Này em gái, hãy làm vợ…chị!
“Tôi yêu em”, dù cho trong mắt mọi người, tôi và em đều là: hai người con gái!
Tôi ôm em vào lòng và khóc. Đó là những giọt nước mắt như bao lần khác tôi và em bên nhau. Nhưng lần này, mọi điều đã thật khác rồi phải không em?? Tôi có thể ôm em vào lòng, đặt lên bờ môi em một nụ hôn nồng cháy và có thể tự tin nói rằng: “Tôi yêu em”. Dù cho trong mắt mọi người, tôi và em đều là:hai người con gái!
Khi tôi biết mình yêu em cũng là lúc tôi giấu kín tình cảm đó trong mình. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc vì thương mình, thương cho thứ tình cảm “không bình thường” của mình và khóc vì thương em. Tôi biết, em có tình cảm với tôi nhưng em cũng sợ. Em sợ quá nhiều thứ, sợ miệng lưỡi thế gian, sợ cha mẹ không chấp nhận và sợ cả chính bản thân mình không dám tiến đến với tình yêu mà người đời khó lòng chấp nhận.
Nhưng tôi không thể nào cầm lòng được trước ánh mắt, nụ cười, giọng nói thân thương và cả những bẽn lẽn của em. Trong giấc mơ của tôi – một cô gái tuổi đôi mươi không có sự xuất hiện của những chàng hoàng tử, cũng những anh chàng hào hoa mà là…em, chính là em chứ không phải ai khác. Tôi biết mình tâm hồn mình không đồng nhất với vẻ ngoài mà tạo hóa ban tặng. Tôi có hình hài của một cô gái thùy mị, đoan trang nhưng trong lòng tôi lại chỉ có thể rung động với em – một người cùng giới.
Tôi có hình hài của một cô gái thùy mị, đoan trang nhưng trong lòng tôi lại chỉ có thể rung động với em – một người cùng giới.(Ảnh minh họa)
Khi phát hiện ra bí mật của …chính mình tôi đã hoảng sợ cực độ. Nhưng chính tình yêu với em làm tôi có thêm nghị lực để dám sống. Tôi đã từng nghĩ sẽ mãi đồng hành bên em, sẽ đứng sau và bảo vệ em mỗi khi em cần tới tôi vì tôi biết, tôi và em không thể đến bên nhau. Làm sao em có thể ở bên tôi, làm sao em dám làm người yêu tôi khi mà tôi cũng chỉ là một “liễu yếu đào tơ”? Người sánh vai bên em phải là những chàng trai cao ráo, đẹp trai và mạnh mẽ khác.
Video đang HOT
Tôi chôn chặt tình cảm của mình, để rồi những lần được nắm tay em đi dọc con đường, tôi thấy tim mình như ngừng đập. Đã không biết bao lần tôi muốn ôm chặt lấy em, để hét lên rằng: “Tôi yêu em, yêu nhiều đến mức tôi dám chống chọi với cả thế giới này để có em bên mình”. Tôi sẵn sàng chịu đau khổ, khinh bỉ để có em nhưng điều khiến tôi không dám làm thế là vì em. Tôi muốn em có một cuộc sống bình yên, tôi không muốn em phải khổ.
Vậy mà tôi đã quá bất ngờ. Ngày em thừa nhận rằng em yêu tôi, tôi đã không tin đó là sự thật. Tôi không tin rằng em cũng yêu tôi nhiều đến vậy nhưng chặng đường phía trước với cả tôi và em còn quá dài. Và bên nhau trọn vẹn suốt cả cuộc đời ư? Một điều thật viển vông phải không em?
Giấc mộng về một tổ ấm, nơi tôi gọi em là vợ, em gọi tôi bằng chồng đã thành sự thật. Rồi tôi sẽ cưới em, một ngày không xa…(Ảnh minh họa)
Tôi và em đã bên nhau 5 năm qua dưới cái vỏ bọc là “chị, em”. Một đôi tình nhân yêu nhau mê đắm nhưng phải ẩn mình trong mối quan hệ của tình cảm chị em. Tôi và em đều cảm thấy đớn đau vì điều đó. Đau khổ nhất trong tình yêu không phải là chia tay mà là yêu mà không thể sống với tình yêu đó. Để rồi, lần nào gục đầu vào vai tôi, em cũng khóc. Em thường hỏi tôi câu hỏi: “Mình có sống và yêu nhau như một cặp vợ chồng không?”. Nhưng đáp lại câu hỏi đó, tôi chỉ biết im lặng, bởi vì chính tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi đó.
Tôi đã từng nghĩ cả đời này tôi và em sẽ mãi mãi trong danh phận của “hai chị em”. Hoặc nếu không, một ngày nào đó, tôi sẽ đành chấp nhận tiễn em bên một người đàn ông khác, một người có thể danh chính ngôn thuận là chồng em trong suy nghĩ cơ bản của mọi người. Và thứ tình yêu này sẽ mãi là bí mật của tôi và em.
Vậy mà giờ đây, một chân trời mới đã mở ra. Tôi đã có thể đường hoàng, đĩnh đạc đến bên em, để ôm em vào lòng. Giấc mộng về một tổ ấm, nơi tôi gọi em là vợ, em gọi tôi bằng chồng đã thành sự thật. Rồi tôi sẽ cưới em, một ngày không xa…
Hãy làm vợ chị, à không, vợ tôi em nhé!
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính
Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể.
Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng tính, sợ sẽ sa ngã, làm vợ đau khổ vì cô ấy là người tốt, biết lo lắng, yêu thương gia đình rất nhiều. Hơn nữa cô ấy đang mang thai thằng cu gần 4 tháng.
Ảnh minh họa: HH
Rồi chuyện gì đến cũng đến, tình cờ một hôm tôi gặp người đàn ông lớn hơn 13 tuổi, chững chạc, nam tính và độc thân. Chúng tôi nói chuyện, làm quen, từ hôm đó chúng tôi thường xuyên liên lạc. Anh nói chuyện vui vẻ, ân cần, quan tâm lo lắng cho tôi từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Tôi thấy rất hạnh phúc, luôn mong ước được sống cùng anh.
Kể từ đó cuộc sống vợ chồng ngày càng lạnh nhạt, thường xuyên cãi nhau cho dù là những chuyện rất nhỏ. Suốt ngày tôi nhớ và nghĩ đến anh, không còn quan tâm vợ như trước đây nữa. Đến một ngày vợ vô tình đọc được tin nhắn người đó gửi, cô ấy sốc nặng, chỉ biết khóc. Tôi đành nói thật với vợ mình bị gay, lấy em vì muốn che đậy bản thân chứ không phải tình yêu thật sự.
Vợ buồn lắm nhưng cô ấy chấp nhận, nói chỉ cần sống như bạn bè bên tôi cũng được, chỉ mong con có cha lẫn mẹ, không đòi hỏi tôi điều gì nếu tôi không muốn. Nghe vợ chia sẻ thế tôi buồn lắm, càng thấy thương vợ hơn, nhưng chỉ là thương hại chứ không phải yêu. Dần dần vợ trở nên ít nói ít cười, mỗi đêm, tôi giả vờ ngủ say nhưng thật ra có ngủ được đâu, còn vợ hết nằm rồi lại ngồi khóc suốt đêm. Cuộc sống cứ thế trôi qua đến khi con trai chào đời, tôi cố gắng vì con thay đổi bản thân mà không được. Tình yêu dành cho người con trai kia và mong muốn sống cùng anh không thay đổi.
Vợ biết vậy nên quyết định cho tôi ra đi một năm, không ràng buộc với hy vọng vì nhớ con tôi có thể trở về với gia đình. Tôi cũng hứa sẽ tìm một việc làm, tránh xa thế giới đồng tính. Vợ tin tưởng nhưng tôi không giữ đúng lời hứa, đi sống cùng bạn trai. Gần một năm trôi qua, vợ phát hiện tôi nói dối, cô ấy giận, muốn tôi chấm dứt ngay trở về với gia đình, nếu không sẽ ly hôn. Cô ấy cùng con trai đến tận nhà bạn trai tôi, khóc lóc khi nhìn đứa con thơ chơi đùa trước mặt cha mà không dám lại gần.
Lòng tôi đau như cắt, cuộc nói chuyện kết thúc với lời hứa 2 tháng nữa tôi sẽ về và không ở cùng người con trai này nữa. Cô ấy cho tôi cơ hội cuối cùng. Với người bạn trai, anh rất yêu thương tôi, buồn vì sợ mất tôi. Anh đã hy sinh nhiều cho tôi, giờ cũng chấp nhận đau khổ nếu tôi muốn trở về với vợ con.
Thời hạn 2 tháng gần tới, một hôm tình cờ cô ấy chạy ngang nhà bạn trai tôi, vẫn thấy tôi còn sống chung nên hoàn toàn thất vọng. Giờ vợ quyết định ly hôn, tôi có nên hòa giải để trở về với vợ con hay trả tự do để cô ấy tìm lại cho mình người đàn ông thật sự yêu thương và mang lại hạnh phúc?
Vợ tôi còn quá trẻ, không lẽ vì con mà phải hy sinh cả đời để sống với người chồng đồng tính, một cuộc hôn nhân giả tạo này? Lúc nào tôi cũng nhớ con da diết, nhớ những ngày tháng hạnh phúc của vợ chồng trước đây, lòng tôi rất muốn trở về. Nếu về với vợ con, bạn trai tôi sẽ như thế nào đây? Hay tôi đồng ý ly hôn và cùng bạn trai tìm cho mình một cuộc sống riêng? Tôi rối quá, không biết phải làm sao giờ. Mong mọi người tư vấn và góp ý giúp, xin cảm ơn.
Theo VNE
Đồng tính nhưng tôi vẫn rung động trước vài cô gái Có nên quen một cô trong số những người tôi có cảm xúc, hẹn hò đi chơi để xem mình thực sự có yêu con gái không? Tôi 24 tuổi, mới ra trường và bước vào đời, may mắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, tuy cuộc sống không quá khá giả, thậm chí từng nhiều lúc khó khăn nhưng ba...