‘Này vợ, không đáp ứng chuyện ăn cũng phải đủ ‘chuyện ấy’ chứ’
Tôi chẳng cần những điều cao siêu, chỉ mong hàng ngày được vợ nấu cho những bữa ăn ngon và đừng để ‘đói’ chuyện đó.
Tôi là trợ lý cho giám đốc một công ty kinh doanh về các loại đồ chơi. Công việc hàng ngày của tôi khá bận bịu.
Tôi và vợ quen rồi kết hôn được 5 năm, đã có con gái 2 tuổi.
Vợ tôi là người có tuổi thơ khá bất hạnh, cô ấy mồ côi cha mẹ khi vừa lên 5 và sống nhờ vào tình yêu thương của ông bà, cậu mợ.
Từ ngày yêu rồi đến khi lấy, tôi rất thương và luôn muốn bù đắp những thiếu thốn về tình cảm cho vợ. Vì vậy, việc kiếm tiền, nhà cửa tôi không muốn để cô ấy phải lo lắng, nghĩ suy nhiều.
Nhưng có lẽ, sự nâng niu chiều chuộng đó của tôi không được vợ coi trọng.
Sau khi chúng tôi sinh em bé, vợ cũng rất vụng về trong việc chăm sóc con. Vì vậy, tôi phải nhờ hoàn toàn vào bà nội. Ngay cả việc nhà, từ nấu nướng đến dọn dẹp, cô ấy cũng không muốn làm.
Vợ chỉ việc đi làm, về nhà, ăn uống, chơi với con là xong. Còn lại tất cả mọi việc đều do mẹ tôi và tôi quán xuyến.
Nhiều hôm, đến nhà anh sếp để bàn bạc công việc, tôi thấy vợ anh lui cui nấu ăn cho 2 anh em, bữa ăn không sơn hào hải vị nhưng rất ấm đượm hương, nhìn mà tôi thèm lắm. Sếp kể, không chỉ nấu ăn ngon, vợ anh còn rất chăm chỉ, sáng nào cũng thức dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà và pha sẵn cà phê cho anh.
Tối nào anh về cũng đã đủ cơm lành canh ngọt. Con cái thì vợ chồng cùng chia sẻ và dạy dỗ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi cũng chẳng cần những điều cao siêu ở vợ mình, vì biết tính em rồi, chỉ mong hàng ngày được vợ nấu cho những bữa ăn ngon và đừng để đói ‘chuyện đó’ là đủ.
Tối về, mon men bên giường vợ, tôi nói nhỏ với cô ấy rằng: ‘Em nè, anh thấy chị Mai, vợ sếp anh thu xếp công việc khéo lắm. Chị ấy cũng đi làm nhưng vẫn chăm lo đầy đủ cho cả nhà. Anh cũng thèm được ăn sáng do em nấu chứ ăn ngoài mãi chán lắm. Hay mai em nấu gì cho anh ăn nhé’.
Vừa nói đến đó, vợ đã lườm nguýt tôi, bảo tôi hết yêu thương rồi nên đem so sánh cô ấy với người khác. Rồi cô ấy than thở thêm một tràng dài về việc cô ấy vất vả, quần quật việc nước việc nhà (thực tế không phải thế) rồi nói đàn ông chúng tôi là đồ tồi, chẳng biết nghĩ cho ai…
Cáu tiết tôi ngồi dậy và nói thẳng: ‘Này vợ, anh không hiểu em đang nghĩ gì nhưng anh thấy những điều em đang làm chẳng giống một người vợ chút nào.
Ừ, anh công nhận, đàn ông cũng có nhiều thằng tồi thật đấy nhưng em đừng bỏ hết vào một giỏ như thế. Với lại, dù có là đàn ông tồi hay đàn ông tốt thì ai cũng cần chuyện ăn chuyện ‘ngủ’. Thế nên, nếu em không thể nấu những bữa ăn ngon thì cũng phải đáp ứng cho chồng đủ ‘chuyện kia’ chứ’.
Nói xong tôi đứng dậy và bỏ lại cô ấy trong phòng. Mẹ tôi từ phòng bên thấy hai vợ chồng to tiếng cũng bế cháu chạy ra phòng khách hỏi han tôi. Tôi không nói gì và mang gối ra sofa ngủ.
Còn vợ thì có lẽ đang nằm khóc thút thít trong phòng. Thực tình tôi giận người vợ vừa lười vừa hay kêu ca này lắm rồi nhưng lại vẫn yêu cô ấy. Làm sao để vợ tôi hiểu và thay đổi, chăm chút gia đình hơn đây mọi người ơi?
Theo Tinngan
Chồng dẫn bồ về nhà chăm con để ép vợ ly hôn
Mỗi tuần chồng lại dẫn một, vài cô bồ về nhà thay chị chăm con và chồng tuyệt đối cấm chị trò chuyện hay ngủ với con.
Là trưởng phòng y tá ở bệnh viện nhưng hôm nào hết giờ làm đến cả tiếng chị Lan, 43 tuổi vẫn còn nán lại nơi làm việc. Trong khi các đồng nghiệp sấp ngửa trở về tổ ấm thì chị cố tìm cách nán lại bệnh viện chỉ để làm mấy việc vặt vãnh, khi thì trò chuyện với những người trực ca sau, khi thì đan len.
Nhìn chị người mới gặp tưởng chị sống một mình, người biết chị có gia đình thì bảo chị sướng vì có mẹ chồng lo cho mọi việc nhà nên rảnh rang như còn son dỗi.
Tuy chỉ có chị hiểu chị là người đàn bà bất hạnh nhất, có nhà mà không muốn về, có chồng mà như không, có con mà không được chăm sóc và thậm chí không được quyền làm mẹ.
Hơn 15 năm trước, sau khi tốt nghiệp trung cấp y khoa, chị về nhận công tác ngay gần nhà và cưới chồng không lâu sau đó.
Ai cũng bảo chị tốt số vì đã lấy được chồng đẹp trai, ở gần nhà bố mẹ, lại giàu có, tiền tiêu như nước. Bản thân chị khi đó cũng nghĩ mình may mắn khi mọi việc tốt đẹp cứ sắp đặt ra trước mặt.
Tuy nhiên, ngay từ đêm tân hôn, chị đã cảm thấy những rạn nứt trong mối quan hệ hôn nhân của mình. Đêm tân hôn, phần vì sau hai ngày cưới xin, linh đình tiệc tùng, phần vì chị đang mang bầu nên sau khi cởi bỏ váy cô dâu là chị nằm dài trên giường thở.
Thấy chị vậy, ngay đêm đó chồng chị đã mắng chị xa xả : "Nhà tôi mất bao nhiêu tiền để cưới cô vậy mà về nhà cái là nằm phưỡn ra đấy à. Xuống dọn dẹp cùng với các chị em đi".
Vẫn giữ bản tính sống thẳng thắn của mình, nên càng ngày chị càng bị nhà chồng ghét bỏ. Ảnh minh họa.
Và càng ngày sống trong nhà chồng chị lại càng thấy mình lạc lõng. Nhà bố mẹ chị có truyền thống làm nghề y, nên luôn đề cao lòng tin, sự tôn trọng giữa các thành viên.
Còn nhà chồng làm nghề cho vay nặng lãi và cực kỳ đề cao chuyện tiền bạc. Vì tiền bố mẹ, anh chị em ruột có thể mắng, cãi thậm chí chửi nhau không thương tiếc.
Trong khi đó, chị lại vốn không khéo léo uốn lượn trong lời ăn tiếng nói, chiều theo ý mẹ chồng và các anh chị em chồng. Bởi vậy nên chị không được nhà chồng nể trọng.
Thậm chí, mọi người còn tỏ rõ sự khinh thường chị chỉ vì "lương có ba cọc ba đồng".
Vẫn giữ bản tính sống thẳng thắn của mình, nên càng ngày chị càng bị nhà chồng ghét bỏ. Tệ hơn nữa, bố mẹ chồng và chồng còn nhồi nhét vào đầu hai con trai chị rằng mẹ chúng là người tồi tệ, ăn bám và xấu tính trong dã tâm để tách con với mẹ.
Bởi vậy mà, hai đứa trẻ dù được chị hết lòng săn sóc nhưng chúng vẫn luôn tin rằng mẹ chúng là người không đáng tôn trọng. Càng lớn chúng càng có thái độ hỗn láo, xấc xược và coi thường mẹ.
Chị đau lòng lắm nhưng chị vẫn cố sống vậy và tin rằng một ngày trưởng thành hơn các con sẽ hiểu chị. Chị vẫn cố sống trong nhà chồng và chị định rằng đợi các con lớn khôn hơn mới tính chuyện bỏ ra ngoài ở riêng.
Vì con mà hàng ngày chị luôn phải chịu đựng cảnh nhiếc móc của mẹ chồng, những trận đòn roi của chồng và đặc biệt, đã hơn 10 năm nay chị chưa bao giờ có một bữa cơm chung với gia đình chồng. Vợ chồng chị cũng sống trong cảnh mặt trăng mặt trời từ lâu.
Mẹ chồng chị nói thẳng đi làm có tiền thì ăn ở ngoài đi cho đỡ chật. Chồng chị nhiều lần bảo nếu chị đồng ý ly thân hoặc ly hôn chị sẽ được 300 triệu đồng tiền "bồi thường tuổi xuân". Nhưng chị đâu cần tiền, điều chị cần chỉ là hai đứa con.
Ở trong căn nhà dẫu lạnh nhạt nhưng được nhìn thấy con hàng ngày chị vẫn còn thấy có động lực để sống.
Nhưng gần đây, vì muốn đuổi chị ra khỏi nhà, người chồng đã nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để khiến chị không chịu nổi mà phải ra khỏi nhà. Đầu tiên, anh ta công khai chat sex với gái khi đang nằm chung giường với chị. Sau đó, anh ta đi rêu rao với những người ở cơ quan chị rằng chị ngoại tình, rằng chị hỗn láo với nhà chồng.
Chị câm lặng nín nhịn và không có ý kiến gì vì lâu nay chị cũng đã quen với cảnh thờ ơ trước mọi việc, chồng đi đâu, làm gì, ở cùng ai chị đều mặc kệ.
Cũng chính vì thấy chị cam chịu vậy nên chồng chị đã nghĩ đến chiêu ác độc, cấm chị không được chăm sóc con, không được trò chuyện cùng con, ngủ với con, đi chơi với con hay nấu ăn cho con nữa.
Thay vào đó, mỗi tuần anh lại dẫn một, vài cô bồ về thay chị làm hết việc ấy. Vào mỗi ngày chủ nhật, ngày chị được nghỉ, thay vì được trò chuyện hay dẫn con đi chơi, chị phải ngồi chết lặng ở phòng lắng nghe âm thanh từ phòng bên, nơi mà các cô gái tóc vàng, tóc đỏ, váy ngắn cũn cỡn đùa nghịch với con do chị dứt ruột đẻ ra.
Dù vô văn hóa, nhưng các cô bồ của chồng lại rất biết chiều trẻ con. Vậy nên hai đứa trẻ nhà chị hiển nhiên yêu bồ của bố hơn người đứt ruột đẻ ra chúng.
Dẫu xưa nay chị đã xác định đứng ngoài lề mọi lời súc phạm, mọi âm mưu chia cách mẹ con của người chồng nhẫn tâm nhưng lần này chị cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đi quá giới hạn.
Nhiều tuần nay, khi chứng kiến các con vui đùa với cô bồ của chồng và ghẻ lạnh với mẹ, chị rơi vào trạng thái trầm cảm. Nếu cứ tiếp tục phải chứng kiến cảnh này, có lẽ chị sẽ hóa điên.
Và nhiều lúc, giật mình chị nghĩ, việc cố sống trong ngôi nhà này có lẽ sẽ đẩy chị và con chị vào bĩ cực. Và liệu sự hy sinh này có đáng ?
Theo Tintuc
Nặng nợ vì thích oai Cách đây gần chục năm, con nhà ông Thịnh vừa tốt nghiệp trung cấp, đang yên lành thì được chỗ thân quen giới thiệu cho đi lao động ở Nhật, "lương cao lắm". Anh hồ hởi về bàn với bố mẹ lo tiền cho đi. "Chạy" cho bọn cò rồi thì thủ tục cũng mất món kha khá, song ông bà cũng hào...