Nắng Sài Gòn nhớ mùa thu Hà Nội
Với cái nắng nóng nực nôn nao của đất Sài Thành, tôi lại chặn lòng nhớ về mùa thu thơ mộng và bình yên ngày nào của tôi trên đất Hà Thành.
Tôi nhớ những chiều rong ruổi trên Hồ Tây huyền ảo, Hồ Gươm lịch sử và những con phố bát ngát me xanh cùng mùi hoa sữa ngọt ngào. Ôi biết bao kỷ niệm mà nhường như tôi không hề nhớ hết, thời gian trôi cùng năm tháng dài tôi cũng già đi, tôi yêu mùa thu Hà Nội nhưng tôi cũng ghét mùa hè oi ả. Bọn bạn tôi thường bảo mùa nào cũng có cái đặc điểm thú vị của nó, có lẽ vậy, tôi yêu những con phố Hà Nội vào những chiều thu tắt nắng và thích thú với cái se lạnh đầu đông.
Những chiều tan sở tôi thường la cà trên đường phố và những quán cóc ven đường, những quán trà đá thân quen là nơi hẹn họ của những người công sở hay những sinh viên và cả những đôi trai gái đang yêu… Đó là tất cả những gì hiện hữu trong tâm thức tôi. Một Hà Nội đẹp lãng mạn, một tình yêu đầu tiên sâu nặng chỉ còn trong niềm ký ức. Hà Nội đã đi bên tôi suốt 6 năm, đó là quãng thời gian đẹp đẽ của thời sinh viên, và mệt mỏi của ngày đầu tiên ra trường. Hà Nội đó là một sự thay đổi lớn lao, đến mức khó chấp nhận và phải mất một thời gian khá dài để làm quen. Những khó khăn chốn thành thị, một cuộc sống chỉ với những nỗi lo lắng về cơm áo gạo tiền đã làm cho tôi có lúc cảm thấy mệt nhoài và chán ghét. Tôi thường trêu đùa với bạn bè Hà Nội có cái gì mà biêu nhiêu người phải ùa về đây đông đúc vậy, nó là thói quen mà tôi cũng không biết nữa, và có người thường nói tình yêu cũng xuất phát như vậy.
Có lẽ nó cũng đúng trong suy nghĩ của một số người. Không biết tự bao giờ, tôi cảm thấy yêu nhớ Hà Nội đến lạ thường, nhớ cảm giác của những chiều thả mình trong rong bộ cùng em, tôi nhớ con đường mà cứ cách một đôi lại có một đôi khác “chiếm chỗ”. Và cứ đôi nối tiếp đôi trên con đường mang tên “Tình Yêu”. Con đường ngập tràn mùi thơm thanh khiết và màu trắng tinh khôi của hoa sưa trong tiết trời chuyển mùa. Một loài hoa mà từ khi đặt chân tới Hà Nội tôi mới biết có một loài hoa tên là “hoa sữa”.Tôi nhớ phố Trần Bình nằm trong ngóc ngách ven bệnh viện 19-8 nhưng tôi luôn tìm đến nó vào những dịp liên hoan hay đường Lê Đức Thọ nơi đó luôn tụ tập của đám bạn tôi sau những giờ làm việc ngồi lại với nhau bàn tán cho qua hết ngày và ở đó cũng có cả em. Đơn giản vì lần đầu tiên đi ăn, em và tôi đến đó. Tôi nhớ có lần đi chơi công viên Thủ Lệ mà tôi quên không mang tiền ngại quá không biết làm sao, tôi cảm thấy mình bé lại sau cái nhìn ấm áp của em. Hà Nội trong tôi là nỗi nhớ suốt con đường từ Xuân Thủy đến Hồ Tùng Mậu – nơi đã có hai trái tim luôn hướng về nhau. Và tôi nhớ, trên con phố mang tên Lê Đức Thọ em đã nhận lời yêu tôi cùng lời hứa muốn đi cùng tôi đến suốt cuộc đời.
Tôi đến với Hà Nội trước khi quen em, nhưng tình yêu tôi dành cho em nhiều như tôi dành cho Hà Nội vậy (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mình yêu nhau vào những ngày mùa thu em nhỉ? Tình yêu của mình đã đi qua được những mùa hoa sữa ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng hạnh phúc thì ngắn ngủi và thay vào đó là nỗi nhớ trải dài. Tôi không đủ niềm tin, không đủ lòng kiên trì để bước đi cùng em đi qua những mùa thu nồng nàn của Hà Nội. Cái tôi của tôi quá lớn, một con người luôn tỏ ra mình thông minh và kiêu gạo phải không em như em thường nói đã không vượt qua được những suy nghĩ của những người thân tôi. Mặc dù em đã luôn bên tôi. Cảm ơn em, tình yêu đầu tiên. Cảm ơn em vì đã yêu tôi mà không tính toán, hay mảy may vụ lợi. Cảm ơn em vì đã yêu tôi mặc dù tôi có lúc đã lừa dối em. Cảm ơn tất cả những gì em dành cho tôi mà ở thành phố gần 8 triệu người này không ai cho tôi được cảm giác như em đã cho tôi. Có lẽ vậy là tốt hơn vì tôi đã chôn chặt trái tim em vào một góc sau của trái tim tôi rồi. Có lẽ bây giờ em đã có một bến đỗ bình yên và quên tôi thật sự nhưng như vậy khiế tôi thanh thản hơn vì tôi có lỗi với em nhiều.
Khi viết những dòng tâm sự này cũng là lúc Hà Nội đang chuyển mùa sang thu rồi hoa sữa còn nồng nàn lắm không em vậy là hai mùa thu xa em rồi. Thu xa em tôi thèm được đi lại trên những con đường nhiều hoa sữa. Vẫn là những con đường đó, nhưng chắc cảm xúc lại khác so với ngày yêu em. Nhẹ nhàng và mỉm cười vì một chuyện tình buồn nhưng lại là tình yêu đẹp trong miền kí ức của mỗi người. Thi thoảng trong dòng suy nghĩ của tôi lại tự hỏi: không biết bây giờ thế em nào, có còn nhớ tôi không? Em có còn thường đi đến những nơi ngày xưa tôi và em thường qua lại để tim tôi? Tôi thật ngớ ngẩn phải không em? Ngớ ngẩn đến mức đánh mất em và bây giờ bước vào tuổi 31 mà tôi vẫn lặng thinh trước những tình cảm khác. Tôi đến với Hà Nội trước khi quen em, nhưng tình yêu tôi dành cho em nhiều như tôi dành cho Hà Nội vậy. Dù sau này khi xa nó, tôi vẫn dành cho Hà Nội một tình cảm đặc biệt, bởi nơi đó có một góc nhỏ của Hà Nội trong tôi. Cảm ơn em Hà Nội của riêng tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em gái người yêu trao thân
Tôi cố kiềm chế, nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ thân thể em.
Mối tình đầu của tôi thật buồn. Tôi yêu tới cuồng dại, nhưng nàng vẫn kiêu kỳ, lạnh nhạt. Mới qua lại được năm tháng, Huệ đã đòi chia tay. Van xin thế nào, nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Có lẽ, Huệ đã tìm thấy đối tượng mới, phù hợp với mình.
Để khỏa lấp nỗi buồn, tôi lao đầu vào công việc. Hết giờ làm, tôi lại điên cuồng đi dạy thêm, hy vọng có thể giải phóng đầu óc khỏi phiền muộn nhờ guồng quay cuộc sống. Nhưng đôi lúc, tôi vẫn nghĩ tới mối tình đầu, nghĩ tới người con gái đã cùng tôi trải qua nhiều chuyện vui buồn.
Những đồng nghiệp thân thiết đều hiểu tính cách hướng nội của tôi. Dù buồn bực tới đâu, tôi vẫn cố giấu trong lòng, không hé nửa lời than vãn. Nhưng cũng có lần, đồng nghiệp thấy thương, bèn ngỏ ý mời đi xả stress. Nể tình họ, tôi dẹp hết công việc, cùng 5 anh cùng phòng tới bar.
Vừa ập vào, tôi đã cảm nhận được không khí náo nhiệt bên trong. Đám nam thanh nữ tú uốn éo thân mình trên sàn nhảy. Âm nhạc sôi động, bốc lửa khiến tôi không thể kìm lòng, nhanh chóng nhập cuộc cùng đám đông. Tới lúc thấm mệt, tôi mới rời sàn, quay về một góc tối nghỉ ngơi. Hình ảnh người yêu cũ và giây phút đau khổ khi cô ấy nói lời chia tay lại hiện về trong tôi. Đang sống lại với những ký ức hãy còn nóng hổi, tôi bị kéo về thực tại bởi một thiếu nữ xinh đẹp tiến tới bên mình. Cô nàng thản nhiên ngồi xuống, vòng tay ôm ấp tôi, nói lời đong đưa, tình tứ. Ít phút sau, nàng chủ động ôm ấp, sờ mó khắp người tôi. Nhìn thân hình nóng bỏng của cô gái trẻ, tôi không kìm nổi dục vọng, bèn ép chặt cô ấy vào mình, hôn ngấu nghiến. Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ gương mặt thiếu nữ, nhưng lờ mờ nhận ra những nét quen thuộc. Tiến lại gần nàng hơn, tôi giật mình thảng thốt vì nhận ra đó là Hương - em gái của người yêu cũ.
Dù mới gặp một lần, nhưng ấn tượng của tôi về cô bé còn khá rõ. Tôi vội vàng đẩy em ra khỏi mình, gào lên đau khổ: " Sao lại là cô? Cô đã nhận ra tôi phải không?". Lúc này, cô gái trẻ run rẩy bật khóc, nói không tròn lời: " Em xin lỗi. Em vừa bị bạn trai phản bội, nên tới đây để xả stress. Em cũng không nghĩ là sẽ gặp lại anh". Trông thân hình bé nhỏ, đáng thương ấy đang thu mình trong góc tối, tôi bỗng chạnh lòng. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi quyết định mời em về nhà nghỉ ngơi.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt khi chúng tôi nhận ra nhau, nhưng về tới nhà, tôi lại lâm vào tình cảnh khó xử gấp bội. Tôi bố trí cho Hương nghỉ ngơi trong phòng ngủ, còn mình thì dùng tạm sofa. Đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, cô bé bỗng ào ra, thỏ thẻ đòi tôi ngủ chung vì sợ bóng tối. Tôi biết thừa chủ ý của nàng, nhưng không tài nào từ chối, đành chui vào giường nằm chung. Để đề phòng, tôi vẫn mặc nguyên quần áo dài, dùng chăn riêng và cố nằm sát mép ngoài. Nhưng Hương không chịu buông tha, cố chồm lên người tôi lột sạch y phục với lý do: " Đàn ông ngủ nude mới tốt anh ạ!".
Sự xuất hiện của Hương đã giúp tôi bước sang trang mới cuộc đời và sống thật ý nghĩa (Ảnh minh họa)
Chẳng kịp cho tôi phản ứng, cô nàng đã quấn chặt lấy, hôn vồ vập. Bản năng đàn ông trong tôi lại bùng lên dữ dội. Tôi cố kiềm chế, nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ thân thể em. Vậy là chúng tôi hòa quyện vào nhau, cuồng dại "yêu". Khi tôi đã đi sâu vào nàng, mọi ký ức xưa bỗng hoàn toàn tan biến.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Hương đã bỏ đi, chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ với lời nhắn: " Em xin lỗi vì đã bày ra màn kịch này. Nhưng hãy thông cảm cho em. Em yêu anh thật lòng, yêu từ lần đầu tiên gặp mặt khi anh còn là một nửa của chị gái...". Tôi vội vàng lao ra khỏi giường, tìm kiếm chút dấu vết còn lại của nàng. Nhưng thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy là những giọt máu hồng của thiếu nữ đọng lại trên tấm ga.
Hơn một tuần sau, tôi tìm gặp Huệ - mối tình đầu của mình. Nhưng lần này, tôi tới gặp cô ấy với tâm thái bình thản và thoải mái như một người bạn đơn thuần. Hai chúng tôi hỏi han đôi chút về tình hình của nhau. Sau đó, tôi kể lại đêm gặp gỡ tội lỗi giữa mình và em gái Huệ. Cô ấy sốc nặng, chỉ còn biết gục mặt xuống bàn mà khóc. Từ lúc ấy cho tới cuối buổi nói chuyện, chỉ có tôi là người độc thoại. Tôi giải thích thế nào, Huệ cũng lặng thinh. Chỉ tới khi rời đi, cô ấy mới đau khổ cất lời: " Nếu có tình cảm với Hương, anh hãy chủ động liên hệ với nó", rồi để lại số điện thoại cho tôi.
Tôi thừa nhận không thể quên những cảm xúc nồng nàn khi ở bên Hương. Và tôi nhận ra, mình đã nhớ nhung người con gái ấy. Một tháng sau, tôi gặp lại Hương. Mối tình của chúng tôi chính thức bắt đầu.
Tới giờ, tôi và Hương đã là vợ chồng và sống rất hạnh phúc. Nàng đang mang thai đứa con đầu lòng. Tôi háo hức chờ mong ngày chào đời của thiên thần nhỏ. Có lẽ, chuyện tình của chúng tôi chẳng giống ai. Kỳ quặc và tội lỗi, nhưng số phận đã xô đẩy hai trái tim đang đau khổ sát lại gần nhau. Tôi trân trọng sự sắp đặt ấy, duyên phận ấy. Sự xuất hiện của Hương đã giúp tôi bước sang trang mới cuộc đời và sống thật ý nghĩa.
Lời bàn
Câu chuyện của bạn có kết thúc thật đẹp, là cái kết có hậu cho hai trái tim đang thất tình. Dù táo bạo và liều lĩnh, nhưng Hương đã làm tất cả để thổ lộ tình cảm của mình. Và bạn cũng là người đàn ông có trách nhiệm, khi thừa nhận mọi chuyện với chị gái cô ấy cũng như cố gắng tìm lại Hương. Mọi chuyện giờ đã là quá khứ, hãy giữ mãi những khoảnh khắc đẹp của một thời đã qua và dồn hết tâm trí cho gia đình bé nhỏ của mình. Hy vọng, sự có mặt của thiên thần nhỏ sẽ càng thắp lửa cho cuộc sống của các bạn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi muốn ngày nào cũng là tân hôn Tôi thích là người yêu hơn là vợ anh, bởi lẽ tôi luôn mong tình yêu của chúng tôi được trẻ trung mãi mãi như ánh trăng kia. Hôm nay là một ngày thật tuyệt, trăng non mới quyến rũ làm sao, mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy. Tôi không thể tin được mình đã là cô dâu, còn người...