“Nát nhà rồi… mất chồng rồi… con mất bố rồi…” thế còn cái gì mà bao dung
Ngày xưa, khi còn con gái, tôi cứ nghĩ nỗi đau lớn nhất của người phụ nữ là chồng phản bội. Tôi từng nói với chồng: “Nếu hết yêu thì hãy nói để hai người chia tay trong êm đẹp. Đừng bao giờ để em phát hiện anh ngoại tình. Em sẽ không tha thứ đâu”.
ảnh minh họa
Thế nhưng, sau này khi đã cưới chồng, có con, tôi mới biết rằng, có cái còn kinh khủng hơn cả ngoại tình. Đó chính là công khai cặp bồ. Bởi khi người đàn ông còn lén lút ăn vụng, tức là họ vẫn còn coi trọng gia đình, vẫn còn coi trọng cảm xúc của người vợ. Họ có thể chỉ muốn đổi gió một tí chứ chưa có ý định bỏ vợ, bỏ con.
Còn những người đàn ông công khai cặp bồ tức là họ đã chẳng coi người đầu ấp tay gối của mình ra cái gì. Họ làm vậy chẳng khác nào thẳng tay tát vào mặt vợ khi ngang nhiên thách thức dư luận, thách thức các giá trị đạo đức và chà đạp lên lòng tự trọng của người khác.
Phụ nữ coi trọng nhất là gia đình, tiếp đến là lòng tự tôn của mình mà chồng cặp bồ chả khác nào thẳng tay đạp đổ gia đình và ném người vợ thành trò cười cho xã hội. Chẳng có cái cảm giác uất nghẹn nào hơn cái cảm giác chồng mình coi mình như người vô hình, đem một cái con ất ơ nào đó ra so sánh với mình.
Tôi không biết các người phụ nữ khác nghĩ gì, riêng tôi, việc cặp bồ là một sự tra tấn tinh thần dã man. Thế nên đừng bao giờ nói tôi phải tha thứ cho tội ngoại tình. Bởi tôi không có lòng bao dung rộng lớn ấy được.
“Nếu ai đó nghĩ rằng chúng ta là “NGƯỜI LỚN” cần bao dung và tha thứ =)) UH… Nát nhà rồi !!! Mất chồng rồi !!! Con mất bố rồi !!! … Thế thì còn gì để mà bao dung ????????
Mày cướp tất cả của tao – xong cả xã hội nghĩ vì tao không tốt nên mới mất – Thế thì nhất định tao phải cho mày hiểu “TAO KHÔNG TỐT TỚI THẾ NÀO – THỦ ĐOẠN RA SAO “. Bố mày thí hết cho mày đấy, ngoan thì tao cho bình yên mà đi. Còn không ngoan nhé, TAO SẼ CHO MÀY HIỂU THẾ NÀO LÀ LÒNG DẠ ĐÀN BÀ luôn
Tôi nghĩ, cái gì cũng có giá của nó. Anh không thể phản bội tôi và nói rằng “Ai cũng sai ! Anh xin lỗi hãy tha thứ cho anh “
Và chúng tôi PHẢI ĐỒNG Ý .
Tôi không đồng ý thì xã hội, bạn bè, họ hàng, người thân anh cho rằng tôi ích kỉ, sống không vì gia đình, thế là NGU.
Còn tôi hơn thua với anh, tôi cũng đi cho anh hiểu cảm giác của mình thì quá tôi bằng anh, người ta lại cho rằng CHỒNG THẾ THÌ KHÔNG SAO – chứ VỢ MÀ NHƯ THẾ THÌ RA CÁI LỒNG GÌ ????
Còn tôi chấp nhận, chúng ta làm lại… thì những giây phút ở bên anh tôi không còn tin tưởng và hạnh phúc nổi nữa… Vậy thì làm sao yêu??? Làm sao cố???
Xã hội lúc nào cũng muốn chúng tôi biết điều. Sao không ai làm ơn biết điều với chúng tôi, công bằng với chúng tôi một tí. Hay vì chúng tôi là đàn bà và xã hội luôn luôn bất công – và tiếp tục bắt chúng tôi chấp nhận. Nếu không chấp nhận là cả lò cả tổng vào phán xét… Xin lỗi hãy cứ sống tốt cuộc đời mọi người đi – s.ư.ớ.ng khổ kệ cụ tôi đi nhé. :v
Video đang HOT
Hãy cứ làm tất cả những việc bạn cho là đúng – hãy chịu tất cả hậu quả của nó. Chỉ cần bạn thoải mái khi làm điều đó – thì ai nói gì mặc kệ họ. Người ta làm sao sống được cuộc sống của mình, nhiều khi tôi nghĩ ai đó như tôi chắc chẳng sống nổi chứ đừng nói là ngồi mà tinh tướng
Mỗi người có 1 cách sống, hãy sống trước tiên để gia đình tôn trọng, sau đó thì ra ngoài người khác nể.
Nghèo – khổ có thể cho qua và cùng nhau cố gắng – chứ ngoại tình mà bỏ qua để cùng nhau cố xuống bờ vực thẳm chắc.
Còn là người thứ 3, cặp vẫn chỉ là cặp. Tình yêu có lớn, có thật đi nữa vẫn là sai trái. Vẫn là phi đạo đức, tao hiểu tại sao rời xa nhau cái người mày yêu về nhà ôm vợ, mày vẫn thấy có thể tiếp tục hạnh phúc… Hay đi chơi với người yêu thương cũng phải lén la lén lút. Chót bị phát hiện là xác định chẳng còn răng mà vẫn cố. Một con bình thường, đầu óc minh mẫn thì thiếu gì trai? Tội gì dúc vào thằng có vợ làm gì???? Yêu chồng người khác làm chi??? Từ đó tao có thể suy ra được – Những con ăn ở với chồng người khác là những con ngu – tư cách hèn hạ. Đầu óc thiếu bình thường =))))) Bố mẹ gia đình không dậy dỗ tới nơi – chính vì thế cần xã hội dậy dỗ. Những người phụ nữ bị mày qua mặt sẽ cho mày hiểu vốn quý gia đình ra sao, và mất nó con người ta có thể làm những gì
Tôi là tôi thấy những bọn như vậy có bị đánh ra sao vẫn chưa hả hê!!!
Đàn ông ạ ! Hãy bớt suy nghĩ đơn giản chuyện đó đi. Hãy nhớ lại trước khi quen người phụ nữ của đời mình, bạn đã từng say như thế nào, đã từng cưng chiều ra sao, yêu thương bao nhiêu mới đủ tới hôm nay. Để biết được rằng hiện tại chẳng dễ gì có được như vậy, đừng làm tổn thương họ. Nghìn câu nói ” em đau ” không bằng vết thương lòng trong trái tim của người phụ nữ dành cả thanh xuân cho bạn mà biết rằng bạn đang dành yêu thương nơi khác…
Vợ bạn có thể không hoàn hảo như ai kia, nhưng có một điều vô cùng đặc biệt. Họ là của duy nhất một mình bạn. Đó là điều quá tuyệt vời rồi. Khi xã hội chỉ chực lừa lọc nhau, thì có một người luôn chân thành bên bạn. Thử hỏi bạn còn muốn gì…
Đàn ông nói phụ nữ phức tạp – còn tôi là phụ nữ tôi thấy đàn ông vốn dĩ chẳng đơn giản. Lúc yêu thì bằng trời bằng bể , gặp người khác vẫn xao lòng … Vậy là sao?”
(Trích Facebook Vũ Anh)
Thế nên tôi nói thiệt, nếu hết yêu, hết thương nhau rồi thì nói một tiếng rồi đường ai nấy đi hoặc có ăn vụng thì lo mà chùi mép cho khéo đừng để tôi biết. Chứ tôi mà biết rồi thì không đánh ghen tôi cũng phải cho xấu mặt chứ đừng có nói phải thông cảm, bao dung hay cái chi chi. Nghe mà ngứa l* không chịu được.
Nhiều người chưa rơi vào hoàn cảnh đó thì nói hay lắm, rao giảng đạo đức tốt lắm chứ cứ rơi vào hoàn cảnh ấy đi rồi biết. Nhiều khi còn làm ghê hơn nữa ấy chứ. Bởi lẽ đâu phải cứ nói bỏ là bỏ hay cứ nói tha thứ là tha thứ được. Khi lòng tự trọng đã bị chà đạp không thương tiếc thì người ta có thể làm những việc mà bình thường chưa chắc người ta dám nghĩ đến. Và nên nhớ những người càng hiền lành thì một khi đã điên lên có lúc còn kinh khủng hơn những người bình thường.
Tôi có một cô bạn cùng quê, ngày xưa học chung trường, từ trước đến nay chưa bao giờ to tiếng với ai. Đặc biệt với chồng một dạ hai vâng. Thế mà tôi nghe nói, khi biết chồng cô ấy cặp bồ, cô ấy đã ghen lồng lộn không khác gì một con cọp cái. Nguyên nhân là cô nghe phong phanh kẻ thứ ba không chỉ dan díu với chồng, còn ngang nhiên trước mặt mọi người khiêu khích cô. Thế là cô nàng lao vào tình địch, vừa chửi, vừa tát tới tấp khiến ai cũng bàng hoàng không tin nổi một người hiền lành như cô mà có lúc có thể dữ dằn như thế.
Sau này nghe nói cô bạn tôi cũng tha thứ cho ông chồng. Thế nhưng, gia đình từ đó cũng chẳng còn niềm vui. Chồng cô ấy thường nói với bạn rằng rất bất ngờ vì không ngờ cô ấy lại là người đàn bà chanh chua, dữ tợn như vậy.
Nói thiệt ngày xưa tôi thấy việc đánh ghen nó ghê gớm lắm, thế nhưng giờ thì tôi thấy cũng bình thường thôi. Hồi chưa cưới, tôi ngỡ mình là người không biết ghen bởi tôi có quan điểm “không yêu thì chia tay, chẳng việc gì phải níu giữ một kẻ đã hết yêu mình”. Thế nhưng, bây giờ, lâu lâu nghe phong phanh có ai đang để ý chồng mình là tôi lại nóng hết cả máu. Bởi tôi cảm thấy xã hội thật bất công với phụ nữ khi quá bao dung cho đàn ông mà lại khắt khe với phụ nữ.
Phải chi xã hội và luật pháp mạnh tay hơn với những kẻ ngoại tình và giựt chồng thì đã chả phải có những vụ đánh ghen thê thảm mà trong đó cả hai người đàn bà đều là những kẻ thất bại. Bởi vậy, xã hội đã quá bất công với đàn bà thì đàn bà nên tự thương lấy bản thân mình. Đối với tôi, mọi thứ đều có thể tha thứ, nhưng vũ phu và ngoại tình thì không.
Theo Webtretho
Yêu cậu... tôi đã từng!
Đã khi nào bạn yêu thầm một người chưa? Tôi đã yêu cậu ấy... nhưng cậu ấy không yêu tôi!
***
Ánh tịch dương tàn trên cây cầu nhỏ. Tôi dắt xe lặng lẽ nhìn mặt trời chìm sau dải nước lấp lánh. Một vùng trời hồng hồng, xanh xanh lan tản nhòe dần trong mắt, rồi dựng hẳn xe, dựa vào thành cầu. Tôi đang có một thứ cảm xúc buồn! Phải! Buồn đến tê lòng, nó là sự mất mát, tiếc nuối tới vô hạn. Hôm nay, ai đó đi! Người vẫn luôn bên tôi tháng tháng, ngày ngày sẽ biến mất. Nhưng không phải nghĩa sẽ biến mất khỏi thế giới này, mà là biến mất khỏi tương lai sống của tôi. Tương lai tôi sẽ không còn hình bóng, kỉ niệm, tất tần tật những thứ mang tên người con trai ấy nữa. Mà sẽ chỉ còn lại hoài niệm quá khứ một thời của chúng tôi.
Đã khi nào bạn yêu thầm một người chưa? Tôi đã yêu cậu ấy... nhưng cậu ấy không yêu tôi!
Ảnh minh họa
"Này! Ông đã yêu ai chưa?"
"Yêu? ừm thì... cũng có tí gọi là nhộn nhạo."
"Nhộn nhạo mà không phải yêu à, mà người đấy là ai thế?"
"Ảo game à? Đừng tưởng bở, không phải bà đâu."
Tình yêu của một con người nhát, lo âu, lo nghĩ chỉ đơn giản bằng mấy lời kích vào ra của thiên hạ đã đủ u mê, sợ hãi. Nhưng đây còn là tình yêu từ một phía, là lời bác bỏ phũ phàng từ chính cậu nói ra. Thỏ đế như tôi thì còn biết làm gì khác, ngoại trừ cách lặng im trước cậu nữa chứ! Từ ngày ấy, cậu và cả tôi không ai nhắc tới những câu hỏi tương tự hay suy ngẫm về mối quan hệ của chúng tôi nữa. Thế nên tôi lại tiếp tục giả ngây, giả ngô làm "người bạn tốt" trên danh nghĩa, còn lòng thì thực chẳng hề muốn, chẳng hề muốn tí tẹo nào. Có đôi khi nỗi sợ lấn át hẳn tình yêu của tôi và để tôi nhìn lại mình với tim. Tôi luôn tự đặt câu hỏi: sợ hãi với cậu là thoáng qua hay đã ngấm tận tủy xương? Giờ đây, trước mớ xúc cảm hỗn độn, tôi chắc mình đã ít nhiều trả lời được rồi. 4 năm, nếu là "thoáng qua" thì là quá nhẹ so với tình cảm tôi dành cho cậu, nhưng... để nói rằng "ngấm tận tủy xương" phải chăng lại quá sâu nặng? Ở độ tuổi này, tôi cảm thấy mình chưa thể chạm đến được ngưỡng "máu" và "tủy", bởi nó có một nghĩa gì đó quá, là quá mức Đậm. Tôi chưa đủ để hiểu, nhưng chắc tôi đủ để thấy cậu đã chiếm lĩnh hết toàn bộ trí óc tôi rồi.
Và còn đôi lần tôi muốn hỏi... cậu. Rằng "Đã từng? Đã từng một lần thích tôi chứ?"; rằng "Có biết tôi ghét cậu chơi với bạn khác giới tới mức nào?; rằng "Có biết tôi rất sợ cái ánh mắt liếc qua, chẳng buồn bận tâm của cậu không?"; rằng... và biết bao nhiêu cái "rằng" như thế nữa? Tôi đã đặt ra vô vàn câu hỏi khi còn cơ hội, rồi lại chợt nhận ra mình chẳng là cái thá gì cả. Ngẩng khuôn mặt ướt nhòe nước mắt, ánh chiều đang tàn dưới chân tôi. Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế. Đây không chỉ đơn thuần là nỗi rụt rè sợ đau mà còn là sự tiếc nuối. Phải! Chính là tiếc nuối. Từ trước tới nay, tôi luôn tự tạo ra cho mình một vòng luẩn quẩn. Như con ngốc bị sự sợ hãi vô hình nào đó trong khoảng cách chúng tôi thúc đẩy chạy vòng vòng mà không biết điểm dừng. Không biết hét lên một câu: "Tôi mệt vì yêu cậu lắm rồi!" mà chỉ biết chạy theo, cuốn theo cậu không ngừng nghỉ. Để giờ, khi nhìn lại, tôi thấy hối hận đến mức nào. Muộn rồi tôi ơi! 4 năm bên cậu, bên những tháng ngày kỉ niệm mà tôi chỉ biết mở chứ quên mất cách đóng, quên mất dấu chấm quan trọng nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi chợt nhận ra rằng: Trong tình yêu, không có chỗ đứng của kẻ mang tên "sợ hãi". Nên con người như tôi, thua và out khỏi cuộc chơi này cũng là lẽ phải thôi. Không được khóc, bởi khóc cũng chẳng làm nên vấn đề gì.
Tôi vội gạt nước mắt nặn nụ cười tươi, cùng chiếc xe lững thững, dẫm lên những dấu chân quen thuộc của chúng tôi đã từng in tại nơi đây. Là cười nhưng tay vẫn đặt lên tim, thì thầm nhỏ với nó: Trên môi tỏa nắng bao nhiêu thì nơi này... mưa nặng hạt bấy nhiêu...
Hồi ức tưởng đau nhưng thực rất đẹp...
Thời gian luôn là vô hình, vô tình và vô tính, chẳng chịu chờ đợi ai, cứ thế mà hững hờ trôi qua. Nó cứ chạy vùn vụt trong cái ồn ào, xô bồ của xã hội dần đổi mới, khiến người ta quên mất, mới chớm đó mọi thứ đã qua. Thật hiếm khi, được ngồi nhâm nhi lại cốc cafe của ngày xưa. Hừm! Vẫn đậm vị, sóng sánh, ngon tuyệt hảo; vẫn quán cũ mang nét bụi rất riêng và vẫn nơi xưa tôi thường ngồi. Một nơi có thể phóng tầm mắt ngắm trọn cái đẹp, cái hay của thành phố, quê tôi. Mọi thứ vẫn vậy nhưng có điều cạnh tôi đây chẳng còn ai bên, chẳng còn ai cười nói chọc ghẹo, hay chẳng còn ai chạm ly trước khi nhấp ngụm ngọt đắng. Sắc trời đã chuyển chập tối, nhưng hôm nay đường phố vẫn chưa lên đèn, ánh điện ngoài ban công quán tôi ngồi vẫn chưa được bật sáng. Chỉ còn đơn độc lại một màu xanh sẫm của trời ôm lấy vạn vật, bao gồm cả Tôi. Đèn điện phía bên trong đã sáng trưng, tỏa ánh vàng hắt lên bóng lưng tôi, nhưng chỉ riêng nơi tôi ngồi vẫn một màu sẫm bao phủ. Dường như người ta quên mất, còn tôi nhỏ bé trong giữa khoảng không gian rộng lớn này chờ tia sáng rọi nỗi lòng. Một nét xúc cảm quen thuộc, buồn man mác bắt đầu len lỏi thấm từng mạch máu.
Nếu là trước đây, cái cảm giác này chắc hẳn tôi sẽ nhầm tưởng là "nhớ". Nhưng với tôi bây giờ thì hoàn toàn khác, bởi tôi đã có sự trưởng thành từ mọi mặt cảm xúc. Đã qua cái thời muôn vẻ, chông chênh gộp chung mọi thứ hỗn tạp trong lòng thành một nghĩa gần nhất rồi. Giờ đây tôi cũng đang "nhớ", nhưng chẳng phải là cái nhớ nhung, sướt mướt một thời nữa mà là một sự hoài niệm xen lẫn cách tôi trưởng thành theo năm tháng và thời gian, đủ để tôi nhìn nhận lại tất cả.
Tôi đã từng yêu chàng trai ấy 4 năm, đơn phương nhẹ nhàng thôi nhưng đủ đau với một trái tim chưa trầy xước. Còn là cái kiểu yêu ngấm dần mới khiến nặng tình chứ! Nhưng tôi nào có can đảm, cứ lặng im như hến để rồi tuột tay giật mình mới biết chữ "muộn", chữ "tiếc" được viết ra sao. Tôi vẫn còn nhớ chiều hôm ấy, trước khi cậu đi, tôi đã một mình nhậu cùng nước mắt, ăn vạ với lòng. Rồi quyết định dừng lại, tự hứa sẽ cất cậu vào hộp kí ức. Nhưng trớ trêu sao, khi đi cậu còn để lại lời nhắn: "Chờ tôi nhé!" cho tôi. Dòng chữ nhỏ quen thuộc trên mẩu giấy được kẹp gọn trong cuốn vở tôi yêu. Thế rồi, giấy lại đẫm nước mắt, tình lại đẫm chờ mong. Cậu lại bén lên cho tôi một ngọn lửa hi vọng. Tôi điên dại chờ cậu, khóc lóc nhớ nhung, bi lụy trong tình dài. Chờ ngày, chờ tháng rồi chờ năm nhưng cuối tất cả cũng vẫn chỉ là sự hoài mong không hồi kết. Và rồi cũng đến một ngày, tôi chợt nhận ra rằng tôi không yêu cậu nhiều như mình tưởng, thời gian như cơn mưa bụi từng ngày lất phất qua cái tên cậu trong tim tôi. Nó mờ dần, một mờ dần, bởi đã lâu không còn ai khắc lên nó những cảm giác thật của tình yêu. Nó không còn được cháy lên mỗi khi nhìn thấy cậu nữa, không còn được sự quan tâm của người mình muốn, không còn... Hơn 2 năm, vết xăm mang tên cậu cũng đủ mệt nhoài, hay chính như tôi. Tôi cũng đã không còn đủ sức tin vào một thứ ảo tưởng phép màu hư vô nữa. Khi ấy, với một con bé chập chững, mất thăng bằng trên mối tình đầu, thời gian 6 năm cậu cho tôi là đã quá dài rồi, tôi xin đầu hàng!!!
Nhếch môi cười một cái, nâng ly nhấp ngụm cafe lành lạnh. Tôi cứ ngỡ mình sẽ ghét cậu mãi mãi, bởi cậu đã để tôi chờ đợi, ngu nguội vào con số 0, chỉ thể cho đi chứ chẳng nhận lại được gì. Nhưng thời gian cho tôi: yêu cậu, chờ cậu, giận cậu và quên cậu, đơn giản là giờ chỉ còn một ấn tượng về người con trai tôi đã yêu cùng độ ngông rất điên, rất riêng của Tuổi Trẻ. Xưa, tôi có xem một bộ phim tình cảm về tuổi xuân mùi mẫn với một kết thúc không viên mãn như mình mong đợi, còn nhớ khi ấy tôi có thể tự tin mà kêu lên: "Lãng xẹt, tổn phí thời gian.", nhưng tôi nào có hiểu gì. Còn giờ... thì tôi đã hiểu! Cũng như câu chuyện của tôi thôi, yêu đến thế, dại đến thế, rồi cuối cùng vẫn chạy một vòng trở về điểm xuất phát. Vậy mà khi nghĩ lại, tôi cũng chẳng tiếc nuối điều gì cả, bởi tôi biết trong tình yêu không cái kết nào cũng phải thật đẹp, thật happy ending. Đơn giản là: cậu đã đi qua đời tôi và để lại dấu chân lên đó. Dấu chân mang tên "hồi ức" "kỷ niệm" tình yêu của năm tháng mà sẽ mãi không bao giờ có thế quay trở lại, với tôi chỉ như vậy là đủ.
Cảm ơn cậu! Đã cho tôi những tháng ngày tuyệt đẹp nhất! Tình yêu, thanh xuân của tôi.
"Đêm đã bao phủ khoảng sắc trời trong em.
Như ly cafe đen mang vị đắng lại thật ngọt,
Hay một thời thanh xuân, điên dại và lẫy lừng đến thế!
Là một thời có anh, có tình yêu em gửi gắm say lòng.
Xuân qua rồi, em có buồn nhưng chẳng buồn nhiều đâu...
Chỉ là buồn trong những hoài niệm không thể trải thêm nữa.
Rồi sẽ vui ngay, khi em biết em trưởng thành,
Biết nhìn anh cùng những kí ức xưa, rộng lòng, bao dung nhất!"
Theo Iblog
Ngày xưa anh là của em, giờ anh là người của vô vàn việc khác Giờ anh là người của công việc, của những buổi nhậu cùng sếp, của những cuộc chơi qua đêm không cần về nhà. ảnh minh họa Chiều, lòng chợt buồn, tâm trạng xốn xang khó tả, em đang suy nghĩ về anh, về em, về mối quan hệ tồn tại giữa vợ chồng mình. Khoảng trống chênh vênh, lạc lõng, khó lấp đầy...