Này em, mình cặp bồ nhé!
Khánh đặt tay lên vai tôi và thủ thỉ những câu nói như xát muối vào lòng người con gái đang yêu.
Này em, mình cặp bồ nhé!
- Sao hả anh? Sao lại phải cặp bồ, trai chưa vợ, gái chưa chồng
- Anh đã bao giờ nói với em rằng anh chưa có vợ chưa?
- Vậy tức là… tức là… anh đã có vợ?
- Tất nhiên rồi, anh đã có vợ, có con và có một gia đình tương đối sung túc
- Vậy tại sao anh còn yêu em?
- Yêu khác, vợ khác, bồ khác, vợ khác, đàn ông là thế, em không biết à?
- Anh là kẻ bỉ ổi
- Không, anh chỉ là đàn ông, một gã đàn ông giống như bao gã khác
Nghe những lời Khánh nói, lòng tôi như dao cứa. Tôi chạy vội để cố không cho những giọt nước mắt kia trào ra. Tôi không tin vào tai mình, tại sao anh có thế thốt ra những lời nói điêu ngoa như vậy. Anh với theo, nói thật to.
- Nhưng mà anh yêu em thật lòng. Anh yêu em, nếu không, anh sẽ không bao giờ thú nhận mình có vợ
Tai tôi ù đi vì những tiếng nói &’anh có vợ rồi’ của Khánh cứ văng vẳng bên tai. Tôi bị ám ảnh mấy ngày, không ăn không ngủ. Tôi gầy đi trông thấy, mặt hốc hác. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện của Khánh nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ. Anh đối xử với tôi như một món đồ chơi. Vậy anh coi tôi là gì, là bồ của anh trong suốt thời gian theo đuổi, tán tỉnh tôi sao? Anh đã có vợ, vậy tại sao anh lại buông những lời ngọt ngào, những câu nói thật sự hạnh phúc để tưới vào trái tim khô hạn của tôi vậy?
Video đang HOT
Nghe những lời Khánh nói, lòng tôi như dao cứa. Tôi chạy vội để cố không cho những giọt nước mắt kia trào ra. (ảnh minh họa)
Lại nghĩ lại câu nói của anh lúc tôi chạy đi: “Anh yêu em, nếu không yêu em, anh sẽ không bao giờ thú nhận mình có vợ”. Tôi tự nhủ, có thể vì quá yêu anh nên cố tìm lý do để biện minh cho anh, “hay là anh ấy yêu mình thật. Chứ đàn ông có vợ, họ đi lừa con gái đầy, tội gì mà thú nhận mình có gia đình”. Thế rồi, tôi cứ sống và hi vọng và câu nói đó cho tới tận những ngày sau, ngày mà anh gọi cho tôi.
Giọng anh ngọt ngào:
- Em à, em đang làm gì?
Tôi thở dài không nói gì vì nước mắt bắt đầu trào ra. Một người con gái khi yêu, chỉ cần nghe giọng người mình yêu sau bao ngày xa cách làm cảm xúc dâng trào. Không cần nói lời nào cũng đủ để cảm nhận trái tim đang đập mạnh, đang rạo rực. Tôi khóc nấc lên trong điện thoại, còn anh, chỉ biết lắng nghe, cầm máy như vậy rất lâu để cảm nhận nỗi đau của tôi. Tôi mếu máo:
- Anh còn gọi cho em làm gì nữa? Đã hết rồi, anh là kẻ lừa dối
- Em có nhớ anh không?
Tôi thở dài không nói gì vì nước mắt bắt đầu trào ra. Một người con gái khi yêu, chỉ cần nghe giọng người mình yêu sau bao ngày xa cách làm cảm xúc dâng trào. (ảnh minh họa)
Một câu nói ấy của anh thôi đã làm tôi tan chảy. Nó ngọt ngào và tha thiết, da diết. “Nhớ anh không”, giống như lời yêu thương ngày nào đó khi chúng tôi còn tán tỉnh nhau và khi tôi bắt đầu gục ngã trước anh. Hôm nay, một lần nữa tôi lại được nghe câu nói ấy, đau đớn quá, xúc động quá. Tôi không thể nào chịu được nỗi đau này. Quá yêu anh và sợ mất anh. Tôi cố quên thì càng nhớ. Nếu sống thế này, tôi sợ mình sẽ chết vì suy sụp, vì kiệt quệ.
- Em nhớ anh lắm, nhớ nhiều lắm! Nhưng em không thể tiếp tục chuyện tình cảm này. Em sẽ trở thành người đàn bà đi cướp chồng người khác, trở thành kẻ vô liêm sỉ bị người đời cười chê. Em không thể cứ sống như thế nếu tiếp tục yêu anh. Có kết quả gì không anh?
- Nhưng, em cũng sẽ không quên được anh đúng không? Anh cũng rất yêu em? Vậy, hãy để chúng ta được sống bên nhau, được vui vẻ hạnh phúc, được cảm nhận tình yêu. Chỉ cần sống bên người mình yêu dù là một ngày, một tháng, một năm cũng sẽ thấy ý nghĩa. Rồi sau đó, chúng ta sẽ dần dần tìm cách để xa nhau, để quen với việc ít liên lạc, ít nhắn tin, ít gọi điện, ít lo lắng cho nhau. Và lâu dần, em có thể quên được anh!
Nghe những lời anh nói, tôi thực sự thấy xúc động. Đúng là, bây giờ tôi không thể nào quên được anh. Tình yêu vừa mới đơm hoa kết trái, nói bỏ anh luôn thì bỏ sao được khi mà tôi và anh còn ở gần nhau, có nhiều cơ hội nhìn thấy nhau.
Để yêu một người chỉ cần một thời gian rất ngắn, nhưng chia tay một người và quên họ, đâu phải là điều dễ dàng gì. Tôi đau đớn nhận ra, mình đã quá yêu anh và tôi cũng nghĩ, có thể, anh yêu mình thật lòng. Nếu không, anh sẽ không thú nhận chuyện mình có gia đình.
Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh, làm bồ của anh, yêu lén lút để có thể có một quãng thời gian đẹp đẽ làm kỉ niệm khi bên cạnh người mình yêu. Tôi tin rằng, lâu dần, những tình cảm kia sẽ khiến tôi nhận ra nhiều thứ. Còn bây giờ, khi trái tim còn quá non nớt, yếu đuối, tôi phải cố gắng dựa vào anh, phải tìm nơi bấu víu để sống tiếp thật nghị lực, vui vẻ.
Có nhiều hoàn cảnh khiến người ta trở thành kẻ thứ ba, và tôi cũng đã bị lưới tình thao túng. Tôi chỉ cầu xin sự tha thứ từ mọi người mà thôi… (ảnh minh họa)
Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh dù lòng thấy vô cùng tội lỗi. Làm bồ của một người đàn ông có vợ con, thật sự không dễ dàng gì. Yêu không được chủ động nhắn tin, không được gọi điện khi biết anh ở nhà, không được chào khi thấy anh đi với người quen. Chỉ khi nào anh cần, anh nói được thì mới được. Thật khổ cho một kẻ như tôi.
Tôi biết, khi nói ra chuyện tôi làm bồ của một người đàn ông có vợ, các bạn sẽ khinh bỉ, phỉ báng, cười chê tôi. Các bạn sẽ cho tôi là kẻ vô liêm sỉ, bỉ ổi, tôi chấp nhận hết. Nhưng con người ta khi vướng vào lưới tình, thật sự khó lòng nói buông là buông được. Một kẻ vướng vào hoàn cảnh như tôi, đã yêu một người có vợ mà không hề hay biết, sống chết vì anh ấy thì có đáng bị nguyền rủa hay không? Tôi chỉ hi vọng, mình được yêu và yêu anh, không khiến gia đình anh tan nát, không khiến anh trở thành kẻ đốn mạt trong mắt người thân, bạn bè và gia đình, vậy là đủ. Và tôi cũng hi vọng, thời gian sẽ khiến tôi dần nhận ra, yêu một người có vợ đau khổ và không thể tiếp tục. Chỉ là giờ phút này, không có anh, tôi không thể nào sống nổi.
Có nhiều hoàn cảnh khiến người ta trở thành kẻ thứ ba, và tôi cũng đã bị lưới tình thao túng. Tôi chỉ cầu xin sự tha thứ từ mọi người mà thôi… Và sẽ cố gắng tìm cách quên anh, xa anh, để anh về với vợ…
Theo VNE
"Chơi đẹp" với vợ của bồ
Tôi yêu người có vợ được 2 năm. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi gặp người đàn ông ấy. Anh nhìn phong độ, đẹp trai, có vẻ như là người có tiền.
Tuy vậy, tôi không bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai hay là có tiền của anh, mà tôi thích cách nói chuyện của người đàn ông này. Nói về tiền bạc, tôi không thừa nhưng cũng không thiếu. Gia đình tôi kinh tế tốt, công việc của tôi thu nhập cũng rất tốt nên tôi không cần ngoại tình để kiếm tiền.
Biết anh có vợ nhưng tôi vẫn hay nói chuyện, gần gũi với anh, vì ngày đó, công việc đòi hỏi tôi và anh phải thường xuyên qua lại với nhau. Chứng tôi trao đổi công việc rất ăn ý, có nhiều hợp đồng có hoa hồng là san sẻ cho nhau. Nhìn chung, anh cũng cởi mở và thoáng tính, điều đó càng làm tôi mê anh hơn. Nhìn anh bên ngoài thì ai cũng nghĩ anh là một người đàn ông tuyệt vời, giàu có, có gia đình hạnh phúc. Nhưng đúng là có &'ở trong chăn mới biết chăn có rận'.
Tiếp xúc lâu với anh, thân với anh, anh mới kể cho tôi nghe về câu chuyện gia đình anh. Anh kể, đàn ông các anh trách nhiệm nặng nề với gia đình, đôi khi vì quá trách nhiệm mà quên mất hạnh phúc của mình. Giống như anh bây giờ, chỉ vì trách nhiệm với vợ con nên anh đang gồng mình lên sống với gia đình ấy, chứ anh không còn yêu vợ anh nữa. Anh bảo, cuộc sống có những thứ không như ý muốn nhưng vẫn phải cố gắng. Anh cũng nói rằng, vợ anh cũng không còn yêu anh nữa nhưng mà cô ấy cũng vì con cái nên phải cố gắng. Hai vợ chồng sống với nhau, không cãi vã nhiều nhưng cả hai đều cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo rồi. Anh buồn bực mỗi lần nói về chuyện gia đình.
Hai vợ chồng sống với nhau, không cãi vã nhiều nhưng cả hai đều cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo rồi. Anh buồn bực mỗi lần nói về chuyện gia đình. (ảnh minh họa)
Nghe anh tâm sự tôi cũng hiểu, anh không còn yêu gia đình của mình nữa, anh làm tất cả là vì trách nhiệm của người làm chồng, làm cha. Còn tôi, tôi càng ngày lại càng cảm tình với anh mới chết. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông có vợ. Vì người như tôi dư sức để kiếm một anh chàng đẹp trai, giàu có và quan trọng là chưa thuộc về người đàn bà nào khác. Thế mà giờ tôi lại yêu người đàn ông của người đàn bà khác. Cái câu &'không ai nói trước được điều gì' càng đúng với tôi.
Chính cái người mình không nghĩ mình yêu thì cuối cùng lại si mê. Anh và tôi cùng thích nhau, sau nhiều lần nói chuyện. Cả hai cảm nhận được tình cảm của đối phương và cứ như thế, không ai nói với ai một lời nào, cả hai cùng nắm tay nhau khi đi dạo trên đường. Chúng tôi nhìn nhau và đó là giây phút chúng tôi nhận ra, tình yêu thực sự là đây.
Cũng từ đó, anh chỉ có tôi. Bất cứ lúc nào tôi cần, anh đều đến. Anh không giống như người đàn ông có vợ, vì tôi có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào. Điều đó càng khiến tôi khẳng định, anh đang không hạnh phúc với vợ anh.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì chị vợ anh tìm đến tôi nói chuyện. Chị ấy gặp trực tiếp tôi và nói về chuyện gia đình chị. Tôi đủ bình tĩnh để tiếp chuyện chị vì nghe giọng nói và cách hành xử, tôi biết chị không phải là người lỗ mãng. Chị cũng nói về chuyện gia đình mình cũng giống như những gì anh nói. Đúng là gia đình chị đang không hạnh phúc, hai người không có tình cảm với nhau nữa nhưng phải cố sống vì gia đình.
Tôi cảm phục người phụ nữ này, vì con mà nhẫn nhịn. Nhưng tôi cũng nói với chị. (ảnh minh họa)
Nhưng chị cũng nói, chị không muốn con chị khổ nên không thể ly dị. Chị cũng không muốn anh ngoại tình với tôi vì nếu đã chấp nhận sống với một người, chị không thể để người đàn ông đó đi theo người đàn bà khác, trừ khi là anh ta bỏ hẳn chị, chị sẽ chấp nhận. Còn cảnh chung chồng thì không bao giờ có.
Nghe chị nói, tôi cảm thấy chị là người đàn bà dũng cảm, bản lĩnh. Chị không hề nao núng trước tôi, cũng không có cảm giác căng thẳng, lo lắng hay run rẩy. Chị đĩnh đạc nói chuyện nghiêm chỉnh giữa hai người phụ nữ. Tôi hiểu ý chị, tôi nghĩ, chị đang muốn tôi từ bỏ anh, muốn lôi anh về với gia đình mình chỉ vì hai tiếng mái ấm.
Tôi cảm phục người phụ nữ này, vì con mà nhẫn nhịn. Nhưng tôi cũng nói với chị. Tôi sẽ giành giật với chị, nếu như anh quyết định bỏ chị theo tôi, tôi sẽ là vợ của anh ta, và cũng sẽ là người đàn bà duy nhất. Còn nếu anh ấy quyết không bỏ gia đình như lời chị nói về đàn ông có vợ, tôi thề là tôi không bao giờ lén lút với anh nữa, tôi hoàn toàn trả tự do cho anh, để anh về với gia đình chị. Và thời hạn là 3 tháng.
Chị đồng ý yêu cầu của tôi. Hai chúng tôi vốn là tình địch mà cuối cùng lại hợp đồng với nhau như vậy, quả là điều lạ. Nhưng chị là người đàn bà khiến tôi thấy nể hơn là có cảm giác khó chịu. Tôi và chị sòng phẳng đấu tranh vì một người đàn ông. Đó là cách mà tôi làm với chị và người đàn ông tôi yêu. Nhưng tôi cũng có thể từ bỏ nếu như anh không có ý định lấy tôi mà chỉ muốn ngoại tình, chơi bời...
Theo VNE
Tôi thấy mình mặt dày khi chờ anh bỏ vợ Tôi vốn là một cô gái cá tính mạnh mẽ, trước giờ tôi luôn nghĩ, một khi đã thích ai thì phải tỏ tình, thể hiện tình cảm của mình, không phân biệt mình là con gái. Đôi khi con người ta phải làm những việc mình không muốn. Cũng giống như tôi lúc này, tôi đang phải làm một việc mà bản...