Nặng lòng với anh rể
Nhưng khi ở bên anh, tôi thực sự hoang mang không nói nên lời.
Anh rể tôi là một người rất duyên và dễ gần. Anh luôn nở nụ cười với những người xung quanh. Biết bao nhiêu cô gái đã từng điêu đứng vì nụ cười ấy trong đó có tôi.
10 năm về trước, khi tôi còn là học sinh lớp 10, anh thường xuyên đến nhà tôi chơi. Lúc đó, chị gái tôi vừa học xong cao đẳng. Tôi nghe nhiều người nói anh đến tìm hiểu chị tôi.
Anh đã hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên. Anh nói chuyện với bố mẹ, chị gái tôi ở phòng khách. Tôi ngồi trong phòng học nhưng tâm trí lại để ra cuộc nói chuyện bên ngoài. Tay tôi không ngừng viết chữ H. lên sách, vở của mình. H. là tên chữ cái của anh. Tôi ngồi làm bảng so sánh những cái tên tôi thích nhất, và cái tên anh luôn về nhất.
Tôi thích nhìn anh, ngày nào trời mưa anh không đến là tôi nhớ anh da diết. Mỗi khi có bài tập khó tôi lại chạy đến hỏi anh. Anh cười hóm hỉnh chỉ bảo tôi cặn kẽ.
Kỷ niệm đã 10 năm tôi không quên, một lần anh đến nhà tìm chị gái. Khi đó chị tôi đi chơi nên anh đã nhờ tôi đi cùng anh đi tìm. Khi tôi từ chối, anh đã cầm tay tôi kéo đi. Trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì lần đầu tiên tôi biết cảm giác được người khác giới cầm tay. Tôi luôn cười mỗi khi nhìn anh. Tôi kể với anh những câu chuyện không có hồi kết ở lớp. Khi tôi bị điểm kém hoặc bị cô giáo mắng tôi đều chia sẻ với anh. Tôi chỉ thiếu điều chưa nói “em thích anh”.
Video đang HOT
Năm tôi lên lớp 11, anh và chị gái tôi tính chuyện cưới xin. Gia đình nhà anh sang xin làm lễ ăn hỏi. Lúc đó, tôi cảm thấy ghét chị mình, ghét bố mẹ vì đã gả chị cho anh. Tôi giận cả anh, nhìn anh tôi đã quay đi. Tôi không chào mỗi khi anh đến chơi. Dù tôi có quay đi, có không nói chuyện, chào hỏi anh nhưng trái tim tôi luôn đập thật nhanh mỗi khi anh đến.
Ngày cưới của chị gái, tôi vẫn đi học bình thường như không có gì xảy ra. Buổi trưa tôi ở lại trường đến chiều học tiếp. Tôi không quan tâm cái gì đang diễn ra ở nhà mình. Nhưng tôi đã khóc.
Từ ngày có anh rể, tôi sống khép kín. Tôi cố gắng chạm mặt anh rể ít nhất. Mỗi khi anh chị về chơi tôi lại tìm cách đi ra khỏi nhà. Nhiều người nghĩ tôi ghét anh rể mình. Thấy vậy, anh càng quan tâm và hỏi han tôi nhiều hơn.
Tôi hi sinh quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời để được thầm yêu anh… (Ảnh minh họa)
Khi tôi vào đại học, anh chị tôi chuyển lên thị xã sống nên cả năm tôi chỉ gặp họ vào ngày tết. Cứ như thế đã 7,8 năm, tôi chưa một lần đến thăm nhà anh chị. Lúc nào tôi cũng từ chối bận việc. Tôi chỉ gửi quà cho cháu mình nhưng ít khi lại gần và bế cháu. Mẹ tôi cho rằng tôi trái tính, trái nết. Chỉ có tôi biết mình yêu anh rể rất nhiều và ghen với chị gái.
Đã 26 tuổi, tôi đã trải qua hai mối tình. Mối tình nào cũng đi qua rất nhanh và dễ quên vì tôi không yêu thật lòng. Chị gái thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi và khoe những câu chuyện gia đình chị với tôi. Khi đó tôi chỉ cười.
Mỗi khi tôi buồn trong công việc, tôi nhớ anh da diết, nhớ nhất là nụ cười luôn tỏa nắng của anh. Nhưng tôi chỉ nhớ hình ảnh anh lúc anh chưa làm anh rể mình. Với tôi, anh là mối tình đầu dù đơn phương nhưng khó quên nhất.
Lần về quê ăn tết gần, anh đã mạnh dạn lại gần nói chuyện với tôi. Anh băn khoăn vì sao từ ngày lấy chị, tôi lại đối xử với anh rất khác. Những ngày anh chỉ đến chơi anh thấy tôi là cô gái vui tính, dễ thương. Nhưng sau đó, anh thấy tôi thật khó gần, ít nói, lạnh như băng… Ánh mắt anh vẫn nhìn tôi như ngày nào, vẫn cười hóm hỉnh như vậy.
Lúc đó, tôi định ôm anh và nói rằng vì tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đã 10 năm, tôi lầm lũi nhìn anh hạnh phúc. Tôi hi sinh quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời để được thầm yêu anh. Nhưng miệng tôi không thể thốt lên được. Một lần về thị xã nơi anh chị sống, tôi đã ghé qua nhà anh chị. Khi đó chị tôi đi dạy chỉ có anh với cháu ở nhà. Tôi ghé qua chưa đầy nửa giờ.
Tôi ra một khách sạn thuê phòng. Đêm hôm đó tôi đã khóc, khóc vì tôi quá gần anh mà không biết phải nói với anh như thế nào. Nếu anh không là anh rể tôi, có lẽ tôi không ngần ngại cướp chồng để có anh.
Tôi đã gọi điện cho anh và khóc. Lần đầu tiên, tôi khóc và nói cần có anh sau 10 năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi chạy vội ôm lấy anh. Anh đã ôm tôi và nghe câu chuyện tình tôi kể. Anh ôm tôi thật chặt và chỉ nói “em gái ngốc, em vẫn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em nhưng anh mãi là anh rể của em”…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảnh khắc
Vậy là cũng đã ba năm kể từ ngày ra trường và bốn năm sau khi chia tay một cuộc tình. Ngẫm nghĩ lại thời đã qua, em luôn ước rằng thời gian quay trở lại, em sẽ mạnh dạn hơn, sẽ tự tin hơn và sẽ dẹp "cái tôi", cái tự ái của mình nhiều hơn.
Anh là mối tình đầu của em khi em bỡ ngỡ rời khỏi ghế nhà trường cấp ba để bước vào cuộc sống sinh viên hằng mong muốn. Anh mang lại cho em một chút bình yên, một chút nhân từ và tất cả những gì yêu thương. Em luôn tự hào và hãnh diện vì điều đó nhưng sao mỗi khi anh ngỏ lời, em lại phản ứng ngược lại với những gì mình đã nghĩ và đã hành động? Bởi vì sao hả anh? Vì em chưa chuẩn bị cho mình một bước ngoặt trong tình yêu khi em còn nhiều điều chưa biết, chưa hiểu về nó. Vì em chưa đủ tự tin, chưa đủ mạnh mẽ để nhận lời yêu của ai đó, vì em chưa cảm nhận rằng mình yêu anh hơn những gì mình tưởng và xung quanh em, bạn bè đã khổ nhiều vì yêu nên tạo cho em một suy nghĩ không tốt về tình yêu. Nhưng sao lúc đó anh lại nhẹ nhàng đến bên em, có phải chăng anh hiểu những điều đó? Anh nhẹ nhàng đến với em và anh xa em một cách nhẹ nhàng vì một xích mích nhỏ nhoi, vì em cứng đầu hay anh không còn cảm thấy bình yên mỗi khi yêu em?Cho tới bây giờ em vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho mình.
Xa em một thời gian, qua bạn bè, em biết anh có người mới (học sau em một khóa) nhưng em không biết rằng người mới có yêu anh không? Em vẫn thầm theo dõi anh mỗi ngày để rồi đau mỗi khi thấy anh lại vui vẻ với người khác và để rồi khóc mỗi khi đêm về. Ngay chính lúc đó, em mới thấy rằng mình cần anh và yêu anh hơn những gì mình nghĩ. Phải chăng khi xa nhau mình mới nhận ra điều mình mong muốn nhưng tất cả đã muộn màng rồi đúng không anh? Cũng chỉ vì một chút rụt rè, nhút nhát, em đã đánh mất đi những gì em yêu thương nhất. Tất cả làm cho em dằn vặt một thời gian dài, tạo cho em một vết thương lòng. Người ta thường nói: "Ly nước tràn làm sao hốt lại cho đầy như trước", "chén đã mẻ thì dù làm cách nào cũng không nguyên vẹn như xưa"... và em cũng đã nhớ anh có nói với em một lần khi anh kể về chuyện tình anh lúc trước. Sau những dằn vặt, những khổ đau, những vết thương mà chính em tạo ra, em mới ngẫm nghĩ lại những gì anh nói với em là đúng.
Bây giờ nỗi đau đã nguôi ngoao nhiều. Bốn năm đủ để em bắt đầu một tình yêu mới nhưng trong em tình yêu đầu đời vẫn là tình yêu đẹp, ấn tượng, để lại trong em nhiều kỷ niệm và anh là người đã để lại trong em nhiều hình ảnh nhất. Em sẽ "cất" anh trong một ngăn của tim em và rồi lâu lâu lấy ra để nghĩ về tuổi trẻ, nghĩ về anh - mối tình đầu của em để sống tốt hơn trong con đường còn lại. Chúng ta chia tay nhau trong nhẹ nhàng, tôn trọng nhau nên chúng ta sẽ chúc nhau được may mắn, vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống nha anh. Chào anh - mối tình đầu của em.
Theo Ngôi Sao
Để gió cuốn đi Buồn thật, mình cũng không hiểu là tại sao nữa. Một cảm giác trống vắng, mình cũng không biết lý do. Có lẽ bây giờ mình cũng đang không còn chút sực sống nào cả, lại một cuộc sống không tìm ra ý nghĩa gì để sống. Mình muốn làm một điều gì đó để thay đổi nhưng mình lại cảm thấy bất...