Này các bà mẹ chồng, đừng đánh mất cả con trai mình chỉ vì xét nét nàng dâu
Đừng tự biến những chuyện nhỏ nhặt thành lớn. Sự chân thành sẽ luôn nhận lại sự chân thành. Con dâu tốt, mẹ chồng cũng tốt. Mẹ chồng dễ chịu, con cái thoải mái vui vẻ, chẳng phải âu lo chuyện gì.
Có những câu chuyện mẹ chồng ghê gớm, con dâu sống khổ sở ở nhà chồng. Nhưng cũng có những chuyện hoàn toàn ngược lại, rằng người mẹ chồng vì quá ghê gớm nên không những không làm con dâu khiếp vía, sợ hãi mà chính bà lại bị cô độc trong nhà.
Có nhiều người thích dạy con dâu từ thuở mới về nhà chồng với tư tưởng, về nhà này thì phải tuân theo phép tắc của người lớn. Nhưng các bậc phụ huynh nhiều người không hiểu, con dâu chính là người mà con trai mình yêu, muốn lấy làm vợ. Con trai bố mẹ có yêu người con gái đó thì mới lấy cô ấy về làm con dâu trong nhà. Tại sao nhiều người cứ thích soi xét, để ý, bực dọc rồi làm chia rẽ tình cảm của đôi lứa?
Trước đây, con trai hay bênh bố mẹ mình, hoặc là không chấp nhận chuyện vợ mình láo, cái bố mẹ. Nhưng bây giờ, cuộc sống hiện đại hơn nhiều. Chí ít là, tư tưởng làm dâu cũng thoáng hơn, chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng không còn cổ hủ.
Nên, ở môi trường hiện đại, người này truyền tai người kia, truyền cho nhau những kinh nghiệm và bài học cuộc sống khiến chúng ta tỉnh táo, nhận ra rằng, trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, người đàn ông phải là người nhìn nhiều hướng. Không thể để mẹ mình bắt nạt vợ, soi xét vợ. Cũng không nên để vợ mình lúc nào cũng phải ức chế vì đang sống không có tự do.
Người đàn ông khôn khéo, chính là người sẵn sàng để vợ ra ở riêng bất cứ khi nào vợ muốn. Trừ phi vợ muốn sống chung với bố mẹ chồng, còn không, dù là con một, chỉ cần có điều kiện, bạn nên chọn một không gian riêng tư để hai vợ chồng thỏa sức sống cuộc sống của mình.
Mẹ chồng nào thích soi mói, con dâu không hài lòng, họ thủ thỉ với chồng. Các anh chồng nghe lời vợ, thấy vợ nói có lý quá, cũng gật đầu đồng ý. Và dù là ở nhà thuê, dù vất vả hơn, mệt mỏi hơn thì tự do với họ vẫn là điều ai cũng ao ước. Nên, mẹ chồng mà không vui vẻ, không dễ chịu với con dâu, suốt ngày gây khó dễ với con dâu, biết đâu một ngày nào đó, ông bà sẽ phải khóc, phải buồn vì cuối cùng con mình cũng chọn cách ra riêng. Không phải vì con trai không yêu quý bố mẹ, mà vì con trai muốn dĩ hòa vi quý, muốn cuộc sống dễ chịu hơn, muốn giữ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật tốt.
Video đang HOT
Bố mẹ tâm lý là người phải hiểu, mọi chuyện mình làm để gây khó dễ càng chỉ khiến tình cảm của con cái rạn nứt. Có ai mong con mình bỏ vợ bỏ chồng? Vậy nên, chỉ mong các bậc cha mẹ hiểu, thông cảm, dễ chịu, sống hiện đại, vô tư để con cái cũng cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.
Ông bà không tin, hãy thử để con dâu và con trai ra ngoài ở riêng. Chỉ cần vài tháng thôi, mối quan hệ sẽ khác. Nếu đã từng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì cũng sẽ không còn nữa. Thay vào đó, con dâu có thể sẽ vô cùng thân thiết, thường xuyên về thăm nom, thậm chí gọi điện hỏi thăm bố mẹ. Nếu không có mâu thuẫn thì tình cảm sẽ ngọt ngào hơn rất nhiều.
Đừng tự biến những chuyện nhỏ nhặt thành lớn. Sự chân thành sẽ luôn nhận lại sự chân thành. Con dâu tốt, mẹ chồng cũng tốt. Mẹ chồng dễ chịu, con cái thoải mái vui vẻ, chẳng phải âu lo chuyện gì. Chỉ sợ rằng, đi làm vất vả, áp lực, về nhà lại phải chịu những điều tiếng khó chịu từ mẹ chồng, có người con nào chịu được? Mái nhà là nơi người ta muốn nghỉ ngơi nhất, muốn tìm cảm giác bình yên thoải mái nhất chứ không phải nơi chỉ thấy áp lực, đau khổ.
Bố mẹ hiểu cho con cái như vậy thì đừng bao giờ nên suy nghĩ &’mẹ chồng, nàng dâu’ nếu không muốn mất cả con trai của mình. Vì chuyện đó đã quá xưa rồi!
Theo Phương Bùi/Phununews
Chồng tôi ra ngoài vui vẻ, dễ chịu, ga lăng, về nhà lại biến thành một con người khác
Tôi trăn trở, muốn một sự thay đổi để cải thiện tình hình nhưng xem ra người-đàn-ông-của-mình quá xa lạ. Với những suy nghĩ của riêng mình, tôi cố phân tích "một nửa của mình" theo cách nào đó logic nhất, cuối cùng cũng không thể... hiểu nổi!
Trong tôi đã hình thành nên ý thức phản kháng sự bất bình đẳng giới ngay từ khi còn rất nhỏ. Đầu tiên tôi ghét sự bất công đối với con gái, sau này là đối với phụ nữ, tôi ghét những ông chồng nặng đầu óc phong kiến, coi vợ như tôi tớ trong nhà và chỉ là cái máy đẻ thuê. Tôi nghĩ, thà ế độ ở một mình còn hơn làm vợ mấy người như thế.
Chần chờ, xét nét mãi cuối cùng tôi cũng có chồng. Hai vợ chồng bằng tuổi, tôi cười cười nửa đùa nửa thật "ra giá" ngay từ đầu: "Tại lỡ kêu anh-em rồi thì thôi, chứ không có dạ thưa đâu nhé". Anh cười có vẻ hiền khô, chẳng thèm chấp.
Sau này, khi tình cảm vợ chồng đã... cũ, tôi nhận ra chồng mình chẳng hiền. Sau đó còn nhận ra anh rất gia trưởng. Ban đầu là việc anh nổi cáu mỗi khi vợ chồng bất đồng quan điểm, tôi ăn thua đủ đến cùng. Anh nói: "Vợ gì mà cãi chồng lem lẻm, sao hồi đó không làm... thầy cãi đi"! Tôi cũng chẳng vừa: "Anh nói sai rồi, đây không phải là cãi mà là đang tranh luận để thống nhất...". Với cái kiểu lý sự của tôi, anh chẳng thèm nghe nữa, bỏ đi một nước.
Tôi đã thấy những bà vợ chịu nhún nhường, lép vế thường bị chồng coi thường, lấn át. Thế nên tôi đã nghĩ muốn hạnh phúc bền lâu là phải "đấu tranh" đến cùng để bảo vệ cái đúng, tôi cũng lấy làm tâm đắc và thấm thía câu nói "Hạnh phúc là đấu tranh" của bậc vĩ nhân.
Nhưng hỡi ôi, tôi càng đấu tranh, càng lý lẽ, chồng tôi càng không muốn tranh luận với tôi nữa. Anh hay nổi khùng, cắt ngang cuộc tranh luận nhìn thấy trước là sẽ chẳng có hồi kết bằng cách bỏ đi hoặc trợn mắt quát: "Cắt cắt cắt! Cắt ngay!". Tôi điên lắm nhưng chạm phải ánh mắt đang nảy lửa của chồng cũng thấy... ớn!
Không biết có phải cái tật hay lý lẽ của tôi mà sau này chồng tôi hay tự ý quyết định một mình, nhất là những việc lớn trong nhà, chẳng thèm bàn với tôi một tiếng. Khi tôi biết, có cự nự gì thì cũng chỉ nhận được một câu nói sặc mùi gia trưởng: "Đàn bà biết gì mà ý kiến!". Tôi cũng chẳng dễ thỏa hiệp, vì vậy mà đã xảy ra nhiều cuộc chiến nảy lửa, có lúc còn tính đến chuyện chia tay cho... bõ tức!
Nhưng khi tính đến chuyện ly hôn lại gặp muôn vàn những điều phải nghĩ suy, trăn trở. Tính tới tính lui, tính xuôi, tính ngược thấy bất lợi cho con cái, lại thôi, lại lùi một bước. Mà đã lùi một lần là cứ phải lùi mãi.
Cái khổ của người phụ nữ là thế, dù suy nghĩ mạnh mẽ đến đâu, kiên quyết đến đâu cũng không chịu nổi khi nghĩ đến những thiệt thòi con mình phải hứng chịu. Bởi vậy chỉ biết chặc lưỡi, ôm lấy thiệt thòi cho riêng mình: "Đời mình lỡ rồi, thôi thì ráng cho các con vậy!".
Sau những cuộc bảo vệ "cái tôi" của riêng mình, cả hai chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi, chán nản, không muốn mở miệng nếu không có điều gì thật cần thiết. Không khí gia đình rơi vào lặng lẽ, nặng nề, làm các con tôi cứ phải dòm trước ngó sau mỗi khi muốn bày tỏ điều gì đó với cha.
Chồng tôi ra ngoài vui vẻ, dễ chịu, ga lăng bao nhiêu thì về nhà lại biến thành một con người khác, trái ngược hoàn toàn. Tôi thương thân mình, thương các con lớn lên thiếu niềm vui và mất tự tin khi mọi điều chúng làm khó được ba chấp nhận, lại kèm theo những lời mắng mỏ gay gắt.
Tôi trăn trở, muốn một sự thay đổi để cải thiện tình hình nhưng xem ra người-đàn-ông-của-mình quá xa lạ. Với những suy nghĩ của riêng mình, tôi cố phân tích "một nửa của mình" theo cách nào đó logic nhất, cuối cùng cũng không thể... hiểu nổi!
Đến tận bây giờ, sau hai chục năm sống đời sống hôn nhân, tôi đã tự thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi này với tôi là cần thiết để không phải chết dần chết mòn vì những điều không bao giờ có được. Nếu đã không nhận được niềm vui từ "ai kia" thì phải tự lo cho mình, tự tìm niềm vui cho mình và các con. Hạnh phúc có nhiều "kiểu" khác nhau, nếu không có kiểu này thì phải tạo ra kiểu khác.
Mẹ con tôi luôn đồng hành bên nhau với những niềm vui, nỗi buồn và cả những lo toan của cuộc sống. Công bằng mà nói, cha tụi nhỏ cũng là người có trách nhiệm, nhưng lại theo "cái kiểu" của riêng mình. Thôi thì "sao Hỏa" hãy cứ là sao Hỏa vậy! Nghĩ thế cho nhẹ lòng...
Theo PNO
Tôi thà mang tiếng hỗn còn hơn bị mẹ chồng soi mói, bắt hiếp suốt cả đời Mấy hôm nay nghỉ phép, tôi cũng không thèm ra rửa chén. Xem thử mẹ chồng làm gì được tôi. Nhìn bà chị dâu cặm cụi ngồi "nuốt" cả thau chén ngập mặt, tôi hả hê lắm. Lấy chồng, chẳng ai muốn gặp phải mẹ chồng khó tính. Nhưng tôi xui xẻo, gặp đúng một bà mẹ chồng đích thị "cổ xưa". Không...