Nàng dâu khổ với bố chồng quá cay nghiệt
Mày có thấy chuyện vừa xảy ra với mẹ chồng mày không? Mày không thấy đấy là tấm gương hay sao mà đi còn không báo cáo
Hiền kể cho tôi nghe câu chuyện đầy bế tắc của cô. Cô lấy chồng khi đã ngoài 30 tuổi. Vừa nghe tin cô lấy được chồng, gia đình bạn bè cô ai cũng vui mừng khôn xiết. Chồng cô làm chân bí thư đoàn phường, bố mẹ chồng làm nghề kinh doanh buôn bán, nhà lại ở mặt phố lớn nên ai cũng nghĩ cô sung sướng.
Nhưng cuộc sống không như là mơ. Lấy chồng chọn chồng đã khó, mấy ai chọn được cả bố mẹ chồng.
Cô kể, chồng cô và bố chồng không hợp nhau, nên từ khi cô về làm dâu hầu như không có ngày nào là không nghe bố chồng và chồng cãi nhau. Có lần cãi nhau to quá, ông còn giơ cả dép đánh vào mặt chồng cô trước mặt các con và cô.
Đỉnh điểm là vụ gần đây, khi mẹ chồng cô đi ăn liên hoan với bạn bè, nhưng bố chồng thì không gọi điện cho bà được. Ông nổi khùng lên. Ngay lúc về tới nhà, ông không chờ bà giải thích, ông lao vào đánh đập, lăng mạ vợ. Ông còn nói bà đi cặp bồ, bỏ mặc chồng con, trong khi đó bà thì đi ăn liên hoan cùng chính đám bạn trong khu, mọi người ông đều biết.
“Ông bắt bà quỳ gối cả tối ở ngoài hè, quỳ xong vẫn không cho vào nhà còn đuổi bà đi. Mấy ngày sau đó, bà còn phải đi trốn ở nhà người quen. Đánh rồi, ông cũng mặc kệ không quan tâm, ông bỏ nhà đi chơi cả tuần” – chị Hiền kể lại.
Video đang HOT
Nghĩ bố chồng đi chơi xa, cô đi xuống nhà ngoại cũng không gọi điện thoại báo cho ông nữa. Không ngờ ông bất chợt về nhà. Lúc không thấy cô, ông đã gọi điện thoại lớn tiếng quát nạt, chẳng thèm quan tâm tới thái độ của ông bà thông gia.
“Mày có thấy chuyện vừa xảy ra với mẹ chồng mày không? Mày không thấy đấy là tấm gương hay sao mà đi còn không báo cáo”. Nghe xong câu đó, mình chỉ biết lắp bắp xin lỗi, nhưng mặt thì đơ luôn, cảm giác như cắt không còn một giọt máu” – Hiền nhớ lại.
Sau lần ông bà cãi nhau, ông đánh bà, chồng cô lớn tiếng bênh vực mẹ thì cũng bị ông đánh và đuổi ra khỏi nhà. Nước mắt ngắn dài, cô đành ôm con đi theo chồng. Nhưng ông chỉ cho cô mang con bé con, còn bé trai lớn ông giữ lại.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, bởi sau khi tống cổ vợ chồng cô ra khỏi nhà, ông còn viết thư tận tay mang tới nhà ông bà thông gia (bố mẹ đẻ Hiền) với nội dung cảnh báo ông bà thông gia về việc cẩn trọng không sẽ bị thằng con rể (tức con trai ông) lừa cho mất cả chì lẫn chài.
“Ông viết thư dài tới 3 trang giấy, chạy qua nhà mình từ lúc 5 giờ sáng để gửi tận tay bố mẹ mình. Trong thư gửi bố mẹ mình ông bảo, tôi có mỗi thằng con trai, nuôi nó mà giờ nó trộm hết tài sản của tôi. Ông bà cẩn thận không thì lại bị nó lừa. Thậm chí còn cảnh báo cả nhà mình là không nên giúp đỡ vợ chồng mình, không được dung túng con trai ông. Nói rồi ông than như khổ lắm, rằng gia đình đang rối, tôi rất buồn nên phải về ngay còn giải quyết. Ông bà cứ đọc thư rồi hồi âm lại cho tôi” – chị Hiền ngậm ngùi kể lại.
Giờ mặc dù đã ra ngoài sống, nhưng bố chồng mình đòi giữ lại con trai chị với lý do cho nó tiếp tục đi học gần nhà và sau này để cháu hương hỏa cho tổ tiên. Còn thằng Tùng – chồng Hiền thì ông không cần, ông từ luôn.
“Nói thì nói vậy, nhưng nhiều hôm mình về thấy ông bóng gió mắng chồng mình, rồi ông cũng trù ẻo cả con mình. Nghe thấy con khóc lóc, sợ hãi mà mình thắt cả lòng lại chẳng biết phải làm sao. Không biết phải làm cách nào để có thể đón con đi cùng, hoặc hòa giải câu chuyện của bố chồng và chồng mình bây giờ” – chị Hiền tuyệt vọng.
Theo Afamily
Chồng không lăng nhăng nhưng bị vợ bỏ chỉ vì 500 nghìn
Chồng tôi không ngoại tình, không rượu chè, cờ bạc nhưng anh lại mắc phải tật xấu khác khiến tôi không thể chịu được.
Tôi cho rằng, nếu đã là vợ chồng thì phải hiểu và thông cảm cho nhau. Một người phụ nữ mà không cảm thấy chồng yêu thương mình, quan tâm mình, sống với người đó như người dưng thì chẳng cố gắng để làm gì. Người ta bảo, thôi thì chín bỏ làm mười, cố gắng dĩ hòa vi quý, cái gì không hay không phải thì bỏ qua cho nhau để dễ sống. Nhưng làm vợ chồng khác với các mối quan hệ khác. Vì vợ chồng là phải hòa thuận, phải tình cảm, phải lãng mạn ở bên cạnh nhau thì mới gọi là vợ chồng. Vợ chồng mà chỉ xã giao thì đâu còn gọi là vợ chồng nữa.
Tôi luôn quan tâm, chăm sóc chồng nhưng đổi lại, anh lúc nào cũng chỉ biết tới công việc, chẳng bao giờ bận tâm tới những sở thích của vợ. Anh chưa từng hỏi tôi thích gì, thích ăn gì, quà gì trong những dịp kỉ niệm hay ngày lễ. Tôi luôn phải tự tìm niềm vui bên bạn bè. Nhưng anh lại tỏ ra khó chịu và cho rằng, tôi lười nhác.
Chồng tôi không trai gái, rượu chè nhưng lại có một cái tính chi li, ki bo. Đi chơi với bạn bè, nhất là hội bạn nữ của tôi, dù uống nước chỉ có mấy chục nghìn, anh cũng không chịu bỏ ra để trả. Tôi có rút tiền thì anh lại kéo tay tôi lại, phát ngại với bạn bè. Có vài cốc trà đá với đĩa hạt hướng dương, có nhiều nhặn gì đâu mà sao anh lại tính toán chi li như thế. Anh bảo tôi, &'thoáng như em thì bao giờ mới giàu được, tiền có phải tiết kiệm, dù là vài chục cũng phải tiết kiệm'.
(ảnh minh họa)
Lần ấy là sinh nhật tôi, nên tôi hứa sẽ mời bạn bè đi ăn. Ban đầu dự định đi ăn lẩu nhưng mấy người bạn thấy chồng tôi đi cùng nên lại chuyển hướng. Có nói thế nào thì chị em vẫn kiên quyết chọn quán bún đậu chứ không đi nhà hàng. Tôi đã nói là sinh nhật tôi nên tôi mời nhưng chẳng ai chịu nên cũng đành.
Ăn uống xong, tôi gọi thanh toán, rồi bảo chồng đứng lên trả tiền. Thế mà anh hầm hầm mặt nhìn tôi bảo "campuchia chứ, sao phải trả?'. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi tím mặt mày. Bực mình, tôi đứng lên thì chồng quát tôi, "hay nhỉ, campuchia thì mới chơi bền lâu được chứ, em cứ tranh giành như thế, thì sau ai dám đi cùng em?". Chồng nói thì nghe có vẻ có lý đấy nhưng hôm đó là sinh nhật tôi và tôi đã quyết định mời mọi người. Với lại số tiền cũng chỉ có 500 nghìn chứ có phải là vài triệu đâu. Mình mở lời mời chị em đi thì mình phải trả tiền, huống hồ là sinh nhật mình, mời một bữa thì có sao.
Nhìn thái độ của chồng, ai cũng ngạc nhiên. Định đi cà phê nhưng chuyến đó, chị em xin rút hết, còn tôi mặt ngắn tũn không nói được thành lời vì quá tức.
Hôm đó, về nhà vợ chồng tôi cãi nhau to. Anh kêu tôi nghèo còn sĩ, không có tiền còn bày đặt mời mọc. Tôi điên quá làm ầm lên, bố mẹ chồng cũng phải chạy lên can ngăn. Tôi không tin đời mình lại lấy phải anh chồng ki bo tính toán như vậy.
Tôi vẫn còn nhớ như in chuyện anh mắng tôi, rồi cãi nhau vì tôi bảo biếu bố mẹ mấy triệu khi mẹ bị ốm đi viện. Vì không muốn làm mọi chuyện phức tạp, lại sợ bố mẹ chồng nghĩ mình bênh bố mẹ mình nên cãi nhau với chồng nên tôi bỏ qua. Nhưng tôi vẫn còn canh cánh trong lòng, thực tình không thể nào chịu nổi người đàn ông không biết người biết ta này. Anh chỉ ích kỉ sống có anh, gia đình anh, còn người khác là người dưng nước lã hết. Anh có coi ai ra gì đâu, kể cả bố mẹ vợ của anh. Nghĩ mà hận.
Thêm cả chuyện ngày hôm nay, chỉ vì 500 nghìn tiền bún đậu mà anh không coi tôi ra gì trước mặt bạn bè tôi. Tất cả như giọt nước tràn ly, tôi tuyên bố với anh, tôi ly hôn. Tôi thực sự không thiết tha sống với người chồng toan tính, chi li từng đồng nữa. Tôi đã quá chán rồi.
Đi với anh ta, lần nào tôi cũng mất mặt trước bạn bè, vậy thì thử hỏi, còn ai muốn chơi với tôi nữa. Sống với người chồng &'đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành' thì thà không có chồng còn hơn. Chứ ngày nào tiêu cái gì cũng bị anh ta hỏi với kiểm soát, tôi biết sống sao.
Tôi đã bỏ chồng, bỏ thực sự và chuyển về nhà mẹ đẻ sống chỉ vì 500 nghìn. Nói ra thì không ai tin tôi lại bỏ chồng vì 500 nghìn như thế. Thật ra, đó cũng chỉ chuyện giọt nước làm tràn ly mà thôi. Tôi không thể chịu được nữa rồi nên quyết định giải thoát cho bản thân, cũng là cho anh ta. Mong anh ta sớm tìm được người vợ như ý, hợp với tính mình. Còn tôi, tôi và anh thực sự không hợp nhau.
Theo Afamily
Sự "quái chiêu" của bố chồng đã khiến con dâu khiếp vía Vừa nghe thấy chuông điện thoại kêu, mặt Hiền đã trắng bợt. Nghe xong cuộc điện thoại, mặt Hiền cắt không ra một giọt máu, cô cuốn gói về nhà chồng ngay, chẳng kịp ăn uống hay đợi bố mẹ đẻ về để chào một câu. Hiền kể cho tôi nghe câu chuyện đầy bế tắc của cô. Cô lấy chồng khi đã...