Nàng dâu phố ám ảnh với ‘những cuộc hành xác khủng khiếp’ tại nhà chồng
Tôi chỉ mong một ngày kia có thể thay đổi được phong tục này, chứ mỗi năm cứ thấy đến ngày giỗ là tôi thấy sợ hãi và ám ảnh quá
Tôi sợ hãi những bữa cỗ liên miên ở nhà chồng. (Hình minh họa)
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Đông, tuổi thơ của tôi gắn liền với những con phố nhỏ hẹp và chưa bao giờ phải lấm lem bùn đất. Khi vào học đại học, tôi có mối tình sinh viên với cậu bạn cùng học và cũng là ông xã tôi bây giờ. Biết được vợ chồng tôi muốn làm việc ở Hà Nội, gia đình 2 bên đã góp tiền để mua cho chúng tôi một căn hộ nhỏ để ở.
Chồng tôi sinh ra ở một làng quê nghèo khó. Quê anh đến bây giờ vẫn tồn tại thứ văn hóa làng xã mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ và sợ hãi. Sau khi về quê anh 1 lần, tôi đã nói thẳng là nếu 2 vợ chồng không ở Hà Nội, chắc tôi cũng không cưới anh và tìm người khác.
Bắt đầu là chuyện quê anh vẫn còn giữ hủ tục trọng nam khinh nữ. Với họ, người phụ nữ luôn luôn là người phục tùng tất cả những người đàn ông trong gia đình. Khi tôi về quê, cứ sáng đến trong khi đàn ông trong nhà được ngủ đến bao lâu tùy thích thì đàn bà, con gái đặc biệt là con dâu thì phải dậy thật sớm để…nấu đồ ăn và ăn. Mọi việc bếp núc, giặt giũ, dọn dẹp trong nhà đều do đàn bà con gái làm cả, đàn ông không phải làm gì ngoài ăn và uống rượu.
Khi tôi về quê, tôi cũng không dám nhờ chồng làm bất cứ việc gì vì sợ họ hàng nói ra nói vào. Tôi có cảm giác như những người đàn bà ở quê họ đã sống phục tùng, lầm lũi cả đời nên đã quen rồi.
Giỗ ông nội chồng tôi năm nào cũng được tổ chức vào ngày mùng 10 tháng Chạp hàng năm. Và theo tôi để ý, năm nào cũng là những ngày đại hàn, không mưa phùn thì cũng giá rét 8-9 độ C. Vậy mà chồng tôi năm nào cũng bắt tôi phải về từ sớm để phục vụ nấu nướng, dọn dẹp.
Video đang HOT
Mấy năm đầu tôi háo hức về quê chồng lắm vì được anh giới thiệu với cả họ ngoại nên cố gắng “thể hiện”. Nhưng càng sau tôi càng thấy kinh hãi và chỉ muốn ra Hà Nội càng sớm càng tốt.
Giỗ ông nội chồng tôi lúc nào cũng chia làm 2 ngày. Ngày hôm trước cả nhà sẽ thịt lợn và bày 10 mâm cỗ. Ngày hôm sau là giỗ chính, cả nhà sẽ hì hục nấu 20-25 mâm cỗ. Tính là riêng giỗ ông nội chồng tôi, cả nhà tự nấu, tự dọn dẹp 35 mâm cỗ- quy mô ngang ngửa một đám cưới nhỏ.
Vì mời nhiều khách khứa, họ hàng, đám giỗ nhà chồng tôi cũng dựng rạp đàng hoàng. Trong 2 hôm đó, tôi phải dậy từ 4 giờ sáng để thịt gà, nấu cỗ, nhặt rau, dọn rửa bát đĩa. Tôi cùng với những người họ hàng xa mà tôi chẳng biết mặt, chẳng biết tên cứ thế hì hụi làm từ 4 giờ sáng đến 10 giờ sáng khi khách khứa nhà chồng ùn ùn kéo đến.
Sau khi nấu ăn, tôi và mấy cô bác lại lo chạy bàn, bưng bê và rửa bát, nhiều người cũng chẳng kịp ngồi xuống mà ăn một bát cơm. Nhìn cái mâm bát gần 30 mâm chất đống ở giếng, tôi chỉ muốn òa khóc. Khi ăn thì hơn cả tá người đến nhưng đến lúc rửa bát, dọn dẹp thì chỉ còn tôi với vài người khác. Tôi có cảm giác ngày giỗ ở quê không phải là ngày sum họp, chuyện trò giữa mọi người trong gia đình mà chỉ là một “ cuộc hành xác quy mô lớn” của những người đàn bà trong nhà.
3 giờ chiều, sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong, tôi vào giường thì thấy chồng tôi đã ngủ say từ lúc nào. Khi tôi than vãn, kêu mệt mỏi, đau lưng thì chồng tôi bảo: “Người ở quê họ quen làm thế rồi em ạ. Không làm giúp, họ không đến ăn đâu. Cứ nhà này có việc thì họ hàng làng xóm lại đến làm giúp rồi lại cùng ăn, thế mới vui em ạ”.
Tôi bảo: “Sau này nếu em được quyền quyết định, em sẽ thuê 100%. Như nhà em, làm giỗ 5-6 mâm cũng thuê toàn bộ, mọi người đến chỉ ngồi chơi và ăn uống. Chứ cứ “hành xác” thế này em ám ảnh lắm, chẳng muốn về ăn giỗ nữa”.
Chồng tôi nói: “Em không sống ở quê nên em không hiểu. Phép vua thua lệ làng. Mọi ở quê anh đi ăn cỗ, làm cỗ…quen rồi mà. Ở quê anh cứ thứ 7, chủ nhật là tổ chức giỗ chạp, khao thọ, thôi nôi…Hầu như ai cũng kín lịch đi ăn cỗ”.
Nghe chồng nói, tôi chỉ biết quay đi. Một năm họ đi ăn cỗ liên tục như thế, mỗi đám cỗ họ lại nghỉ làm để đi làm cỗ thì thời gian đâu mà làm ăn. Trách gì họ nghèo nên vẫn cứ nghèo. Tôi chỉ mong một ngày kia có thể thay đổi được phong tục này, chứ mỗi năm cứ thấy đến ngày giỗ là tôi thấy sợ hãi và ám ảnh quá.
Theo Dân Việt
'Chào cô con dâu tay trắng về nhà chồng vẫn muốn ngồi lên đầu mẹ chồng'
Đọc những tâm sự của bạn, bỗng dưng tôi chột dạ. Tôi sợ sau này con trai tôi cũng lấy phải một cô vợ trẻ như bạn thì tôi "chắc chết".
Chào nàng dâu Hà Nội giấu tên với tâm sự: "Tôi muốn làm 'kỳ đà cản mũi' mẹ chồng 63 tuổi đang đòi lấy chồng để bà hầu cơm nước miễn phí!".
Tuy là một phụ nữ trung niên, nhưng 2 năm nay để cho không lạc hậu khi nói chuyện với các con, tôi cũng bập bẹ vào mạng đọc báo. Và tôi thấy, có đọc mới thấy cuộc đời có nhiều hoàn cảnh trớ trêu quá. Nhìn lại mình, tôi vẫn thấy khá hạnh phúc khi có chồng và các con yêu thương bên mình.
Cách đây 2 hôm, tôi có vô tình đọc được bài viết trên của bạn. Ban đầu tôi phải nói khá sốc khi hiện nay vẫn còn nàng dâu có suy nghĩ ích kỷ như bạn đấy. Nhưng suy đi nghĩ lại, tôi có thể hiểu cho bạn phần nào song vẫn không thể thông cảm được cho ý nghĩ và lời ăn tiếng nói đang ẩn chứa bạn là cô con dâu hết sức hỗn láo. Nếu tôi là mẹ chồng bạn hôm ấy, tôi đã không để cho bạn trèo lên đầu và đứng đó nói những lời ích kỷ như vậy.
Nếu tôi là mẹ chồng bạn hôm ấy, tôi đã không để cho bạn trèo lên đầu và đứng đó nói những lời ích kỷ như vậy. Ảnh minh họa.
Thú thật, tôi không hiểu nổi bạn nói riêng và các nàng dâu hiện nay nói chung như thế nào nữa. Mẹ chồng bạn đã 63 tuổi rồi, đã lo cho vợ chồng bạn suốt mấy năm nay và để lại cơ nghiệp vững chắc cho chồng bạn. Vậy hiện nay, ba muôn cươi chồng thi co vân đê gi? Ngược lại, bạn phải mừng cho bà và nên tác thành cho bà vì những lý do sau.
Bạn ạ, theo như bạn nói, bạn tay trắng về nhà chồng. Và khi về nhà chồng, sự nghiệp của chồng bạn cũng là do công sức mẹ chồng bao năm để lại. Vậy bây giờ sau bao năm lăn lộn với cuộc sống thương trường và chăm lo cho con cho cháu, giờ cháu đã đi lớp, mẹ chồng bạn có đi bar, khiêu vũ để vui vẻ hơn thì có sao?
Thứ hai, sau bao năm mất chồng, giờ bà gặp được một ngươi hơp vơi ba, ba muôn sông cung ngươi đó thi co gi la di? Bởi suy cho cùng, đúng như chồng bạn nói, viêc ba kêt hôn co lam hai đên ai đâu và cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của vợ chồng bạn. Hay là bạn sợ, mẹ chồng cưới thì không cho bạn tiền, không cho chồng bạn tiền?
Thứ ba, đừng bao giờ bạn nghĩ, là người già thì phải có trach nhiêm tiêp tuc ơ vây, trông nha đon chau phuc vu vơ chông con cai bạn mới là bình thường. Hãy thử nghĩ xem, bố chồng bạn mất, một mình bà nuôi con, tạo dựng cơ đồ sự nghiệp, cho chồng bạn được sung sướng. Lấy vợ cho con xong bà mới tính đến niềm vui của mình. Vậy sao bạn lại ích kỷ chưa ưng được? Tôi thật sự thấy sợ ý nghĩ của bạn quá.
Thứ tư, phận làm con, lại là con dâu, bạn không thể lo được cho mẹ chồng thì nên đồng tình để bà tự lo cho mình. Đáng ra, thấy mẹ chồng có thêm bạn bè, thêm thú vui để quên đi nỗi buồn tuổi già, bạn phải ủng hộ, phải vui mới đúng.
Tôi thấy bạn chắc khác gì mẹ dâu, đang muốn ngồi lên đầu mẹ chồng. Ảnh minh họa.
Nói chung, cũng là phụ nữ sắp có con dâu nhưng tôi thấy bạn là nàng dâu hiểu biết mà ích kỷ quá chừng. Bạn cần phải nghĩ thoáng hơn nữa mới được. Đọc những tâm sự của bạn, bỗng dưng tôi chột dạ. Tôi sợ sau này con trai tôi cũng lấy phải một cô vợ trẻ như bạn thì tôi "chắc chết".
Mẹ già cả đời phục vụ con cháu rồi mà con dâu vẫn còn bắt trông cháu phục vụ cho gia đình như ô sin không hơn không kém. Tôi thấy bạn chắc khác gì mẹ dâu, đang muốn ngồi lên đầu mẹ chồng.
Vài lời chia sẻ với bạn, có thể bạn thấy hơi nặng lời nhưng đó là những gì tôi nghĩ sau khi đọc bài viết này. Rất mong bạn và những nàng dâu có tư tưởng ích kỷ như bạn cùng thay đổi suy nghĩ và hành động của mình sớm.
Theo Emdep
Lưu tên mẹ chồng là "cáo già", tôi bị bà chửi con dâu thoái hóa biến chất, đuổi về nhà ngoại còn may! Chẳng có nàng dâu nào tự dưng muốn đối phó mẹ chồng, có chăng mẹ chồng có thế nào thì con dâu mới thế. Vì lưu tên mẹ chồng là "cáo già" trong điện thoại, tôi bị mẹ chồng bảo mất chất, đuổi khỏi nhà. Lấy chồng sớm, lại cách xa nhà bố mẹ đẻ, nhà chồng khá giả trên thành phố, hồi...