Nể cách dạy con của vợ
Giờ thì anh thấy em hoàn toàn có lý khi đã kiên trì bảo vệ quan điểm của mình. Em luôn dạy các con đi đâu, làm gì, ăn uống bất cứ thứ gì cũng phải nhớ đến ông bà, cha mẹ.
Có một cái bánh, em cũng cắt ra bảo con để phần cho ba dù chỉ là một miếng nhỏ. Lên bàn ăn, trước khi gắp thức ăn cho con, bao giờ em cũng gắp bỏ vào chén anh trước.
Em bảo phải dạy con thảo ăn, biết nghĩ tới người khác. Song, anh thì lại hay cằn nhằn: “Có một chút xíu, ăn không dính kẽ răng mà để phần làm chi?”. Anh nói như vậy là vì thương con, muốn nhịn miệng cho con. Hồi đó nhà nghèo, bữa ăn có gì đâu mà phải chừa, phải để, phải nhường nhịn qua lại cho mất công?
Thế nhưng, em vẫn không cho phép con đụng đến phần ăn đã để dành cho ba hay ông bà nội. Đôi khi anh rất bực mình vì sự máy móc đó nhưng em vẫn kiên trì thuyết phục: “Phải dạy con biết chừa, biết để từ nhỏ anh à. Nếu không, sau này con cái lớn lên, chúng sẽ rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân chứ không nghĩ đến những người xung quanh”.
Em đi đâu về, có cái bánh ngon vẫn bảo con mang lên cho ông bà mặc chúng thòm thèm. Lên bàn ăn, miếng ngon nhất vẫn là để cho ông bà và ba. Con lớn lên một tí, có dịp tụ tập bạn bè vui chơi, bày chuyện nấu nướng, em vẫn dặn dò nấu xong phải lấy riêng phần cho ba rồi mới được ăn uống… Em đúng là bảo thủ!
Video đang HOT
Cho đến khi anh sang nhà bà con, bạn bè và tận mắt chứng kiến cảnh con cháu ăn hỗn, không biết chừa, biết để, lên bàn ăn có miếng ngon chẳng biết nhường nhịn, anh mới nghĩ là em có lý. Nghe bạn bè than phiền về con cái của họ, anh càng nể em hơn. Trong chuyện này, em đã đúng hoàn toàn. Anh rất tự hào về con cái của mình khi chúng hiếu thuận, biết kính trên nhường dưới. Trái ngọt này, anh xin nhường cả cho em…
Theo VNE
3 năm chờ đợi mối tình đơn phương
Anh biết không, khi em nghĩ về những ngày tháng có anh, em thật sự thấy đau đớn. Vì đó là những kỉ niệm mà có lẽ cả đời này em cũng không thể nào lấy lại được.
Em biết, đó là những tháng này em hạnh phúc nhất, nhưng lại không được như ý, thế nên em khổ tâm vô cùng.
Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái để ý nhưng cuối cùng, em lại khôn thể nào kìm được lòng mình. Em vẫn chọn thích anh.
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Những ngày đó, anh thường hay rủ bạn bè xuống chơi với em và đám bạn của em. Họ cũng quý mến anh, thích thú đi chơi với anh vì anh vui vẻ, lúc nào cũng cởi mở hòa đồng. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của em, thế nên em không ngại ngần bắt chuyện anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành đôi bạn thân thiết vô cùng.
Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh. (ảnh minh họa)
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Không biết anh có hiểu dụng ý câu nói của em không nhưng em cũng thấy yên lòng, vì đã nói ra được điều muốn nói. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau mỗi tối, và cả tuần phải gặp nhau ít nhất 3 lần. Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy. Ngày lễ tình nhân, anh không xuống chơi nhưng lại gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Tất cả những ngày lễ khác, anh đều chủ động tặng hoa cho em. Còn nhớ hôm sinh nhật em, anh đã tới và đưa cả đám bạn của em đi ăn, đi hát. Bó hoa hồng đỏ thắm anh tặng em khiến em ngỡ ngàng. Đó là bó hoa lớn nhất từ trước tới giờ mà em từng được nhận. Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh.
Có thể anh đã biết tình cảm của em nhưng anh còn che đậy, hoặc chưa tới cơ hội để anh thổ lộ tình cảm của mình. Em nhớ anh, nhớ ngay cả khi ngồi bên cạnh anh. Một ngày không được nói chuyện với anh, em buồn lắm. Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm của chúng mình.
Anh biết không, em đã yêu anh từ những cử chỉ ân cần đó. Em cảm thấy có anh cuộc sống này thật hạnh phúc. Nếu như không có anh, em sẽ trống vắng và cô đơn biết bao. Em không phải là người theo đạo mà lại luôn cầu nguyện trước chúa cho anh được suôn sẻ và bình an trong mọi việc. Em vốn cảm thấy như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Tại sao lại cồn cào và da diết như thế.
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. Nhưng em cứ chờ mãi, đợi mãi, cho tới ngày anh báo với em cái tin, anh đi lấy vợ. Hôm ấy là ngày anh đi chụp ảnh cưới về. Đúng thật, có lẽ anh không giấu em, anh còn mặc nguyên bộ quần đen áo trắng, thứ mà trước giờ anh chưa bao giờ khoác lên người. Em đỏ hoe đôi mắt, cố quay đi để giấu lệ đang rơi, rồi lại cố ngượng cười bắt tay, chúc anh hạnh phúc. Hôm ấy anh nói chúng em đi chơi, đi hát, nhưng em đã từ chối, bởi em không thể nào vui được. Em còn tâm trí nào hả anh?
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. (Ảnh minh họa)
Em về nhà, nằm úp mặt vào gối mà khóc. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối ấy, em gọi cho anh. Em thẳng thắn thổ lộ với anh tình cảm của em, vì em sợ không còn cơ hội nói ra nữa. Nếu như em che giấu, đời này em sẽ phải hối hận. Anh biết tình cảm của em nhưng anh không phản ứng gì, chỉ nói em khờ khạo và bảo chỉ coi em như em gái. Em thật sự thất vọng. Với ai anh cũng dành cho sự quan tâm ân cần như vậy ư? Tới người yêu còn không thể dành cho nhau thứ tình cảm như thế. Thật ra anh đang trêu đùa em hay anh vì lý do gì đó không thể đến bên em? Em đau khổ tột cùng, trái tim em mệt mỏi quá, như có ai bóp nghẹt cổ, em không thể thở anh biết không?
Và từ cái ngày đó cho tới giờ đã là 3 năm rồi. 3 năm qua, anh đã có vợ, có con, còn em vẫn không thể nào mở lòng với ai, không thể nào yêu được ai nữa. Tại sao vậy anh, có phải vì em đã quá yêu anh, quá tin tưởng vào tình cảm anh dành cho em. Em đang không hiểu tại sao anh lại gieo cho em nhiều hi vọng như vậy, để rồi dập tắt nó một cách phũ phàng. Em hận anh, hận bản thân mình đã quá nông nổi, tin vào cái gọi là tình yêu mù quáng. Em thật sự không biết tương lai có thể yêu ai nhiều hơn anh và có ai có thể làm cho trái tim em ấm lại, hay là sẽ chẳng bao giờ tìm được nữa hả anh?
Theo VNE
Sống ở Hà Nội như sống với... bồ Đôi khi người ta tự hỏi, vì sao tôi lại yêu bồ mà chán vợ thì cũng tương tự như câu hỏi, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà về với Thủ đô. ... Bởi thủ đô có nhiều thứ khiến tôi nhớ, tôi thương, ngay cả những thứ người ta thấy thật ngán ngẩm, thật chẳng ra gì cũng làm người...