Nàng dâu nuôi con hộ mẹ chồng
Trước khi qua đời, mẹ chồng nhờ tôi nuôi con cho bà và bắt tôi hứa với bà sẽ chăm sóc đứa trẻ như con của mình. Nhưng tôi lại không biết phải giải thích sao với chồng…
- Sốc khi phát hiện mình là con nuôi
Mẹ chồng tôi sinh thời là một giáo viên. Bà gần 50 tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp. Bố chồng tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông khi mẹ chồng tôi mới 30 tuổi. Mẹ chồng thương con nên không muốn đi bước nữa.
Bà là người kín đáo, sống chan hòa, được mọi người yêu quý, kính nể. Chồng tôi rất thần tượng mẹ. Đối với anh, bà chẳng khác nào một vị thánh sống, không tì vết.
Thế nhưng, anh không hiểu được rằng đàn bà có mạnh mẽ đến mấy cũng có những phút yếu lòng, cũng cần có một bờ vai nương tựa. Mẹ chồng tôi tuy không thể hiện ra, nhưng bà cũng rất cần một người đàn ông bên cạnh an ủi, tâm sự. Và người ấy lại chính là bạn thân của bố chồng tôi.
Trước khi bố chồng tôi mất, ông có nhờ bạn thân thỉnh thoảng qua thăm hỏi, giúp đỡ mẹ tôi lúc khó khăn. Lúc đầu, ông làm vì lời hứa với bạn nhưng lâu dần tình cảm trong sáng, lòng thương mến chuyển dần thành tình yêu từ lúc nào không biết. Họ lén qua lại với nhau.
Vì ông đã có vợ nhưng gia đình không hạnh phúc, hai vợ chồng hay cãi cọ, gây lộn với nhau suốt. Nhiều lần ông muốn bỏ vợ để đến với bà nhưng mẹ chồng tôi không đồng ý. Bà sợ con mình sẽ không chịu nổi cú sốc và sụp đổ hình tượng về mẹ và người bác mà anh đã yêu kính như bố mình. Họ đành âm thầm chôn giấu tình yêu.
Video đang HOT
Chồng tôi đã là lính biên phòng, anh thường xuyên phải xa nhà. Trong căn nhà này chỉ có tôi và mẹ chồng cùng đứa con vừa mới sinh của tôi; hai người đàn bà lủi thủi chăm nom một đứa trẻ.
Cuộc sống có lẽ cứ lặng lẽ trôi qua, nếu như mẹ tôi không phát hiện ra bà đã có thai với người đàn ông đã âm thầm ở bên bà suốt những năm tháng qua. Lúc ấy, cái thai đã được 5 tháng. Mẹ tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Nhưng bà rất vui vì đó là kết quả của mối tình sâu nặng của bà, nhưng lại lo vì không biết mọi người sẽ nghĩ sao về bà, đặc biệt là chồng tôi. Bà muốn giữ nó lại, nhưng ở làng quê nhỏ bé này, người ta sẽ mặc sức chê cười, đàm tiếu. Còn chồng tôi sẽ sốc khi biết chuyện nên bà giấu không nói cho ai biết.
Lúc đó, tôi thấy bà bần thần, lo lắng nên gặng hỏi mãi bà mới nói. Chúng tôi đang loay hoay không biết làm sao thì tin dữ ập tới. Người đàn ông của mẹ đã qua đời vì tai biến mạch máu não. Mẹ chồng tôi khóc như mưa.
Sau tang lễ, tôi đành cách đưa mẹ chồng tôi đi xa, tránh tai mắt của xóm làng. Tôi nói dối rằng cho con về quê ngoại, đưa cả mẹ chồng đi để chăm cháu, nhưng thực ra, chúng tôi lên thành phố thuê nhà trọ để sống, chờ mẹ chồng tôi đến ngày sinh nở.
Chuyện này cả tôi và mẹ chồng đều giấu kín, không kể cho chồng tôi nghe. Anh đi công tác xa nhà, cả năm mới về được một lần nên chuyện giấu giếm hẳn không khó khăn gì.
Mẹ chồng tôi vừa sinh con được 5 tháng thì bà cũng đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Trước khi nhắm mắt, bà nhờ tôi hãy chăm lo cho đứa bé, và tôi đã hứa với bà sẽ nuôi dạy nó như con đẻ của mình. Chồng tôi nhận được tin mẹ mất, nhưng phải 4 ngày sau anh mới về được tới nhà. Lúc này, đám tang đã lo xong chu đáo.
Giờ tôi không biết phải nói sao với chồng, chẳng lẽ lại kể sự thật về đứa bé cho anh biết nhưng như vậy tôi sợ anh sẽ sốc, nghĩ không tốt về mẹ mình mà giấu giếm thì anh lại nghĩ tôi ngoại tình mang con về cho anh nuôi. Tôi thấy khó quá. Mọi người giúp tôi với?
Theo Nhipsongphunu
Nỗi khổ của mẹ chồng có cô con dâu quá hiện đại
Tôi nghĩ xót cho con, xót cháu nên ra đây trông cháu cho nó. Mới đầu tôi còn nín nhịn, nhưng về lâu về dài tôi đã thẳng thắn góp ý cho nó. Đã thế, nó không chịu thua mà xúi con trai đuổi tôi về quê. Nhưng vì con trai tôi cũng là đứa hiếu lễ, nên nó chỉ nhẹ nhàng trao đổi, nếu không tôi đã về quê lâu lắm rồi.
Chào các độc giả. Khi kể ra câu chuyện này tôi đang ở trong một trạng thái vô cùng ức chế. Tôi khẳng định mình không phải là một bà mẹ chồng khó tính, hay xăm xoi con dâu. Nhưng những ngày qua ở chung với con dâu khiến tôi ức chế vô cùng. Giờ tôi chỉ mong nhanh nhanh qua dịp Tết để con dâu tôi ra Hà Nội cho tôi nhẹ lòng.
Ngày con trai tôi dẫn một cô gái sành điệu về ra mắt gia đình, thoạt đầu tôi đã không vừa mắt chút nào rồi. Nhìn cái cách nhõng nhẽo của cô gái với con trai, tôi chỉ muốn nói thẳng ra mặt là tôi ngứa mắt vô cùng. Nhưng vì cậu con trai yêu quý, tôi đành im lặng, nín nhịn giữ phép lịch sự.
Theo phép lịch sự, tôi mời cô gái ở lại ăn cơm. Khi tôi và con trai ở dưới bếp cặm cụi nhặt rau nấu ăn thì cô ta chỉ ngồi ru rú trong phòng con trai xem ti vi, nghe nhạc. Tôi ý tứ nhắc con trai "Con bảo My xuống đây cho vui, ngồi một mình làm gì cho buồn". Thế nhưng thằng con tôi lon ton chạy lên và ở đó cho tới lúc tôi dọn cơm lên bàn luôn.
Sau cái hôm đó, tôi đã góp ý với con trai "Dâu của mẹ là phải nữ công gia chánh đầy đủ, chứ như cái My mẹ thấy chưa vừa lòng". Nghe tôi nói thế, con trai một mực lên tiếng bênh vực người yêu "Mẹ yên tâm, cô ấy biết làm hết đáy ạ. Chẳng qua là đi đường xa mệt, nên hôm trước muốn nằm nghỉ ngơi 1 chút thôi".
Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt 2 năm hai đứa nó yêu nhau. Tôi muốn lắm, nhưng không có dịp dạy dỗ con dâu tương lai đàng hoàng nên giờ tôi mới khổ tâm như thế này mọi người ạ!
Ngày cưới, nghe ông bà thông gia nói lời gửi gắm mà lòng tôi nghẹn ngào. Chỉ mong sao con dâu tôi ngoan hiền, hiếu thuận với nhà chồng là tôi mừng lắm rồi. Như thế để ông bà thông gia cũng yên tâm, mối quan hệ giữa chúng tôi cũng luôn bền đẹp.
Thế nhưng cuộc đời đâu chỉ là giấc mơ, thời gian lên chăm cháu tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Đôi khi cách cư xử của con dâu khiến tôi cảm thấy uất ức vô cùng. Tôi chỉ muốn con tôi ly hôn ngay lập tức, nhưng nghĩ tới đứa cháu nội mà tôi không đành lòng một chút nào.
Con dâu tôi từ nhỏ vốn không phải đụng tay đụng chân vào việc gì, nên đi làm về ngoài việc cho con bú nó chẳng làm bất kỳ một cái gì. Trước đây, khi nó chưa sinh cháu, mọi việc do con trai tôi đảm đương. Nay có tôi, nó ỷ hết vào mẹ chồng. Cũng vì thu nhập của nó mỗi tháng 20 triệu, nên mở miệng ra là nó kêu "thuê ô sin", "con kiếm tiền vất vả lắm rồi", "thôi mẹ nói ít thôi, mẹ không làm con thuê ô sin chứ có sao đâu",...
Mỗi sáng, tôi và con trai dậy sớm cơm nước ăn sáng, nó còn ngủ nướng tới tới 7h mới dậy. Xong quần là áo lượt là phóng xe đi ăn hàng, có hôm nó miễn cưỡng ngồi ăn bát mỳ mặt nặng mày nhẹ. Con tôi vốn phóng khoáng nên cứ bênh vực "Kệ cô ấy mẹ à, con gái đi làm họ mua cái bánh mỳ ăn tạm hay ăn bát phở cùng đồng nghiệp không sao cả".
Ấy thế là nó được đà sống theo kiểu cách vốn có. Để rồi mới đây, ngày Tết nó về bên nhà nội. Khi tôi tất bật chuẩn bị gói bánh chưng, nó đi làm đầu tới 12h đêm mới về. Tôi nhắc nhở, nó bật lại nhem nhẻm, thậm chí kêu tôi khó tính. Nói rồi nó đi vào phòng đóng cửa nằm cho tới 9h sáng mai.
Tôi nói nhiều, nhắc nhiều nó vẫn thế. Chỉ khi tôi kêu tôi sẽ bỏ cái nhà này mà đi biệt xứ nó mới im lặng không cãi nữa. Rồi tôi nói, nếu cứ thế tôi gọi về báo thông gia tới nhận lại con gái, nó mới khóc, xin lỗi tôi. Tôi bảo nó đi vào làm mâm cỗ cúng Tết, nó vào đứng cả buổi sáng mà không xong 2 món. Khi tôi nói nó khóc lóc, giận dỗi, thậm chí là bỏ ăn nằm lỳ trong phòng.
Cứ thế, những ngày Tết trong gia đình tôi trôi qua một cách nặng nề. Tôi cố gắng vui vẻ, nhưng con dâu tôi vẫn giữ khuôn mặt lầm lừ, thậm chí không chuyện trò gì với tôi trong suốt thời gian ở quê. Chẳng hiểu vì sao con trai tôi cũng dần cách trở về kêu rằng tôi quá khó tính cổ hủ, thậm chí nó còn tuyên bố năm sau ăn tết ở nhà vợ.
Giờ tôi cảm thấy buồn và ức chế vô cùng mọi người ạ! Tôi thương con, yêu con nhưng khó lòng chấp nhận một nàng dâu vụng về, hỗn láo như vậy. Giờ tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa để quên đi cái cảnh sống này.
Theo Nhipsongphunu
Hạnh phúc viên mãn của người phụ nữ trân trọng quá khứ Sống ở khu trọ này từ những năm đầu đại học cho đến giờ, khi đã ra trường và đi làm được 2 năm tôi mới có dịp nói chuyện với cô chủ nhà. Tôi mới gọi cô chủ nhà là cô gần đây thôi chứ hồi trước cứ gọi chị xưng em hoài. Chuyện là cô đã trên 50 tuổi rồi nhưng...