Ném tiền vào mặt vợ, đòi ly hôn
Sau khi cưới được hai năm, chị N.T.Minh (35 tuổi, Ba Đình – Hà Nội) đau đớn khi chồng cầm một xấp tiền ném vào mặt chị và nói: “Bằng này đã đủ để cô chịu buông tha tôi chưa?”.
Để rồi những tháng ngày sau đó, chị phải sống cảnh “chồng tầng 2, vợ và con gái tầng 1″ trong ngôi nhà đầy bất hạnh.
Bất lực khi phát hiện đám cưới không tình yêu
Chị N.T.Minh quen anh P.T.Sơn trong một lần đi chơi chung cùng nhóm bạn. Được bạn bè mai mối cộng thêm tuổi đã nhiều, sợ bị “ế”, chị N.T.Minh nhận lời yêu anh T.Sơn ngày sau vài lần đi chơi. Và hai tháng sau, anh chị cưới.
Chị T.Minh tâm sự trong nước mắt: “Ngày ấy, tôi mù quáng nhận lời yêu và cưới, bởi anh không chỉ có ngoại hình tốt, công việc tốt, mà gia đình anh cũng là một gia đình nề nếp. Nhưng trước khi cưới khoảng vài ngày, anh mới nói toàn bộ sự thật. Anh nói rằng, nếu lấy anh tôi sẽ khổ vì anh không yêu tôi, người anh yêu đang ở nước ngoài.
Vì do cô ấy phải đi du học và phía gia đình anh ấy không đồng ý cho hai người tiến tới hôn nhân, bố mẹ anh bắt anh cưới vợ. Anh đã cố gắng đến với tôi nhưng cuối cùng, anh vẫn không quên được cô ấy. Anh muốn nối lại tình cảm đó”.
Ảnh minh họa
Chị T.Minh đã phải suy nghĩ rất nhiều, lý trí nói chị dừng lại để giải thoát cho cả hai. Tuy nhiên, sự lo lắng về tuổi tác bản thân, lo gia đình “mất mặt” sau khi thiệp mời đã gửi đi khắp nơi, cỗ bàn đã đặt…, chị T.Minh yêu cầu anh T.Sơn tiếp tục làm đám cưới. Chị hứa chị sẽ giải thoát cho anh sau đám cưới.
Đêm trước lễ cưới, anh T.Sơn đã biến mất, chị vô cùng hoang mang và đau khổ cùng gia đình anh đi tìm anh. Và họ thấy anh bên cạnh người mà anh yêu, cô gái bất ngờ về nước khi biết anh chuẩn bị đám cưới. Bố mẹ chồng chị phải can thiệp gay gắt, buộc anh về. Hôm sau, đám cưới vẫn được diễn ra, nhưng cô dâu mắt sưng húp còn chú rể có khuôn mặt như “đưa đám”…
Đòi ly hôn sau khi vợ mang bầu
Cuộc sống sau ngày cưới vẫn diễn ra bình thường, cho tới khi chị có bầu, anh đi suốt ngày… Trong nhiều lần say rượu, anh đòi chia tay. Nghĩ đến đứa con trong bụng, chị không chấp nhận yêu cầu của anh.
Chị phải tự chăm sóc bản thân và đứa con trong bụng, không dám mong chờ sự quan tâm của chồng. Anh đi xuyên đêm. Cho tới ngày gần đây, anh về và cầm một tập tiền ném vào mặt chị, nói: “Bằng này đã đủ để cô buông tha tôi chưa?”.
Video đang HOT
Đau khổ tột cùng, chị chỉ biết ngồi ôm bụng rồi khóc nức nở, đáp lại lời nói và hành động cay nghiệt của chồng: “Tôi sống vì con chứ không vì tiền. Tôi sẽ ly hôn khi chuẩn bị tốt mọi điều kiện để tự chăm sóc con”.
Thời gian chị mới sinh là giai đoạn mà anh ở nhà nhiều nhất từ lúc cưới, nhưng nếu ông bà nội, ngoại đến chơi với cháu thì anh mới chịu xuống với con gái. Bố mẹ về anh lại lên tầng hai đóng chặt cửa phòng. Chị biết trong thâm tâm anh oán hận chị nhiều, nhưng anh chấp nhận sống chung với chị bởi anh cũng thương con gái mình.
Con gái của anh chị bắt đầu đến trường, cuộc sống ly thân của anh chị vẫn diễn ra trong câm lặng mà dường như chỉ có ba người biết, đó chính là anh, chị và con gái của anh chị. Chị chờ con gái lớn thêm một chút, thu nhập của chị ổn định hơn để tự nuôi con, chị sẽ buông tha anh.
7 năm cưới chồng, bố mẹ chị, anh em họ hàng không ai biết rõ chị sống trong sự đau khổ, dằn vặt thế nào, không biết chị và chồng sống ly thân sau khi cưới vài ngày.
Chị tâm sự: “Tôi chỉ mong sao suốt đời này họ đừng biết chuyện đó, vì tôi sợ họ sốc, họ buồn vì tôi. Nhưng không thể trốn tránh sự thật mãi, cũng phải có một ngày chính tôi sẽ nói cho họ biết, ngày tôi quyết định buông tha anh”.
Theo VNE
Tôi đã nhận lời bán thân với giá 100 triệu
Tôi sống buông thả và vì sự ngu dốt của mình. Tôi đã nhận lời bán thân cho 1 kẻ với giá 100 triệu. Nhưng sau khi quan hệ, hắn đã bỏ tôi giữa con phố lạnh lẽo lúc 3 giờ sáng, không 1 đồng trong túi.
Khi viết những dòng tâm sự này, tôi thật sự muốn tìm cho mình một lối thoát, một hướng đi mới cho bản thân. Tôi mong nhận được những lời khuyên từ mọi người vì tôi đã sống trong sự giằng xé đầy mâu thuẫn, sự tự ti của chính bản thân mình suốt một quãng thời gian dài. Giờ, tôi thật sự mệt mỏi và ân hận.
Ngày học phổ thông, tôi học rất chăm chỉ, đầy đam mê và mạnh mẽ. Sau khi vào được trường đại học mơ ước, tôi càng thêm nỗ lực để hoàn thiện bản thân.
Tôi có ngoại hình khá và được khá nhiều các bạn nam yêu mến. Dù rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi muốn theo đuổi việc học cho đến khi hoàn thành được sự nghiệp trước.
Cho đến khi tôi gặp anh - một sinh viên trường Kiến trúc. Anh là chàng trai yêu nhiếp ảnh, cao ráo và có khuôn mặt thu hút. Tôi như bị sét đánh ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Rồi tôi nhận lời yêu anh và đặt lòng tin dù chưa hiểu rõ về con người anh.
Có lẽ, chúng tôi đến với nhau thực sự quá nhanh. Chính vì vậy mới sau 1 tháng quen nhau, hai đứa đã nảy sinh ra rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng bởi quá yêu anh nên tôi luôn chủ động làm lành.
Tôi quen anh nhưng trong lòng luôn bấp bênh bởi cái cảm giác không an toàn. Anh có tính nghệ sỹ, coi đồng tiền như vật ngoài thân nên tôi không biết tương lai sẽ về đâu. Rồi mối quan hệ ấy kéo tôi trượt dài. Từ một sinh viên năng động trong phong trào Đoàn hội, tôi dần rút mình khỏi những hoạt động ấy.
Và sau 4 tháng quen nhau, tôi đã trao cái quý giá của người con gái cho anh. Tôi càng dằn vặt vì bản thân không còn trong trắng. Tôi cũng nhận thấy trong những cuộc nói chuyện của chúng tôi, anh không còn sự tôn trọng với tôi như trước.
Rồi cái ngày người yêu cũ của anh về nước. Anh giấu tôi đi du lịch với người đó 1 tuần. Tôi tình cờ đọc Facebook của anh nên biết được. Tôi cầu xin anh quay về. Nhưng anh bảo anh chỉ về sau khi tận dụng cơ hội được đi du lịch đã.
Tôi đau đớn hơn khi đọc FB của anh với những lời thân mật dành cho người đó. Tôi đe dọa anh sẽ chia tay nhưng anh bảo tùy tôi thôi. Tim tôi đau nhưng tôi không muốn mất anh. Tôi ngỡ rằng mình không thể sống nếu thiếu anh được.
Tôi đề nghị anh đổi mật khẩu FB để tôi được yên lòng. Sau đó 1 vài hôm, em trai anh bị tai nạn, tôi vào bệnh viên thăm nom. Rồi tôi và anh quay lại với nhau. Anh bảo cô ấy sắp bay qua nước ngoài nữa rồi. Tôi để anh đi tiễn cô gái ấy.
Thời gian sau đó, mối quan hệ của chúng tôi rơi vào bình lặng tới đáng sợ. Tôi rất buồn khi anh coi thường tôi. Hôm tôi đi cấp cứu vì sốt, anh chở tôi đến bệnh viện rồi để tôi tự đi vào. Sau khi được truyền nước và uống thuốc thì anh bảo tôi về vì anh không thích ở bệnh viện.
Sáng hôm sau tôi vẫn tiếp tục bị sốt nhưng gọi cho anh không được. Đến trưa, không thể liên lạc được với anh nên tôi đành gọi cho một người bạn, nhờ đưa tôi đi cấp cứu. Tôi cảm thấy hụt hẫng và mất hết niềm tin vào anh.
2 tuần sau, tôi nhận được cuộc hẹn của 1 người đàn ông khác. Tôi thực sự là kẻ quá dễ dãi sau khi ăn trưa đã đi cùng hắn ta vào khách sạn. Sau đó tôi đã rất hối hận và gọi cho anh thú nhận. Tôi tự tử để đền tội với anh. Nhưng anh đã can ngăn tôi. Và những ngày sau đó anh săn sóc tôi tận tình, khác hẳn với thời gian trước.
Nhưng cho dù anh quan tâm, chăm sóc cỡ nào thì giờ đây tôi không còn cảm thấy hạnh phúc khi bên anh nữa. Ở bên anh chỉ còn là cảm giác tội lỗi của chính tôi.
Vài tháng trôi qua, một ngày tôi qua nhà anh và vô tình đọc được tin nhắn của anh với người yêu cũ. Lúc này tôi mới nhận ra họ chưa từng chia tay nhau. Tôi nhận ra tôi chỉ là người thay thế. Ngày hôm ấy tôi thẫn thờ đến mức không nói gì được với anh. Rồi tối hôm đó, tôi chính thức nói lời chia tay.
Tôi vẫn đi làm và đi học nhưng không còn niềm tin trong tình yêu nữa. Tôi sống buông thả và vì sự ngu dốt của mình. Tôi đã nhận lời bán thân cho 1 kẻ với giá 100 triệu. Nhưng sau khi quan hệ, hắn đã bỏ tôi giữa con phố lạnh lẽo lúc 3 giờ sáng, không 1 đồng trong túi. Lúc ấy, tôi hoàn toàn trống rỗng. Trái tim tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
3 tháng sau có một người đàn ông cưa cẩm tôi. Ông ấy lo cho tôi từ chỗ ở đến chi tiêu hàng tháng. Tôi đã hứa với mình sẽ không còn quan hệ với ai ngoài chồng sau này, nên dù ông đối xử thế nào tôi vẫn cự tuyệt không quan hệ. Hơn nữa, tôi không hề có tình cảm với ông mà chỉ là quen để vậy. Có lẽ vì vậy mà ông ấy thưa dần liên lạc với tôi?
Những ngày sau đó, tôi quyết định đi xét nghiệm và được kết quả HIV âm tính. Tôi không vui cũng chẳng buồn. Chỉ thấy lòng rỗng tuếch. Tiếp đó, một người quen cũ đã liên lạc lại, anh ấy cũng tán tỉnh tôi. Tôi thờ ơ vô cảm. Nhưng anh không hề bỏ cuộc và tôi thực sự có cảm tình với anh ấy dù anh bằng tuổi ba tôi (mặc dù anh giấu tuổi của mình nhưng tôi vẫn biết).
Anh mặc kệ tôi yêu hay không anh vẫn muốn chăm sóc tôi. Anh chăm sóc nhưng không chiều hư tôi. Tôi thật sự cảm phục anh nhưng tôi vẫn ngờ ngợ vì mục đích của những người đàn ông đến với mình.
Một thời gian sau, tôi đồng ý làm bạn gái anh. Phần vì tôi không có nhiều niềm tin nơi anh, phần vì tình cảm dành cho anh không đủ lớn nên khi anh dò hỏi tôi vào khách sạn, tôi cự tuyệt thẳng thừng. Tôi nói sẽ không quan hệ với ai ngoài chồng mình sau này.
Anh buồn và nói tôi không yêu anh, sẽ không gặp lại tôi nữa. Tôi thấy rất buồn vì đánh mất anh nhưng tôi thà để mất anh chứ không muốn khinh bỉ mình thêm lần nào nữa. Nhưng 2 hôm sau, anh gọi lại và bảo hôm đấy anh say nên mới nói vậy. Anh vẫn không quan tâm tôi có yêu hay thích anh không. Anh thương tôi là được rồi.
Tôi cảm thấy rất nhẹ lòng vì cuộc gọi điện ấy. Đã bao lâu rồi tôi không thấy khâm phục người đàn ông nào như vậy. Anh là 1 người thành công và đã làm nhiều chuyện giúp đỡ mọi người.
Thế nhưng, sau đó anh vẫn hay đòi hỏi vào khách sạn nói chỉ để ôm tôi thôi. Tôi vẫn giữ thái độ cứng rắn của mình. Là 1 người từng trải, mới đây anh đã nói với tôi rằng anh làm tất cả điều đó để thử tôi. Anh còn bảo tôi bị lãnh cảm.
Anh chỉ muốn giúp tôi trở lại thành 1 người phụ nữ tự tin. Nhìn vào anh tôi biết những lời nói, quan tâm, săn sóc của anh là thật. Nhưng tâm trí tôi bây giờ quá đa nghi và tự thuyết phục rằng sẽ chẳng tin vào 1 lời hứa hẹn nào nữa.
Anh nói tôi đừng nghĩ anh đến với tôi vì muốn quan hệ, bởi anh thừa sức kiếm những cô gái xinh đẹp để tiến tới. Anh bảo hãy để anh giúp. Anh cũng nói tôi quá thiếu tự tin khi anh đề nghị giúp tôi sự nghiệp (tôi cũng từ chối). Anh phán đoán rằng đó là do quá khứ đã làm tôi tự ti như vậy.
Tôi bảo chỉ là do tôi không muốn quan hệ cho tới khi kết hôn. Lúc nào sắp kết hôn, tôi sẽ đi điều trị tâm lý lại. Anh cười tôi rồi bảo còn trẻ đã bị lãnh cảm thì tới 30 sẽ mất hẳn khái niệm tình dục. Tôi hỏi anh vậy là tình yêu của anh đi kèm tình dục có đúng không? Nhưng câu trả lời của anh là "Anh yêu ai mà không quan hệ thì không phải là anh rồi". Anh nói cứ để anh giúp tôi đã. Còn nếu không muốn yêu anh thì anh vẫn sẽ bên cạnh tôi như một người anh.
Tôi nên làm thế nào đây? Tôi không đủ can đảm để kể cho anh nghe về quá khứ đầy lầm lỗi của mình? Làm sao anh chấp nhận được 1 người con gái mà ngủ với kẻ khác khi đang có bạn trai. Làm sao anh chấp nhận 1 người từng làm chuyện đó vì tiền nữa bởi như thế chẳng khác nào gái gọi.
Tôi nên im lặng hay đồng ý để anh tìm cách chữa trị cho mình? Xin các bạn hãy cho tôi ý kiến, tôi sợ thế giới ngoài kia lắm. Tôi cũng sợ sẽ phải giáp mặt với những người cũ nữa. Tôi nên làm gì và đi về đâu?
Theo VNE
Làm dâu ở tuổi 50 Lấy chồng 25 năm, gần 50 tuổi mới thực sự làm dâu, đúng là một thách thức đối với con, mẹ ạ. Những ngày lễ Tết trước đây con về nhà mẹ chỉ làm "dâu khách". Ba mất, mẹ không thể ở một mình, chúng con mời mẹ về ở cùng để tiện chăm sóc. Mẹ lưỡng lự khi nhận lời vì biết...