Nếm “trái cấm”, gặt “trái đắng”
16 tuổi, tôi và cậu bạn cùng lớp nếm trái cấm… để rồi sau đó, tôi phải nuốt nước mắt khi gặt “trái đắng” một mình.
Đừng quá ngạc nhiên khi thấy một người dưng lại cảm thấy lo lắng cho một người không quen biết. Nhưng nếu như ai đã từng ở trong hoàn cảnh của tôi thì chắc chắn họ cũng sẽ hành động như tôi mà thôi!
Tôi là người hiểu và cảm thông nhất với bạn trong hoàn cảnh này vì chính tôi cũng đã từng rơi vào trạng thái như bạn bây giờ. Tôi chưa bao giờ nói ra bí mật đó cho ai biết vì nó quá đắng cay và tủi nhục. Nhưng hôm nay, tôi đã quyết định chia sẻ tất cả nỗi đau trong quá khứ của mình để làm tấm gương cho các bạn trẻ, cho các bạn gái khác tự suy ngẫm về cuộc sống, tình yêu mà các bạn đang có.
Năm 16 tuổi, tôi yêu một cậu bạn học cùng lớp. Rồi trong một ngày đi chơi với nhau, chúng tôi đã nếm “trái cấm” trong màu đen tối của sự hiểu biết về tình yêu, tình dục và sinh sản, dù chúng tôi đã chuẩn bị sang lớp 11.
Sự bồng bột khi nếm “trái cấm” ngọt ngào đó đã cho ra một “trái đắng” sau một năm yêu nhau, đó là khi tôi phát hiện ra mình có thai. Tôi đã sợ hãi, lo lắng đến nỗi đầu óc ngu muội, bủa vây cuộc sống của tôi là một màu đen tối. Với tôi, dường như đó là ngõ cụt, không một tia sáng lọt qua khi mà chính tác giả của bào thai vì quá sợ hãi mà trốn biệt.
Cái gì đến rồi cũng phải đến… Khi tôi không thể giấu được nữa thì cũng chính là lúc mẹ tôi biết chuyện. Lúc đó tôi đã mang thai được 24 tuần, tương đương với 6 tháng và đó là một bé trai hoàn toàn khỏe mạnh.
Khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn không thể kìm được những giọt nước mắt. Đã 7 năm rồi… 7 năm trôi qua rồi đấy các bạn ạ! Tôi cứ nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện dường như đã chôn chặt trong quá khứ… nhưng khi nhắc lại chuyện này, tôi lại cảm giác ân hận, dày vò và thấy sao xót xa cho thân phận mình quá!
Video đang HOT
Sau khi biết tôi có thai, người yêu tôi sợ hãi không dám nhận con của mình… (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi ngày ấy chắc cũng đau lòng lắm? Nhưng vì tương lai của tôi, bà đã phải cắn răng chịu đựng đưa tôi đi phá bỏ bào thai đó. Những ngày tháng nằm trong viện chờ phá thai là những ngày tháng đau đớn nhất của cuộc đời mình. Người đời vẫn thường bảo, “Không có gì đau bằng đau đẻ”… nhưng với tôi thì khi mình sinh con cũng không đau đớn bằng cảm giác ân hận và dày vò như lúc đó.
Tôi được đặt thuốc để đẻ chỉ huy (ngôn ngữ trong ngành Y). Nhưng người khác thì họ chỉ cần 1 đến 3 viên là có thể giải quyết xong. Còn tôi, số thuốc đó gấp 3 lần, tức là phải uống đến 9 viên thuốc. Tôi xót xa khi cảm nhận được một điều rằng, “Chắc chắn con tôi không muốn xa mẹ đâu!”.
Sau 9 viên thuốc không hiệu nghiệm… thì điều gì đến tôi cũng không thể biết nữa. Chỉ biết rằng, từ 7h sáng cho đến 21h đêm, tôi được các bác sỹ truyền cho 2 chai dịch nước, trong đó có một thứ thuốc gọi là kích thích đẻ, nó làm tôi đau đớn quằn quại.
Tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc. Tôi đau một, mẹ tôi đau 10. Và hết 2 chai truyền dịch đó cũng là lúc tôi nằm viện bước sang ngày thứ 14. Lúc đó, tôi không còn biết được con mình còn sống hay đã chết, chỉ biết nó vẫn còn nằm trong bụng mình.
Cuối cùng, ngày thứ 15… là ngày đen tối nhất cuộc đời tôi. Tôi nằm trên bàn đẻ, được tiêm một mũi thuốc gây tê. Tôi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Và khoảng 30 phút sau thì xong. Dường như thuốc tê không làm tôi tê liệt hoàn toàn vì tôi vẫn cảm nhận được sự đau đớn, vẫn ngóc đầu dậy để xem mọi người đang làm gì mình. Và một cảnh tưởng hãi hùng xảy ra… máu me, hình hài con tôi… khiến tôi choáng váng và ngất xỉu ngay tức khắc. Đó cũng là những hình ảnh ám ảnh tôi mỗi đêm trong giấc ngủ từ ngày ấy cho đến tận bây giờ.
Giờ đây, tôi đã có gia đình, một người chồng tốt bụng, một cậu con trai ngoan ngoãn 19 tháng tuổi. Tôi không phải là người giàu có về vật chất vì hiện tại, tôi cũng đang phải đi làm thuê… nhưng niềm vui nho nhỏ bên chồng, bên con khiến tôi phần nào giúp tôi quên đi nỗi đau quá khứ.
Khi biết những dòng tâm sự này gửi cho Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng suy nghĩ mông lung lắm. Nhưng tôi vẫn có một niềm tin rất mãnh liệt… vì sát cánh bên tôi còn có chồng. Anh ấy luôn đồng ý và ủng hộ với tất cả những công việc mình làm.
Bạn gái à! Bây giờ đứa bé trong bụng bạn cũng đã lớn rồi. Tôi biết bạn đang rất hoang mang… Và nếu như bạn thật sự bế tắc, hãy liên hệ với tôi. Tôi hy vọng mình có thể giúp bạn để bạn có được niềm vui và hạnh phúc thật sự, chứ không phải đau khổ và dày vò lương tâm khổ sở như tôi trong suốt 7 năm qua.
Theo VNE
'Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng... cụ bà'
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà..."
Khác với vẻ mặt hớn hở, vui mừng của một người mới lấy vợ, anh Tuấn (Ba Đình - Hà Nội) lại thở dài ngao ngán khi có ái đó chúc mừng hoặc nhắc đến người vợ mới cưới của mình. Theo lời anh Tuấn kể thì anh và chị Huyền - vợ anh, kết hôn sau một năm tìm hiểu nhau. Anh nhận thấy chị Huyền thuộc mẫu phụ nữ ít nói, hiền lành, chăm chỉ. Cũng chính vì vẻ hiền thục, nhu mì nên anh Tuấn cho rằng chị sẽ là người vợ, người mẹ chuẩn mực.
Tuy nhiên cưới chị Huyền về rồi, anh Tuấn mới thực sự thấy nỗi thống khổ của người đàn ông có vợ mà như không. Lúc nào anh cũng là người chủ động hoặc gần như độc hành trong cuộc sống vợ chồng. Anh Tuấn cho biết mình đã từng phải gọi điện đến tổng đài tư vấn tình yêu hôn nhân để nhờ các chuyên gia gỡ rối tình trạng
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà. Suốt 2 tháng sống với chồng, cô ấy cứ lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ lên phòng ngủ, lặng lẽ ăn, lặng lẽ đáp ứng đòi hỏi gối chăn của tôi. Rất ít khi cô ấy có điều gì đó để nói với chồng. Nhà có 2 người mà lúc nào tôi cũng trở thành kẻ độc thoại. Cô ấy nghe tôi nói chuyện cũng không tỏ ra tán đồng hay phản bác. Thực sự là tôi không biết mình nên làm thế nào để thay đổi được cô ấy" - anh nói.
Là một thành viên của một diễn đàn xã hội, anh Thanh (Gia Lâm - Hà Nội) đã không có ít lần kêu gào với các thành viên trên diễn đàn về người vợ "lạnh lùng" đến độ kì quặc của mình. Anh Thanh cho biết, Thùy - vợ anh, hình thức bình thường xong anh rất yêu vợ. Vì yêu vợ nên anh thường xuyên bộc lộ thể hiện tình cảm của mình với vợ. Tuy nhiên đáp lại anh, chị Thùy hoặc là ậm ừ, hoặc cho rằng "anh rách việc".
"Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Anh Thanh kể: "Suốt mấy năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ cô ấy chủ động hôn chồng một cái. Chồng nói &'anh yêu em' thì cô ấy tỉnh bơ nói rằng &'anh hâm à?'. Chồng đi làm về mệt hoặc bị ốm, cô ấy không một lời hỏi thăm xem chồng làm sao. Vợ chồng mà cứ như hai kẻ ở trọ với nhau vậy. Cô ấy hành xử theo kiểu việc anh anh làm, việc tôi tôi lo. Khoản &'chiều chồng' của cô ấy thì càng ngày càng lạnh nhạt, khiên cưỡng. Thái độ của cô ấy khiến tôi chán nản vô cùng".
Anh Chiến (Cầu Giấy - Hà Nội) thì cho biết: "Cả ngày cậy miệng cũng không nghe được tiếng của cô ấy. Suốt ngày cô ấy như con rùa lầm lũi, ngồi trong mâm cơm, đối diện với chồng mà cô ấy chỉ chăm chăm nhìn vào bát cơm, thở dài rồi dường như cố gắng ăn cho nhanh để đứng dậy. Cô ấy làm như kiểu nhìn thấy tôi là chán ngán lắm rồi mặc dù vợ chồng mới kết hôn được chưa đầy một năm. Trong nhà có chuyện gì, tôi bàn bạc cùng thì cô ấy chỉ nói được câu &'thế à' hoặc &'tùy anh, sao cũng được'. Có hôm tôi mang chuyện sẽ phải ra nước ngoài làm việc trong vòng 2 năm để xem cô ấy phản ứng thế nào. Nhưng khác với mong đợi của tôi, cô ấy cũng chỉ nói một câu &'cũng lâu nhỉ!'. Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Cũng trong trường hợp tương tự là anh Nam (Sóc Sơn - Hà Nội). Anh kể rằng mình phiền lòng vì khi vợ chồng ở nhà cùng nhau, chị Hoài - vợ anh, chỉ cắm đầu đọc báo mạng rồi xem tivi. "Có hôm bố chồng đến chơi, cô ấy cũng cứ miệt mài ngồi dán mắt vào màn hình, tay ôm khư khư cái điều khiển. Khi tôi nhắc nhở thì cô ấy gọn ghẽ nói rằng: &'Có chuyện gì để nói đâu'. Rồi cứ chứng nào tật ấy, ai làm gì cô ấy mặc kệ. Tôi luôn cố gắng để cải thiện tình hình giữa hai vợ chồng và giúp cô ấy thay đổi tâm tính nhưng cũng đành bất lực" - anh Nam kể.
Chuyện giao tiếp hàng ngày đã không hợp đến cả chuyện gối chăn của hai vợ chồng, chị Hoài cũng đáp ứng anh theo kiểu "xã giao", nằm cứng đơ như búp bê tình dục. "Lúc nào tôi xong là cô ấy lăn ra ngủ, chẳng cần biết chồng có thỏa mãn, có cần âu yếm trò chuyện hay không. Rồi cứ thế, từ việc chán nản với lối ứng xử của cô ấy, chúng tôi càng ít có chuyện để nói với nhau. Cô ấy cứ dần nhạt nhòa trong suy nghĩ và tình cảm của tôi" - anh Nam tâm sự.
Theo VNE
Có vợ và 3 con vẫn lừa để tôi sinh con trai cho anh Có lẽ vì vợ anh không sinh được con trai mà anh tiếp cận tôi, có lẽ vì cái thai tôi đang mang là con trai nên anh mới yêu chiều tôi đến vậy. Tôi và anh gặp nhau trên chuyến xe bus định mệnh. Chúng tôi mến nhau từ cái nhìn đầu tiên. Anh là người rất lịch lãm và thành đạt....