Này anh, đừng làm người đàn bà của anh đau thêm nữa…
Vì cô ấy đau quá nhiều rồi, nếu anh vẫn cố đọa đày linh hồn cô ấy, sẽ có một ngày cô ấy chẳng còn biết sợ điều gì trên đời nữa…
Cái ngày anh gặp cô ấy, cô ấy là gái làng chơi, mà anh thì đi mua cái sự vui vài trống canh ấy. Tôi biết khi đó anh chả nghĩ gì đến phận đời của cô ấy, hoặc tự nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó giúp cô ấy, đơn giản chỉ là anh muốn “mua vui”, phải không?
Nhưng cái xúc cảm giữa người với người nó lạ lùng lắm! Nhiều khi, nó đến từ một người đàn ông đã có vợ với một cô thiếu nữ chưa biết mùi đời, nhiều khi nó cũng đến từ một gã trai trẻ đầy nồng nhiệt với một người đàn bà tuổi đã về chiều, và nhiều khi nó đến từ một người đàn ông thành đạt với một cô gái làng chơi…Thích rồi yêu, rồi si mê…cái thứ tình cảm ấy nó trỗi dậy từ con tim và sự đồng điệu, lý trí cũng phải nhường ngôi, hẳn là một người từng trải như anh sẽ biết rõ điều đó…
Cái phận đời người đàn bà của anh đã tả tơi lắm rồi…
Và anh như một Đấng cứu thế, đưa cô ấy thoát ra vũng lầy tăm tối, cho cô ấy tình yêu và danh phận mới, cứu rỗi linh hồn của cô ấy. Anh biết không? Đối với những phận đời tả tơi như cô ấy, gặp được đàn ông như anh thực sự là phúc bảy đời. Cô ấy, cũng như những người sống chung tầng đáy với cô ấy, luôn mơ về những người như anh, đôi khi tiền bạc vật chất nó chỉ là thứ yếu, mà chỉ cần có một người đàn ông chấp nhận quá khứ của cô ấy, yêu cô ấy ở thì hiện tại, và cùng cô ấy đi đến hết tương lai…Anh cứ thử hỏi các cô bạn cùng nghề với cô ấy, có ai không mong muốn “rũ bùn đứng dậy sáng lòa” không?
Và giữa trăm ngàn ước mơ khao khát của các cô gái làng chơi, cô ấy gặp được anh, yêu anh và được anh yêu, được anh ban cho một cuộc đời mới, danh phận mới. Cô ấy biết ơn anh và cảm ơn cuộc đời nhiều lắm! Bởi vì chính anh đã biết về quá khứ của cô ấy và anh chấp nhận, anh yêu và muốn cô ấy tốt hơn, chứ không phải một người đàn ông đến khác thời điểm để cô ấy phải giấu diếm trong lo sợ cái quá khứ đáng chôn chặt của mình. Cô ấy hiểu hết anh đã hi sinh vì cô ấy như thế nào, bởi vì anh hoàn toàn có thể tìm một người yêu, một người vợ tài sắc vẹn toàn, đúng chuẩn gia giáo để xứng với anh, mâm vàng thìa bạc…Chứ không phải là cô ấy…cô ấy hiểu và càng trân trọng anh nhiều hơn, cô ấy vẫn nghĩ bản thân cần phải học thêm nhiều thứ, quan tâm anh hôm nay nhiều hơn hôm qua và ít hơn ngày mai, hơn cả tình yêu mà anh dành cho cô ấy, bởi bên trong tình yêu của cô ấy dành cho anh còn là sự biết ơn vô bờ…Cô ấy luôn nghĩ thế, và nghĩ anh đã thực sự quên đi quá khứ của cô ấy…
Video đang HOT
Nhưng thời gian dài ra thì hình như tình yêu lại càng ngắn lại, chỉ có sự nghi ngờ và dằn vặt thì tỷ lệ thuận với thời gian. Anh khác xưa nhiều quá, xưa cô ấy đau là anh vỗ về, giờ mỗi khi cô ấy có một vết thương lòng, thì anh lại cào thêm cho nó chảy máu…Từ khi nào anh trở nên nhẫn tâm đến vậy?
Cô ấy đã là vợ anh, cô ấy đã có con với anh…cho dù chẳng có một đám cưới nào diễn ra, nhưng cô ấy chấp nhận và hoan hỉ với điều ấy, vì cô ấy luôn biết mình là ai và đang ở đâu! Cô ấy gạt đi tất cả những mối quan hệ khác và chỉ biết mình anh, người đàn ông duy nhất. Vậy hà cớ gì trong một bữa ăn, anh lại cứa vào lòng cô ấy những lời sắc lẹm “Thằng nào nhắn tin đấy? Dạo này cô có vẻ ngứa nghề à? Hay lại thích lấy lỗ làm lãi tiếp?” Trời ơi, một cái tin nhắn vu vơ của “ông chú Việt Theo” cũng khiến anh giương cung bắn vào tim cô ấy những lời độc ác vậy sao? Người đàn ông từng nói cho cô ấy một cuộc đời mới đây sao?
…Anh đừng làm cô ấy đau thêm nữa.
Không ít lần cô ấy vì mệt mỏi, con người mà, ai chẳng có lúc ốm lúc đau, lúc mất hứng. Cô ấy có phải cái máy đâu mà lúc nào anh muốn là được, cô ấy nhẹ nhàng từ chối ham muốn của anh thì anh nặng nhẹ “Ngày xưa trăm thằng chả bảo sao, giờ động vào người một cái là giãy nảy! Đúng là cơm no ấm cật..” Anh buông lửng câu nói vô tâm đến tàn nhẫn, nhưng lời nói đau hơn dao cứa ấy đã khắc vào lòng cô ấy nữa rồi. Rồi thi thoảng anh nhìn con, anh lại buông ra một câu chưng hửng “Sao nhìn nó cứ giống ai ý, chả giống anh!”. Những lúc như thế, cái sự buồn trong cuộc đời cô ấy lại dâng thêm nhiều lần, mà ngày xưa anh bảo “Từ giờ em đã có anh, anh sẽ khiến em hạnh phúc!”. Hạnh phúc là vậy sao anh…Anh biết không? Ai cũng có những điều cần phải nhớ và cần phải quên trong cuộc đời để mà tiếp tục sống, anh không nói thì tôi chắc rằng cô ấy cũng không quên cô ấy từng là ai và ở đâu. Anh đã chấp nhận cô ấy như vậy cơ mà? Lòng bao dung vị tha của anh đâu rồi?
Anh ạ! Mỗi phận đời luôn mang theo hơn một nỗi buồn, anh cũng thế, tôi cũng thế và cô ấy cũng thế! Cái sự buồn nó chẳng lãng mạn như văn nghệ sĩ vẫn hay ca tụng đâu, nhiều khi nó thê thảm, bi kịch lắm, phàm đã là người chẳng ai muốn tiếp nhận cái buồn nhưng vẫn phải chấp nhận và tồn tại với nó. Đời đàn bà, sinh ra đã khổ, nói thô như các cụ thì đàn bà có bốn cái khổ “hành kinh – đau đẻ – ngứa ghẻ – đòn ghen”, cô nào chẳng may “lĩnh” đủ cái “tứ khổ” ấy thì đúng là đời thê thảm. Và đàn ông, không phải vu vơ mà người ta lại ví là “phái mạnh”, là cây tùng cây bách. Bản chất của đàn ông chính là che chở và bảo vệ cho đàn bà, tuyệt đối không phải là giày xéo và đày đọa… Anh đã vá lại cái phận đời tả tơi của cô ấy, vậy thì anh đừng cố cào ra và làm cô ấy đau thêm nữa, bởi vì cái phận đời cô ấy vui thì ít mà buồn thì triền miên…Hãy để cho cô ấy thanh thản nốt quãng đời còn lại nếu như anh không còn yêu cô ấy nữa, nếu anh cứ cào xé linh hồn cô ấy, đến một ngày tất cả lòng tri ân, tình yêu, mong muốn của cô ấy sẽ biến mất thay vào đó sẽ là một người đàn bà không còn biết sợ…Mà khi một người đàn bà không còn biết sợ, thì anh khi ấy cũng chỉ là một người vô hình với cô ấy thôi!
Theo Congluan
Hãy vui vẻ phớt lờ mọi chuyện anh nhé
Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh dù khó khăn em cũng sẽ vượt qua...
Có lẽ rồi mọi thứ cũng qua, thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu xóa nhòa tất cả... nhưng không biết ngày đó mình còn có thể cười nói bên nhau nữa không khi búa rìu dư luận khiến chúng ta trăn trở và suy nghĩ.
Tình cảm chúng ta không sai nhưng có lẽ cả hai đã biết nhau quá muộn màng khi mọi thứ như được an bài nên mình trở thành hai kẻ tội đồ trong mắt bạn bè, người thân...
Em biết chúng ta cũng là hai con người bình thường nên dù cố gắng động viên nhau không sao đâu cố lên vượt qua tất cả nhưng cả em và anh đều đang rất lúng túng trước búa rìu dư luận, áp lực người thân.
Người ta có thể nói em là con đàn bà lẳng lơ bán mình để đạt được mục đích, có thể nói anh là thằng đàn ông lăng nhăng, đa tình...nhưng rốt cuộc họ lại không thể sống thay cho cuộc đời của cả hai.
Mình sống cho mình, vì mình nhưng trong điều kiện hiện tại thì mình đã trở thành hai kẻ tội đồ đáng bị lên án... Em thật sự thấy buồn và mệt mỏi vô cùng khi chứng kiến sự bế tắc trong tình cam của chúng ta, chứng kiến anh hàng ngày với ánh mắt mệt mỏi, bước chân nặng trĩu và cái nhìn ưu tư.
Em thật sự bối rối và không biết phải làm như thế nào để chia sẻ cùng anh. Đôi lúc em tự hỏi có phải tại mình quá dễ dãi nên đã đẩy anh vào con đường của ngày hôm nay, hay đúng như anh nói chúng ta thật sự đã tìm được nhiều điểm chung nên mới có nhau trên cuôc đời này...
Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý nên đôi lúc cũng phải chấp nhận mà sống (Ảnh minh họa)
Tiến ư? Tiến bằng cách nào khi chúng ta có quá nhiều vấn đề cần giải quyết... Dừng lại ư? Dừng bằng cách nào khi hàng ngày chúng ta vẫn rất cần có nhau, dù là công việc hay đời sống chúng ta cần sự chia sẻ, động viên nhau vượt qua những khó khăn. Điều quan trọng là hình như thật sự mình yêu và lo nghĩ cho nhau mọi lúc mọi nơi... Dù bây giờ đi con đường nào cũng phải có sự tổn thương và đau khổ nhưng em biết rằng chúng ta chỉ có một lần để được sống nên nếu không có sự lựa chọn đúng đắn thì chúng ta đã sống hoài sống phí.
Ngay lúc này em cũng không thể đưa ra lựa chọn chính xác cho cả anh và em nhưng em chỉ chắc chắn một điều em là thật lòng muốn được cùng anh đầu bạc răng long, muốn cùng anh đi hết quãng đường còn lại. Nhưng vì anh, vì danh dự và sự tự tôn mà anh vất vả xây dựng trong thời gian qua... vì các mối quan hệ gia đình, xã hội không cho phép nên em sẽ giữ lại tình cảm này cho riêng mình và âm thầm bên cạnh hay có mặt khi anh cần. Điều duy nhất em muốn là anh được bình an, hạnh phúc để sống... nếu là mong muốn và nguyện vọng của anh em đều có thể làm.
Anh! Cuộc sống là vậy, không phải lúc nào cũng như ý và theo sắp đặt của mình, nên đôi lúc cũng phải chấp nhận mà sống.
Cũng nhiều người nói với em rằng em có năng lực, em nhanh nhẹn, và thức thời nhưng sao đối với chuyện tình cảm lại thiếu thông minh và quyết đoán đến vậy! Nhưng em cũng biết chắc một điều rằng có những chuyện không thể dùng lý trí... Có lẽ anh thật sự đang rất mệt mỏi và khó khăn trong khoảng thời gian này, anh đang tìm mọi cách để kìm nén mọi cảm xúc mình có để xoa dịu không khí trong nhà lấy lại bình yên... Em luôn tự trách mình là em đã gián tiếp làm đảo lộn cuộc sống của anh. Nếu hôm đó em có câu trả lời dứt khoát có lẽ anh sẽ không phải lo lắng, có lẽ không có chuyện như ngày hôm nay... nên em đã cố gắng làm bằng mọi cách miễn anh có thể cười và vui vẻ nhưng thật sự vẫn thấy bất lực vô cùng.
Anh à! Nếu đã vậy anh có thể vui vẻ phớt lờ mọi chuyện để sống được không anh... Em sẽ đợi và âm thầm bên anh cho đến lúc anh có thể vui vẻ trở lại. Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh dù khó khăn em cũng sẽ vượt qua...
Theo VNE
Tôi phải có anh trong cuộc đời này Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Thế mà trước Nguyên, tôi như vừa trúng một mũi tên cực độc của nữ thần tình yêu. Tôi gục ngay từ...