Nàng dâu phố cổ nghẹn lời sau cuộc họp gia đình
2 năm nay, bố chồng tôi tai biến, nằm một chỗ. Tôi phục vụ và chưa một lời than vãn. Vậy mà bây giờ, tôi mang tiếng ác…
Chồng tôi là con trai út trong gia đình. Trên chồng tôi có 1 chị gái và 2 anh trai. Cả ba người đó đều lập gia đình và xây dựng cơ nghiệp ở xa. Chồng tôi ở với bố mẹ.
Sau khi kết hôn, chúng tôi đã có ý định mua căn hộ và chuyển ra ở riêng. Tuy nhiên mẹ chồng tôi nói, bố mẹ đã già, sức khỏe không còn như trước. Chúng tôi lại đang trong giai đoạn sinh con đẻ cái, nhiều lúc sẽ cần sự giúp đỡ. Mẹ khuyên chúng tôi nên ở lại. Bố mẹ con cái dựa vào nhau.
Tôi cảm động và đã động viên chồng không chuyển ra ngoài. Từ đó, trong cuộc sống chung, tuy đôi lúc có mâu thuẫn nhưng tôi vẫn mang ơn bố mẹ chồng vì họ đã giúp đỡ tôi trong giai đoạn con nhỏ, sinh nở.
Ảnh: Balcony Garden
Năm 2013, mẹ chồng tôi qua đời sau cơn bạo bệnh. Bố chồng tôi vì thương nhớ mẹ nên tâm lý bất ổn. Ông uống rượu nhiều hơn và thường trong tình trạng say xỉn.
Một lần, năm 2017, sau khi đưa cháu đi học, ông gọi vài người bạn đến nhà và uống rượu tới quá trưa. Sau đó, ông ra ngõ tiễn bạn thì bị ngã rồi tai biến, liệt nửa người.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi chăm sóc ông chu đáo, chưa bao giờ than thở nửa lời với các anh chị chồng.
Thế nhưng, dịp Tết vừa rồi, các anh chị chồng tề tựu đông đủ, chị cả của chồng nhắc đến chuyện làm thừa kế, chia mảnh đất và căn nhà phố cổ chúng tôi đang ở thành 5 phần bằng nhau. Bố chồng tôi 1 phần, 4 anh chị em – mỗi người 1 phần. Vợ chồng tôi chăm sóc bố thì sau khi bố mất sẽ được thừa kế số tài sản của ông.
Một chị dâu của tôi nghe vậy phản đối. Chị nói, lương bố tôi cao, mỗi tháng hàng chục triệu. Vợ chồng tôi chăm bố đã được hưởng khoản lương đó nên không thể nhận thêm phần tài sản sau khi ông qua đời.
Chồng tôi bức xúc nhưng không lên tiếng. Tôi đành nhận vai ác về mình. Tôi nói với các anh chị rằng, nếu các anh chị thấy vợ chồng tôi có lợi khi được hưởng lương cao của bố thì có thể đón bố về chăm.
Từ trước đến nay, mang tiếng chăm sóc bố nhưng lương của bố lĩnh về, tôi đều đưa hết. Khoản tiền này, ông gối đầu giường, con cháu đến chơi ông đều hào phóng cho đi chứ vợ chồng tôi không quản lý.
Nào ngờ, từ câu nói đó, các anh chị cho rằng tôi kể công khi chăm bố và tị nạnh chuyện tiền nong. Cả nhà xúm vào nói tôi. Thậm chí 1 chị dâu còn gào khóc trước bàn thờ mẹ tôi và thông báo với cả bố tôi.
Ông bị tai biến, không nói được rõ ràng nhưng khi biết các con cãi nhau vì ông, nước mắt ông cứ chảy ra. Ông ra hiệu cho tôi lại gần và đưa cho tôi nắm tiền.
Tôi ngạc nhiên và có phần đau nhói ở tim. Có lẽ nào, ông đã nghe lời các anh chị và hiểu sai về tôi. Như vậy, có khác nào, công tôi chăm ông, yêu quý ông đã bị đổ xuống sông xuống biển?
Theo vietnamnet.vn
Quà tết của ba chồng
Tôi cảm động đến lặng người. Món quà đầu xuân của ba chồng, còn hơn giá trị là tấm vé thông thường. Nó là món quà của ân tình, thương yêu. Tết này tôi đã được về với mẹ...
Mấy tháng trước tết ba chồng tôi ốm nằm viện. Ông bị đột qụy. Cũng may hôm đó tôi đi làm muộn, vừa từ trên lầu xuống phòng khách, đã thấy những bước chân ba lảo đảo khác thường. Mẹ chồng tôi đi chợ từ sớm, nhà vắng hoe... Những ngày đầu nhìn ông nằm trên giường bệnh trắng toát mà thương. Cả một đời lăn lộn, người đàn ông sức vóc nhường ấy cũng có lúc trở nên yếu đuối, bất lực với chính sức khỏe của mình. Mẹ chồng tôi thương ba, nước mắt ngắn dài. Chồng tôi tháng cuối năm vô cùng bận, việc chăm sóc người ốm lại lóng ngóng vụng về, nên chủ yếu chạy ra chạy vào bệnh viện chăm lo cho ba chỉ có tôi và mẹ.
Hai cô em chồng nghe tin chạy tới, nhưng còn gia đình riêng, còn công việc, còn cả cái mớ lí thuyết mà cô ba nói riêng với tôi: "Ba mẹ vun vén hết cho anh chị, nên việc chăm sóc ba già mẹ héo, anh chị chủ động..." Nghe mà thật buồn lòng. Tôi đâu phải con người nặng về vật chất. Ba mẹ chồng tôi cũng đã chăm lo, tạo dựng cho cả hai cô con gái nên người đàng hoàng mà, mỗi cô về nhà chồng, ông bà cũng cho của hồi môn đâu có ít. Vậy mà... Tôi nghĩ đó là tình cảm, là trách nhiệm của các con chứ tôi cũng đâu đã lên tiếng cậy nhờ hai cô về chăm ba? Mỗi lúc nghĩ như thế tôi lại thấy rầu ruột, thở dài một cái rồi lại tất tả chạy đi lo cái này cái kia. Thời gian đâu mà nghĩ ngợi nhiều đến thế?
Ảnh minh họa
Tôi xin nghỉ việc không lương. Cận kề tết thuê người đâu có dễ. Hơn nữa, lúc ốm đau mới cần người thân, nhất là đó là cha mẹ già. Ba chồng tôi xuất viện, nhưng là để tập vật lí trị liệu. Hàng ngày vẫn có bác sĩ đến nhà thăm khám, kiểm tra và hướng dẫn. Tôi cũng theo sát để học, đặng còn giúp ba tập cho đúng. Hai đứa con nhỏ, thêm một người bệnh thực sự là tôi và mẹ chồng có lúc cũng thấy đuối, nhưng biết than ai? Có hôm ba lò dò được vài bước rồi khuỵu xuống ngay cửa, cô thứ hai đến đỡ ba lên la lối um sùm. Rồi nó lại thấy có mùi khai khai do bọn trẻ mải chơi tè dầm... Vậy là cô nhăn nhó, bịt mũi kêu nhà cửa mất vệ sinh quá, rằng thế này không ốm thì sao? Rằng lương hưu của ba đâu sao không thuê giúp việc? Rằng... mẹ chồng tôi đi chợ về nghe nó dằn hắt mà đánh rơi cả bịch thức ăn trên tay.
Ba tôi chịu khó tập luyện nên bình phục khá nhanh, những bước chân của ông lanh lợi dần lên. Tiếng nói cũng dần tròn trĩnh, không méo mó tiếng được tiếng không nữa. Khỏi nói cả nhà ai cũng phấn khởi vô cùng. Tôi bảo mẹ chồng: "Nhà mình phải ăn tết thật to mừng ba bình phục..." mẹ chỉ cười nhẹ. Mẹ chồng tôi là vậy, hiền hậu và thương con. Tôi lo sắm tết, trang hoàng nhà cửa. Hai em cô về ngó ngược ngó xuôi xem tôi làm những gì, có thiếu gì với gia tiên, ông bà không. Tôi biết chứ, nhưng cười xòa, thôi kệ, bao năm nay các cô vẫn vậy, thì giờ tôi kệ thêm lần nữa có sao...
Ảnh minh họa
Tết rồi cũng đến, mọi việc êm xuôi. Ba tôi chồng hồ hởi lắm, chưa bao giờ tôi thấy ông cởi mở như thế. Có lẽ qua cơn bạo bệnh cha trân quí hơn giá trị của tình thân, gia đình. Thế nhưng đùng cái tôi nhận được tin mẹ đẻ tôi bị ngã... Quê tôi tận ngoài Bắc xa lắc lơ. Lâu lắm tôi cũng chưa về thăm nhà. Dù anh trai tôi nói qua điện thoại rằng mẹ gãy tay, người không sao... mà nước mắt tôi cứ trào ra. Đúng là con gái lấy chồng xa, thương là thương để đó, chứ dễ gì chạy ngay về với mẹ... Mỗi ngày tôi đành nghe mẹ động viên ngược rằng mẹ không sao, vài hôm là ổn...
Rồi bất ngờ, đúng ngày mùng ba vừa cúng tiễn ông bà xong, ba chồng gọi vợ chồng tôi xuống phòng, gương mặt ba rạng rỡ: "Ba tặng cái này cho vợ chồng con, chiều mai thu xếp ra ngoại ăn tết, thăm ngoại bọn trẻ luôn..."
Ba đưa ra cặp vé khứ hồi đi về Sài Gòn - Hà Nội. Tôi cảm động đến lặng người. Món quà đầu xuân của ba chồng, còn hơn giá trị là tấm vé thông thường. Nó là món quà của ân tình, thương yêu. Tết này tôi đã được về với mẹ...
Đinh Hương
Theo phunuonline.com.vn
Gửi mẹ chồng 5 triệu sắm Tết nhưng bị chê ít, nàng dâu có ngay hành động này khiến bà sửng sốt Vợ chồng An kết hôn đã được gần 1 năm nay nên đây cũng là cái Tết đầu tiên cô ở nhà chồng. Còn nhớ ngày cưới, bạn bè bà con ai cũng bảo An có số "chuột sa chĩnh gạo" khi về làm dâu nhà giàu. Điều này cũng chẳng mấy khó hiểu bởi hôm đó, mẹ chồng lên sân khấu trao...