Nếu anh đợi liệu em có về?
Nếu anh cứ ở đây chờ đợi thì liệu đến một lúc nào đó em có quay trở về? Anh cứ tự hỏi mình một điều rằng liệu việc em đã đến và ở bên cạnh anh có phải là một trò đùa của số phận. Cho đến cái ngày nhận ra rằng em đã thực sự rời xa khỏi vòng tay của mình thì anh mới biết rằng giấc mơ về một tình yêu bất diệt của mình cũng tan vỡ theo những bước chân em đi. Vậy là kết thúc những lời hứa, kết thúc một cuộc tình và kết thúc cả một giấc mơ yêu.
Người ta vẫn bảo rằng trong tình yêu thì đàn ông cần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ chiếm lấy, mạnh mẽ cướp đoạt người con gái mình yêu trở về bên cạnh mình nhưng anh lại không làm như vậy. Em có quyền lựa chọn yêu ai, có quyền lựa chọn người sẽ ở bên cạnh em đến hết cuộc đời. Thần tiên còn có khi thay đổi, huống hồ em cũng là một người bình thường giống như bao người con gái khác mà thôi. Anh không trách, không hận nhưng thực lòng thì cảm thấy rất buồn.Mặc dù buồn nhiều nhưng anh vẫn tự nhủ với chính mình rằng trên đời này chẳng có điều gì mang tên “mãi mãi”. Đến biển, hồ, sông, núi hay Trái Đất, Mặt Trời… những thứ tưởng chừng như là bất diệt ấy còn có ngày thay đổi, vậy thì cũng rất bình thường khi em thay lòng và cất bước về phía không anh. Có quá nhiều điều tuy mang hình hài cụ thể nhưng thực ra lại chỉ là ảo ảnh mà thôi. Anh đã yêu quá u mê nên không thể phân biệt được những điều thật giả. Em đi rồi chỉ còn mình anh ở lại, tự ôm lấy trái tim đã trống rỗng nơi ngực trái của mình và nhói đau.
Những ngày tươi đẹp đã xa… (Ảnh minh họa)
Em đã gieo vào lòng anh cái điều mang tên tình yêu nhưng cuối cùng chính em là người bỏ đi trước, để tình yêu ấy bơ vơ ở lại phía sau đứng nhìn. Có lẽ anh đã diễn quá tròn vai là một người đóng thế và cũng làm quá tốt nhiệm vụ của một kẻ dự bị phải không em?! Em đến bên cạnh anh khi em cần một người để lấp đi sư trống trải rồi lại bỏ đi khi đã tìm được một bến đỗ khác cho mình. Anh vẫn nghĩ rằng mùa đông này sẽ có người sưởi ấm cho trái tim mình, thế nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, có lẽ anh đã mù quáng đuổi theo những thứ mà dường như chẳng bao giờ thuộc về mình.
Video đang HOT
Đêm nay anh lại nằm mơ, giật mình tỉnh dậy và rồi chẳng có cách nào để tiếp tục chợp mắt. Không hiểu do trời lạnh hay tại uống rượu bị đau đầu mà giấc ngủ của anh chẳng được sâu. Đã rất nhiều lần em xuất hiện trong giấc mơ của anh và đêm nay cũng vậy. Nhưng điều khác biệt là hôm nay em không chỉ có một mình, tay em đang nắm chặt lấy bàn tay của một người đàn ông khác. Nhìn em cười rất tươi, chắc là em đang hạnh phúc lắm.
Trong giấc mơ anh đã chạy tới níu lấy bàn tay còn lại của em rồi nói: “ Em nhớ quay về nhé, bởi vì nhất định anh sẽ chờ…“. Nhưng em chỉ nhìn anh mỉm cười rồi lại nắm tay người ta đi tiếp. Chỉ còn lại anh đứng phía sau nhìn theo giống như một thằng đần. Thế rồi anh giật mình tỉnh giấc, cảm giác buồn bã, trống trải xâm chiếm trọn vẹn cả tâm hồn. Giấc mơ kỳ lạ đó cứ ám ảnh, luẩn quẩn trong suy nghĩ và khiến anh không thể ngủ được tiếp. Người ta vẫn bảo rằng giấc mơ phản chiếu hiện thực, có lẽ nào lời anh nói trong giấc mơ cũng chính là những gì anh đang suy nghĩ trong đầu?!
Em luôn xuất hiện trong những giấc mơ của anh (Ảnh minh họa)
Nếu anh đợi thì em sẽ quay về chứ? Nếu anh đợi thì liệu em có dành cho anh một cơ hội nào nữa hay không? Mà dù sao thì anh cũng chẳng thể điều khiển được trái tim của mình, đã bao lần anh nói không nhớ, không yêu nhưng kết quả là vẫn nhớ em đến quay quắt. Vậy nên cho dù anh có bắt mình không chờ đợi thì chắc gì trái tim ương ngạnh này đã nghe theo sự sai bảo của anh.
Hãy cứ để mọi thứ tuân theo những gì vốn có, như vậy sẽ là cách tốt nhất phải không em. Lòng anh rất mong em sẽ trở về nhưng anh không cầu cho tình yêu hiện tại của em tan vỡ. Anh không nhận mình là một người đàn ông cao thượng, nhưng em hãy sống hạnh phúc bên cạnh người ấy nếu thật sự đó là những gì mà em đang mong chờ.
Theo Eva
Đừng buông tay anh
Mình quen nhau chưa lâu, nhưng tình cảm không nhất thiết tỷ lệ thuận với thời gian phải không em? Từ lần đầu gặp gỡ anh đã có cảm giác: có thể đây là người dành cho mình sau bao lâu tìm kiếm.
Rồi nhờ bạn bè mình có cơ hội gặp lại nhau, thời gian gần 2 tháng quen em thật vui vẻ hạnh phúc với anh. Anh tự coi mình không còn là một người độc thân nữa, điện thoại của anh không lúc nào tắt, không hết pin, cũng không cách xa người quá 30 phút. Vì anh nghĩ, có thể lúc đó cô ấy cần đến mình.
Mình đã có những kỷ niệm vui bên nhau, cũng đã biết chút ít về tính cách, quan điểm sống của nhau. Và anh cũng biết rằng, em không đơn thuần chỉ coi anh là bạn, em cũng có cảm giác về anh như thế.
Thế rồi cái ngày hôm nay tồi tệ đã đến, em ngập ngừng nói với anh về việc mình nên trở thành "bạn", thành "anh-em" vì mẹ em bảo tuổi mình không hợp nhau, không thể sống bên nhau.
Sau khi nhìn vào mắt em, anh hiểu em không nói đùa. Tim anh nhói đau, khả năng diễn đạt ý mình mà anh thường tự hào như không còn tồn tại. Mọi thứ bỗng nhiên trống rỗng, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu mà anh không biết nói ra thế nào. Có lẽ nào đã là năm 2008 mà ngoài gia cảnh, công việc, tính cách, đạo đức người ta còn có thể phải xa nhau chỉ vì cái việc mà không ai có thể chọn, đó là ngày tháng năm sinh?
Có lẽ nào chỉ một người được coi là ăn lộc thánh để cứu nhân độ thế lại có thể chi phối hạnh phúc cả đời của bao người khác? Có lẽ nào một cô gái 8X năng động, tự tin, cập nhật cuộc sống như em không thể có một ý kiến gì trong việc lựa chọn người mình yêu? Em gọi đó là chữ "hiếu". Anh tự hỏi em có nghĩ nếu (chỉ là nếu thôi nhé) em gặp gỡ và chung sống với người hợp tuổi mà không hạnh phúc. Lúc đó chữ "hiếu" đó sẽ dằn vặt không chỉ bản thân em mà bố mẹ em cũng có vui được không? Và điều anh buồn hơn cả là em không hề có ý định thuyết phục bố mẹ, cố gắng tìm cơ hội cho cả hai mà em coi đó là chuyện đương nhiên.
Em quyết định rời xa anh, bỏ đi một tình cảm tốt đẹp mới nhen nhóm một cách thật đơn giản đến không ngờ. Anh muốn làm gì nhỉ, anh có thể làm nhiều chuyện để giữ em lại bên anh nếu em cũng muốn thế. Nhưng ai có thể giữ một người nhất quyết muốn ra đi? Có lẽ em chẳng bao giờ đọc bài viết này vì em đang ở giai đoạn bận rộn vô cùng vì chuyện học hành và công việc.
Chỉ hy vọng có lúc em trấn tĩnh trở lại, nghĩ những câu hỏi anh nghĩ lúc này, hay một cơ duyên nào đó khiến em vô tình đọc bài viết này và quyết định tự định đoạt lấy cuộc đời mình. Lúc đó hãy gọi anh vì anh vẫn không tắt máy, không hết pin và cũng ko cách xa máy điện thoại quá 30 phút. Nhớ em vô cùng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ tự mình đứng lên Sau những đổ vỡ của mối tình đầu, em đã tự đứng lên và rút ra bài học. Từ khi còn nhỏ xíu, mẹ đã dạy em bài học đầu đời rằng phải biết tự mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Em đã ngã không biết bao nhiêu lần nhưng mẹ không chạy ngay đến bên để nâng dậy mà chỉ...