Nếu anh cứ lạnh nhạt thì em cũng chẳng thể đứng chờ anh mãi
Để em nói anh nghe, chân thành của em trao là thật, tình yêu của em trao cũng là thật. Thế nhưng nếu anh cứ lạnh nhạt, thờ ơ thì chẳng có ai đứng chờ anh mãi đâu, kể cả em.
Em rất yêu anh. Vì anh khác với những người khác đó là tạo cảm giác đặc biệt trong trái tim em. Em cũng thừa nhận là em vô cùng ngốc nghếch, đến nỗi tự thấy bản thân mình nhiều lúc chẳng cần tự trọng, chỉ cần anh.
Em nghĩ mình vẫn cứ khờ dại mãi để làm một chỗ dựa cho anh khi anh mệt mỏi hay khi anh muộn phiền. Đối với em yêu anh là một chuyện tình cờ, nhưng để kiên trì bảo vệ tình yêu này thì em đã dành rất nhiều dũng khí. Có khi cả thế giới đều nghĩ anh không yêu em, rằng em thật ngu ngốc, thì chỉ riêng em biết anh có ý nghĩa với em nhiều thế nào.
Nhưng mà anh ạ, đến bây giờ thì em nghĩ rằng mình đã lãng phí thời gian quá nhiều rồi. Theo thời gian sự vô tâm, lạnh nhạt của anh đã khiến sự can đảm của em đang vơi dần. Em không còn can đảm để đi tìm anh, cũng như không còn cố gắng vượt qua tất cả vì anh nữa. Có đôi khi em nghĩ rằng chúng ta vốn chẳng có một con đường chung nào để đi cả, nên em gói ghém tất cả những ký ức còn lại để rời đi.
Em thừa nhận là em vô cùng ngốc nghếch, đến nỗi tự thấy bản thân mình nhiều lúc chẳng cần tự trọng, chỉ cần anh! (Ảnh minh họa)
Sẽ chẳng còn em chờ anh vào mỗi chiều tà, háo hức đi chợ để nấu cho anh một bữa thật ngon với những món mà anh thích.
Sẽ chẳng còn em vội vàng trở về để mua thuốc cho anh khi anh ốm, và buồn rười rượi khi thấy anh không vui.
Sẽ chẳng còn em dù thỉnh thoảng có bị anh ‘lơ’ đi thì vẫn ngay lập tức đáp trả nhiệt tình khi anh cần.
Video đang HOT
Sẽ chẳng còn em bình thản lắng nghe những câu chuyện của anh, rồi cùng anh tìm ra phương án tốt nhất, hoặc chăng chỉ yên lặng nghe anh nói là đủ rồi…
Em chẳng thể nào mãi thế được khi sự nhiệt thành của mình đáp lại chỉ là những lần im lặng hay những lần anh nói anh bận.
Em chẳng thể nào mãi thế được khi thấy bản thân mình bỗng trở nên khác lạ, một cô gái mạnh mẽ, hay cười bỗng trở nên ủ rũ, buồn rầu.
Em chẳng thể nào mãi thế được khi chúng ta không còn được như lúc ban đầu và chỉ có một mình em vẫn ôm hy vọng.
Em chẳng thể nào thế được khi không thấy niềm vui từ tình yêu này.
Anh ạ! Em nghĩ mình cuối cùng cũng chẳng vững chãi sau bao giông bão nữa. Tình yêu là nỗ lực nhưng không phải nỗ lực từ một phía, cũng không phải duy nhất em cứ cố hàn gắn những vết nứt từ lần này đến lượt khác.
Sự lạnh nhạt của anh rồi cũng có kết quả. Trước đây thì em nghĩ rằng không có anh, không có sự yêu thương của anh thì em sẽ không sống nổi hoặc ít ra sẽ như một cây khô chờ ngày héo mòn. Nhưng giờ em nghĩ khác rồi, bám riết vào tình yêu này và sự vô tâm của anh mới là điều khiến em trở nên ngày càng tiêu cực.
Anh hãy nhớ rằng nếu sau này anh vẫn thế thì chẳng có ai đứng lại để chờ anh cả, vì anh đã bỏ đi xa thì người ta cũng phải bước tiếp trên con đường của họ. Anh cần thay đổi, em cần thay đổi, để sau này chúng ta tìm được một người xứng đáng với tình yêu của mình.
Em sẽ không làm phiền anh nữa, để mình luôn hạnh phúc.
Theo tiin.vn
Đừng bắt thanh xuân phải cô đơn vì đợi chờ
Trong anh bắt đầu xuất hiện quẩn quanh những câu hỏi và những chữ nếu. Nếu như anh nói ra, nếu như anh giữ cô lại, nếu như anh dám chống lại số phận.
Liệu rằng nếu như tất cả điều ấy xảy ra, anh và cô có còn xa nhau đến vậy. Thanh xuân cô liệu có phải dừng lại ở tuổi 25, anh có còn phải cô đơn sáng tối đi về.
Cuộc đời của chúng ta là những câu chuyện, có những câu chuyện vui có những câu chuyện buồn, và có những câu chuyện khiến người khẽ mỉm cười mà khóe mắt lại hoen đỏ. Trong mỗi một cuộc đời ấy, có biết bao con đường chúng ta đã đi qua, có con đường thật ngắn, có con đường thật dài, và có những con đường quá ngắn để người ta nhận ra mình đã đi qua nhưng lại quá dài để người mắc kẹt lại tìm thấy lối ra. Con đường ấy mang tên Thanh xuân!
Thanh xuân là thời đã qua, khi đương thời thì cao ngạo, tiêu xài hoang phí. Khi nhận ra sắp cạn kiệt thì lại cuống cuồng và tiếc nuối. Có ai đi qua thanh xuân mà không sống với những đêm dài thao thức cùng con tim nhức nhối, mắt ai chẳng một lần rưng rưng cho một lần cách xa. Có ai ngờ đâu sau này, cái giá họ phải trả cho hai chữ "lớn lên" lại là tất cả tháng ngày tươi đẹp nhất của tuổi trẻ ấy.
Và anh, chàng trai viết lên cây với những nhớ thương cồn cào năm ấy, anh đổi thanh xuân, đổi cô, đổi những kỷ niệm tươi đẹp ngày nào lấy những tháng ngày cặm cụi bươn trải. Anh đổi nụ cười ngày cũ lấy những vết chân chim nơi khóe mắt hiện tại. Anh trở thành người lớn, mà người lớn thì không có sự lựa chọn, người lớn biết rằng: Thanh xuân của người con gái dừng lại ở tuổi hai lăm. Qua tuổi ấy những lo toan tự nhiên sẽ chôn vùi dần đi tất cả.
Thời gian vẫn luôn trôi đi chẳng đợi chờ thanh xuân của ai...
Một ngày bình thường, cô lên xe hoa cũng ở tuổi hai lăm ấy. Một đám cưới bình dị và lặng lẽ. Ở một nơi xa xôi nào đó, anh vẫn đang rong ruổi với những thứ cảm xúc rối ren khác ngoài cô, cô nhẹ tựa như khói mây ngày cũ. Câu trả lời cho tin sét đánh đó chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ, không có giọt nước mắt nào rơi trong cái khoảnh khắc lẽ ra cả thế giới sẽ vỡ vụn ra ấy. Những hò hẹn xưa đã khép lại đủ lâu, anh đã đủ lớn để ngưng cảm xúc lại không còn dễ dàng trào lên khóe mắt như những ngày còn ngây dại. Họ đã xa lạ nhau, những cảm xúc ngày đó giờ là tài sản riêng của tháng năm, những chuyến đi lui dần vào kỷ niệm, cô chọn yên bề gia thất, anh chọn ngụp lặn với cuộc đời. Thanh xuân cũng lọt qua những kẽ bàn tay tự bao giờ.
Câu chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đó. Cho đến một khi anh chùn chân mỏi gối sau những tháng ngày cố gắng gượng làm tất cả chỉ để kiếm thật nhiều tiền. Chỉ còn lại một màn đêm đang vây khốn. Những ký ức ấy lại hiện về như một cách rất tự nhiên trái tim đã chọn để tự làm vơi đi những nỗi đau hiện tại. Ngày anh với cô vẫn còn lang thang trên mọi nẻo đường mà cứ ngập ngừng không dám nắm lấy bàn tay. Cái ngày nhìn má cô ửng đỏ mà lòng rối như tơ vò. Anh với cô ngày đó chỉ có những trò đùa ngẩn ngơ của cái tuổi đôi mươi, nỗi đau vẫn còn đủ ngọt ngào để thích thú chiêm nghiệm. Anh đâu ngờ rằng mình đã lạc lối đi xa đến dường vậy.
Trong anh bắt đầu xuất hiện quẩn quanh những câu hỏi và những chữ nếu. Nếu như anh nói ra, nếu như anh giữ cô lại, nếu như anh dám chống lại số phận. Liệu rằng nếu như tất cả điều ấy xảy ra, anh và cô có còn xa nhau đến vậy. Thanh xuân cô liệu có phải dừng lại ở tuổi 25, anh có còn phải cô đơn sáng tối đi về.
Và có khi nào, anh còn nợ cô, nợ thanh xuân của chúng ta một lời xin lỗi. Bởi vì anh đã chẳng là ngọn lửa để đốt cháy rụi tất thảy mọi khoảng cách. Xin lỗi vì anh đã tự tay cắt đứt những tia hy vong cuối cùng thay vì giang tay bảo vệ thứ tình cảm đó khỏi sóng gió. Xin lỗi vì anh đã chỉ là anh, một gã vì quá sợ tổn thương mà bỏ qua hạnh phúc của đời mình.
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, hiếm khi nhận ra lỗi lầm cho tới khi tất cả đã quá muộn màng. Ngày hôm nay anh viết những dòng này khi đôi chân đã mỏi mệt. Anh đang lê bước qua những ngày tháng thanh xuân cuối cùng của cuộc đời mình với biết bao nỗi lo lắng sợ sệt. Tương lai vẫn còn rất mịt mờ và còn đó nhiều điều phải đấu tranh trầy da tróc vẩy. Vì ôm nuối tiếc, anh không sao đi nhanh được nữa. Thiếu đi một bàn tay anh đang lạc bước giữa cuộc đời, không gì cứu vãn nổi.
Ngoài kia, mùa dã quỳ đang nở như minh chứng cho sự hoai mục đáng sợ của thời gian. Những câu chuyện tình đơn sơ thường không có cái kết trọn vẹn. Và bạn, nếu như bạn vẫn còn đang ngập ngừng với tuổi thanh xuân của mình, còn sợ sệt khi đưa ra một quyết định nào đó thì hãy dừng phân vân lại và hành động đi. Đừng bắt thanh xuân phải cô đơn rồi mục ruỗng vì đợi chờ. Bạn còn thanh xuân bạn còn có cơ hội làm lại, bạn hết thanh xuân cơ hôi ấy cũng khép lại mà không thứ tiền tài nào có thể kéo nó lại giúp bạn.
Nhanh nhanh lên không mùa hoa tàn mất.
Theo blogradio.vn
Bốn mùa đi và yêu Tương lai vẫn là một ẩn số, bánh xe cuộc đời lăn đến đâu thì ta biết đến đó, cái gì cần đến thì sẽ đến thôi. Trong chuyến xe cuộc đời mình, có những lúc bạn phải đi một mình, có người ở bên cạnh hôm nay nhưng ngày mai sẽ không còn đồng hành cùng bạn nữa. Có người ở bên...