Nàng dâu ngỡ ngàng với lý do mẹ chồng bắt cho con riêng của chồng ngủ chung
Nào ngờ, ngay đêm tân hôn, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ thì mẹ chồng gõ cửa. Mẹ dắt theo con riêng của chồng rồi bảo: “Con muốn ngủ với bố” khiến tôi ngỡ ngàng.
Chồng thấy con như thế liền gọi vào ngủ chung luôn làm tôi không biết phải làm sao.
Năm nay, tôi 25 tuổi, mới lập gia đình được hai tháng. Chồng hơn tôi 10 tuổi, từng có một đời vợ và một đứa con trai riêng 8 tuổi. Hiện tại, chúng tôi đang sống chung với ba mẹ chồng.
Tôi quen chồng cách đây hơn hai năm, khi anh đã ly dị vợ. Tôi làm việc cho văn phòng một công ty bất động sản còn anh làm chủ thầu xây dựng. Qua vài lần giao dịch chung, chúng tôi mới bắt đầu mối quan hệ tình cảm.
Trong khoảng thời gian yêu nhau, tôi băn khoăn rất nhiều về việc tiến tới hôn nhân. Bạn bè khuyên tôi không nên lấy người đàn ông đã có con riêng. Vì dù họ yêu mình đến đâu cũng phải san sẻ tình cảm cho con. Rồi sau này có con chung lại càng phức tạp, khó lòng được hạnh phúc. Vả lại tôi đang còn trẻ, có công việc đàng hoàng sẽ có nhiều người xứng đáng hơn.
Nhưng tôi bỏ qua tất cả những lời khuyên đó, quyết tâm lấy anh cho bằng được dù gia đình ngăn cản. Tôi nghĩ tình yêu sẽ giúp mình vượt qua, tôi sẽ yêu thương con riêng của anh như con ruột của mình. Mọi chuyện vẫn ổn, mỗi lần tôi đến nhà anh chơi đều được đón tiếp nhiệt tình, thằng bé tỏ ra khá ngoan ngoãn.
Anh rất chiều chuộng tôi, muốn gì được nấy nên cuối cùng tôi quyết định làm đám cưới. Trước đó, anh thường kể mình hay phải đi công tác và làm về muộn nên thằng bé ngủ với ông bà nên tôi tưởng, khi cưới xong thì mọi việc vẫn như thế.
Nào ngờ, ngay đêm tân hôn, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ thì mẹ chồng gõ cửa. Mẹ dắt theo con riêng của chồng rồi bảo: “Con muốn ngủ với bố” khiến tôi ngỡ ngàng. Chồng thấy con như thế liền gọi vào ngủ chung luôn làm tôi không biết phải làm sao.
Video đang HOT
Đêm hôm đó, thằng bé nằm giữa chúng tôi, cứ khư khư ôm chặt lấy bố cả đêm. Tôi thấy tủi thân vô cùng vì mình chẳng khác gì người thừa trên giường. Chồng tôi mệt mỏi nên cũng chẳng để ý gì đến tâm trạng của vợ, thản nhiên ôm con ngủ.
Tôi tưởng thằng bé chỉ ngủ cùng một đêm nhưng những đêm sau, bà nội cứ dắt cháu qua phòng bảo cho nó ngủ chung. Tôi nhẹ nhàng bảo chồng: “Bây giờ con lớn rồi chứ không phải nhỏ nữa, nó đã biết biết hết mọi chuyện, hay anh cho con tập ngủ riêng để tự lập”.
Chồng tôi không những không nghe mà còn mắng tôi đúng là dì ghẻ “khác máu tanh lòng”, không thương yêu con chồng. Trong khi hàng ngày, tôi vẫn tắm rửa, cho ăn rồi dạy con anh học đàng hoàng. Thật lòng tôi coi bé như con nên mới chăm sóc tận tình, chỉ không chấp nhận ngủ chung.
Thật sự, thằng bé khá mập, chồng tôi lại to cao nên ba người nằm rất chật chội trên một chiếc giường. Hôm nào hai ba con cũng ôm nhau ngủ còn tôi bị đẩy vào góc giường như người ngủ nhờ vậy. Và có con ngủ cùng nên thời gian dành cho chuyện chăn gối rất ít. Vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi vả nhau rất nhiều lần.
Cho đến hôm qua, trời quá nóng nực, tôi không ngủ được vì chật chội nên ôm gối sang phòng khác ngủ. Mẹ chồng biết chuyện còn bảo tôi sai nên đi về phòng ngủ đi. Bà bảo: “Để thằng bé ngủ cùng để bện hơi thì mẹ con mới gần gũi nhau được”. Bà trách tôi ích kỷ, chồng đã tạo điều kiện như thế mà còn hờn dỗi vô cớ.
Nghe mẹ chồng nói, tôi rất ấm ức, có phải ngủ chung mới có tình cảm đâu. Con nhà người ta mới 4 tuổi đã cho ngủ riêng để tự lập, đằng này ép ngủ chung. Khi tôi nói chuyện riêng với con chồng, nó vô tư bảo: “Bà nội nói phải ngủ với bố và dì, nếu không dì sẽ chiếm mất bố, bố sẽ không còn thương con nữa”. Tôi đắng lòng trước những lời của con trẻ.
Theo Minh Tâm/Dân Việt
Bắt gặp chồng ôm chặt thư ký riêng trong phòng làm việc, vợ lẳng lặng đẩy cửa đi vào "đánh ghen nhẹ" nhưng cực chất khiến cả hai tái mặt
Vừa tới cửa phòng, Vân điếng người thấy Khang đang ôm quấn cô thư ký trên ghế làm việc của anh. Đứng chết lặng trong giây lát, cố lấy lại bình tĩnh, Vân đẩy hẳn cửa đi thẳng vào.
Ngày Khang ngỏ lời yêu, Vân đã do dự rất nhiều bởi hoàn cảnh của hai người quá khác biệt. Khang là trai thành phố, gia đình lại có điều kiện. Còn Vân ngược lại, cô chỉ là một cô nhân viên văn phòng, lương tháng không quá 7 triệu. Hoàn cảnh của nhà cô cũng không khá giả gì, bố mẹ làm nông, dưới còn mấy đứa em ăn học.
Ngày ấy, Khang phải theo đuổi, thuyết phục mãi Vân mới chịu nhận lời làm vợ anh. Song dù đã làm dâu nhà giàu, sống nơi đô thị nhưng Vân vẫn giữ nguyên vẻ giản dị của mình, lúc nào cũng quần trùng áo dài, chẳng bao giờ tô son điểm phấn. Nhiều khi nhìn vợ quê mùa quá, Khang nhăn nhó bảo:
"Em buồn cười thật, váy áo chồng sắm cho không biết bao nhiêu bộ thì không mặc, cứ diện đi diện lại mấy bộ đồ cũ nát này là sao?".
Vân gãi đầu nhìn chồng cười:
"Tại em quen mặc thế này rồi anh ạ".
Nói mãi Vân không chịu thay đổi, Khang chán đành tặc lưỡi quay đi. Tuy yêu vợ thật, nhưng Khang là người có địa vị xã hội. Anh thường xuyên giao lưu tiếp xúc với nhiều phụ nữ sang trọng quyến rũ bên ngoài nên thi thoảng anh cũng cho phép mình ra ngoài 'thưởng thức cái đẹp'. Có điều Khang luôn biết điểm dừng bởi với anh, gia đình vợ con vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng kể từ khi Hương - cô thư ký mới chuyển tới công ty Khang làm thì mọi chuyện dường như không còn nằm trong sự kiểm soát của anh nữa. Đứng trước thân hình nóng bỏng, quyến rũ của cô ta, Khang gần như không thể làm chủ được cảm xúc của bản thân. Chỉ vài ngày làm việc cùng nhau, anh đã lao vào Hương như hổ đói khát mồi.
Đôi lần nằm bên Hương, nghĩ tới vợ Khang cũng thấy lòng áy náy nhưng rồi cảm xúc lấn át lý trí, mỗi ngày Khang càng lún sâu hơn vào mối quan hệ ngoài luồng với Hương. Và có lẽ chuyện sẽ chẳng bao giờ bại lộ nếu như hôm ấy Vân không đến công ty chồng.
Chẳng là sáng hôm đó, thấy Khang bảo tối anh có việc phải ở lại cơ quan làm việc muộn, vì không muốn để chồng ăn cơm quán, vậy là cho con ăn uống xong, Vân vội vàng cho cơm vào hộp mang cho chồng.
Tới nơi, công ty Khang đã vắng hoe người. Nói chuyện với bác bảo vệ vài câu rồi Vân mang cơm lên phòng cho Khang. Ngờ đâu vừa tới cửa phòng, Vân điếng người thấy Khang đang ôm quấn cô thư ký trên ghế làm việc của anh. Đứng chết lặng trong giây lát, cố lấy lại bình tĩnh, Vân đẩy hẳn cửa đi thẳng vào phía trong rồi đưa tay kéo chiếc rèm cửa gần chỗ Khang ngồi và bảo:
"Chết thật, cô Hương làm việc cho chồng chị ngần ấy thời gian rồi mà vẫn không hiểu tính nết anh ấy nhỉ. Muốn làm gì thì làm nhưng phải kín đáo một chút. Nếu người vào phòng không phải là tôi mà là 1 ai đó trong công ty, có phải chồng tôi mất hết hình ảnh rồi không?".
Thấy sự hiện diện bất ngờ của vợ, Khang giật bắn người thả vội cô thư ký ra. Vân thì vẫn thản nhiên như không, cô đi lại ngó nghiêng mọi ngóc ngách trong phòng làm việc của Khang rồi chép miệng nhìn chồng:
"Anh phải cẩn thận một chút. Trên mạng có vô khối vụ nhân viên cố tình gài bẫy sếp rồi lén quay lại cảnh nóng để kiện cáo, gây sức ép cho sếp đó. Em không muốn chồng bị rơi vào cảnh ấy đâu. Thôi em về đây".
Dứt lời, Vân quay gót đi thẳng ra. Khang thấy thế vội với chiếc cặp trên bàn rồi mau mải đuổi theo vợ gọi với:
"Em ơi, đợi anh về cùng với".
Tiếng chồng vọng lên từ phía sau khiến tim Vân đau quặn. Khẽ gạt nước mắt, cô ngoái lại nhìn chồng rồi mỉm cười thật tươi dù rằng cô vẫn cảm nhận rất rõ vị chát đắng xen cảm giác tủi thân tột độ đang âm ỉ len lỏi trong cô.
Còn Khang chạy tới bên vợ rồi, anh nắm tay thật chặt kéo Vân ra xe để mặc cô nhân tình đứng đó giữa hành lang tối đen không bóng người.
Ngọc Hà
Theo Phụ nữ Sức khỏe
Phật dạy rằng duyên là do trời định, phận do nhân định Duyên phận thực sự rất khó đoán, người ta vẫn nói rằng, duyên là do trời định, phận do nhân định. Trong cuộc sống cái duyên nó mang mọi người đến gần nhau hơn. Chính vì nhờ vào cái duyên mà người ta được gặp nhau, trở thành bạn bè, đồng nghiệp, bạn thân, tri kỷ. Và bất cứ ai khi ta gặp...