Nặng nợ với gia đình nhà chồng mà vẫn bị phản bội
Vơ chông tôi lây nhau đa đươc 28 năm va co hai con, môt trai, môt gai. Chung tôi sông chung vơi bô me chông. Moi viêc bên nha chông đêu do tôi lo liêu vi chông la con trương.
Ban tinh chông tôi tôt, ngay thăng, thât tha đên mưc vung vê, co trach nhiêm vơi gia đinh va con cai. Thơi các con còn nhỏ, anh luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, khi đó kinh tế gia đình tôi khó khăn lắm. Chúng tôi sống chung vơi bố mẹ chồng nên tôi còn phải gánh vác thêm việc chăm sóc ông bà. Mẹ chồng bi tai biến chi năm môt chô suôt 5 năm, cach đây 3 năm ba đa qua đơi. Bô chồng bị tiểu đường biến chứng nên mắt kém, rồi ông cũng mất cách đây 2 năm. Mọi việc đều một tay tôi lo liệu. Dươi chồng tôi còn một cậu em trai và cô em gái, ho đêu ra ơ riêng, cuộc sống tuy không giàu có nhưng ổn định.
Liền ngay sau khi bố chồng mất, chú em chồng vì làm ăn thua lỗ nên phai bán nhà để trả nợ. Vợ chồng lục đục, rôi đưa nhau ra tòa. Chú em về ở nhà cu cua bố mẹ, tức nơi vợ chồng tôi đang ơ, và tuyên bố vì là nhà chung nên chú có quyền về và ở hẳn đây với anh chị vì không có khả năng mua nhà. Lo ngai cuôc sông se phát sinh mâu thuẫn vì sinh hoạt chung các công trình phụ, tôi đa nói với chồng rằng máu mủ ruột thịt không bỏ được nhau nhưng cung nên tinh chuyên lâu dài. Chồng tôi ra mặt bênh vực chú em, trách tôi không thương, không chăm sóc chu đáo ngươi thân cua minh. Phải nói thêm rằng kinh tế của vơ chông tôi không dư dả để co thê mua nổi căn hộ chung cư cũ.
Cách đây khoảng 1 năm, chồng tôi bắt đầu có thái độ lạnh nhạt với tôi, không còn quan tâm nhiêu đến tôi nữa, hay cáu bẳn. Cuối cùng, tôi phát hiện chồng có bồ qua các tin nhắn. Giá như chồng tôi chỉ qua đường ăn phở thì tôi không bị choáng vang. Đằng này chồng tôi lại gắn bó sâu nặng, chông tâm sư vơi bô moi điêu, thâm chi đau đầu, đau bụng hay bất cứ ốm đau gì đều chỉ báo cho cô ta biết trong khi giâu tôi.
Tất nhiên, vợ chồng sông cung nha làm sao lại không biết chồng đau ốm nên tôi vẫn chăm sóc thuốc men, nhắc nhở uống thuốc. Tôi rất kỹ tính trong việc ăn uống vì sợ hóa chất độc hại, nên luôn nhắc anh hạn chế ăn ngoài, về nhà ăn cho an toàn và đỡ tốn kém. Thê nhưng vê nha, anh chỉ ăn lấy lệ, rồi những cú điện báo không ăn cơm nhà tăng dân, hóa ra toàn hẹn cô ta đi ăn cùng.
Video đang HOT
Tê hại hơn, chông tôi nghe lơi bô răm răp. Cô ta giận dỗi dọa sẽ nghi chơi với chồng tôi nếu biết anh còn quan hệ với tôi, bắt anh phải có thái độ rõ ràng, dứt khoát với tôi. Vi thê, chồng tuy không đánh đập tôi, nhưng xa lánh ghẻ lạnh, thậm chí thuốc tôi mua cho cũng tránh không dùng, thuốc bắc tôi sắc lên rồi cũng bảo no không uống.
Cách cư xử của chồng với tôi cứ như kẻ thù, mà tôi không hiểu mình sai ở chỗ nào. Khi tôi nói với chồng rằng không ai hoàn hảo cả, anh cứ nói thẳng ra, mình cùng sửa để duy trì hạnh phúc, anh đáp lại bằng một loạt ngôn từ nặng nề khiến tôi cảm thấy mình bị oan và xúc phạm ghê gớm. Rôi chông lai nhăn tin cho bô răng vợ anh thế nào, anh không quan tâm, anh chỉ cần em thôi.
Giờ tôi không biết phải sống thế nào, ở lại cũng không được vì lòng tự trọng không cho phép tôi tiếp tục sống với người không yêu mình nữa, mà bo đi thì tôi chưa biết đi đâu. Tôi đã đi tìm nhà thuê nhưng khó quá, phong tro re tiền thì sao các con tôi ở được, chúng còn học hành? Nhà ổn hơn thì tôi không đủ tiền lâu dài. Xin nói thêm tôi sinh nở khó khăn, bảy năm sau ngay cươi, chúng tôi mới có cháu trai đầu. Ca hai con đều đang học đại học.
Niềm an ủi lớn nhất của tôi là các con rất hiểu biết và rất thương mẹ. Tôi cũng phải làm công tác tư tưởng để các cháu thông cảm cho bố mà không oán trách bố, dù rằng tôi rất đau khổ và khó khăn để làm việc này. Tôi tưng đinh găp cô bô đê làm ầm lên, nhưng ích gì, chồng mình không giữ được thì trách sao thiên hạ. Giờ tôi buồn, bối rối chẳng biết phải lam sao.
Theo VNE
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...