Nàng dâu 21 năm vui vẻ nuôi cả gia đình ngớ ngẩn của chồng
Suốt mấy chục năm qua, chị Nguyễn Thị An (xóm Bình Sơn, xã Hùng Tiến, huyện Nam Đàn, Nghệ An) một mình làm đủ trăm công ngàn việc để kiếm tiến chăm sóc chồng và ba người anh em khác bị ngớ ngẩn.
21 năm nay chị An (ngồi ghế ngoài cùng bên trái) âm thầm chăm sóc cho đại gia đình ngớ ngẩn.
Tấm lòng thương người và hiếu thảo của chị chẳng kém mấy so với nàng Thoại Khanh trong tích cổ ngày xưa.
Tấm lòng trăm người có một
Về tới đầu làng xã Hùng Tiến, tôi hỏi thăm nhà chị Nguyễn Thị An, một cụ bà đang bán quán nhỏ ven đường hỏi lại: “Cái nhà chị An, có chồng và những người thân trong gia đình đều bị tàn tật, ngớ ngẩn phải không? Cứ đi thẳng đến cuối đường, thấy nhà hai gian, mái ngói nằm sát cánh đồng lúa là nhà chị An đấy”. Đi tiếp, tôi gặp một ông lão đạp xe cùng chiều, biết tôi tìm nhà chị An, ông lão nhiệt tình: “Bác cũng đi cùng đường, cháu đi theo, bác dẫn đến nhà chị An. Chắc giờ cả gia đình họ đang ở nhà”. Trên đường đi tôi hỏi gia cảnh nhà chị An, ông cụ trầm xuống: “Có lẽ chẳng còn hoàn cảnh nào khổ hơn nhà chị đó, 4 người trong gia đình nhà chồng đều bị bệnh bẩm sinh, chị An lại hay đau ốm nhưng vẫn làm lụng chăm sóc họ cho đáo từ ăn uống cho đến vệ sinh. Hiếm có người nào trên đời có tấm lòng như chị ấy. Trăm người thì có lẽ đến 99 người đã bỏ đi từ lâu rồi”.
Tôi vừa kịp dựng chiếc xe vào góc sân nhỏ đã giật mình nghe tiếng cười khóc ré lên một cách ma quái của ai đó phát ra từ căn nhà nhỏ của chị An. Hướng mắt ra nơi có tiếng khóc, tôi thấy 4 người (3 nam, 1 nữ) đang ngồi nép vào góc tường nhà, trên tay mỗi người bê một bát tô nhựa cơm. Thoáng nhìn, tôi thấy trong những bát tô đó chỉ có cơm trắng chan nước mắm và mấy cọng rau muống luộc. Chị An vội vàng giải thích, do chị vừa rời mắt một chút khi ra đón tôi, chồng và mấy anh em của chồng đã tranh giành phần ăn nênmới đánh nhau, rồi khóc lóc như vậy. Thấy tôi đi vào, những ánh mắt vô hồn ngước lên nhìn, còn miệng thì ở nụ cười ngô nghê. “Người thấp nhất là chồng tôi đấy, năm nay anh ấy đã 53 tuổi rồi. Còn đây là bác Đức, bác Thực và chú Hậu là anh em ruột của chồng tôi”, vừa nói chị vừa đưa tay chỉ vào từng người để giới thiệu. Khi nghe chị An nhắc đến tên mình những những con người này bẽn lẽn cười rồi lại tiếp tục ăn.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, căn nhà của họ chỉ có hai gian trong đó có một gian tạm sạch sẽ hơn chính là nơi tôi đang ngồi. Tuy nhiên nhìn khắp hai gian nhà không có bất cứ vật dụng gì đáng giá ngoài hai chiếc giường cũ kĩ được tận dụng vừa để làm ghế ngồi. Cạnh chiếc giường là chiếc bàn xiêu vẹo và chiếc tủ chè có cửa kính mà nhìn qua tôi đoán tuổi đời của nó ít nhất cũng nhiều hơn tuổi của đứa con trai học đang học lớp 11 của chị. Rót nước mời tôi, chị An kể chuyện nhân duyên về làm dâu và gắn bó với gia đình đặc biệt này.
Chấp nhận mọi gian khổ chỉ vì hai chữ “nghĩa tình”
Chị Nguyễn Thị An sinh năm 1965, tại xóm 3, xã Hưng Yên Bắc, huyện Hưng Nguyên, Nghệ An trong một gia đình đông anh chị em. Như đám bạn đồng trang lứa, tuổi thơ của chị êm đềm bên những dòng sông và cánh đồng lúa xanh ngắt. Đến tuổi cặp kê, cô gái An được bao chàng trai săn đón nhưng vì thương bố mẹ vất vả, lam lũ với công việc đồng áng chị chưa đồng ý mối nào. Dù vậy chị không lấy thế làm buồn mà càng sống vui vẻ, được hàng xóm quý mến. Bước qua tuổi 27, thấy chị vẫn giường đơn gối chiếc, ở quê thời điểm đó cũng xem như “quá lứa lỡ thì” nên anh em họ hàng liền tìm cách mai mối cho chị một tấm chồng. Duyên số rui rủi, chị được người chị họ mai mối cho người đàn ông đứng tuổi ở xã Hùng Tiến tên là Nguyễn Công Hiền (SN 1959).
Video đang HOT
Mặc dù biết những người thân trong gia đình này và chính người yêu của mình bị tàn tật bẩm sinh, không làm được việc gì nhưng người con gái ấy vẫn quyết định chọn anh làm chồng trước sự can ngăn của nhiều người. Năm 1992, một đám cưới đặc biệt được diễn ra tại xóm nghèo. Đám cưới không có xe hoa lộng lẫy mà cũng chẳng có pháo nổ rền vang như những đám cưới khác thời đó. Cô dâu được rước về nhà chồng bằng một chiếc xe đạp cà tàng, tiếng vỗ tay chúc mừng của quan viên hai họ thay cho pháo nổ. “Dù thiếu thốn về vật chất, nhưng tôi thấy hạnh phúc lắm, vì đó là ngày tôi đã có được một nửa đời mình”, chị An bồi hồi nhớ lại.
Biết gia đình nhà chồng nghèo khổ và đã chấp nhận nhưng khi về làm dâu chị An cũng không ngờ tình cảnh lại bi đát đến vậy. Ngày chị về làm dâu, trong nhà không có gì đáng giá, đến cái kiềng sắt dùng để đặt nồi nấu ăn trong bếp cũng gần gãy. Dù hơi hụt hâng nhưng khi nhìn bố mẹ chồng ốm nặng nằm liệt trên giường, những người anh em của chồng trí não ngớ ngẩn không tự chăm sóc nổi cho mình chị lại thấy thương cảm muốn lo cho họ khỏi cảnh cơ cực. Chị thầm nghĩ đã chấp nhận về làm dâu thì bố mẹ chồng cũng coi như bố mẹ mình, anh em của chồng dù ngớ ngẩn cũng phải chăm sóc như anh em ruột thịt của mình. Kể từ đó chị quyết tâm ở lại lo lắng cho những người khốn khổ trong gia đình nhà chồng không một lời oán than hay hối hận.
“Một vai gánh cả giang sơn nhà chồng”
Để có đủ gạo nuôi đại gia đình tàn tật, hàng ngày, chị quần quật ngoài đồng, làm đủ việc từ cày bừa, gieo cấy cho đến thu hoạch. Tôi hỏi, hiện gia đình mình được bao nhiêu sào lúa, chị cười hiền rồi nói: “Gần được một mẫu lúa, hiện đang ngậm sữa chuẩn bị trổ bông”. Tôi hỏi sức khỏe đâu mà làm nhiều vậy, chị An liền nói: “Can chi (việc gì đâu- PV), mình làm ngày không được thì làm đêm, miễn sao đủ gạo để nuôi chồng con và gia đình là được”.
Người phụ nữ này cho biết: Về nhà làm dâu tại gia đình này, chị bị ám ảnh nhất là hình ảnh chồng tranh giành phần ăn với anh chị em trong mỗi bữa ăn. Do vậy, dù có bận việc tới đâu, chị cũng phải tranh thủ về nhà nấu ăn cho gia đình, rồi chia phần cho từng người, nhiều lúc phải đút từng thìa cơm cho họ. 21 năm nay, hàng ngày chị nấu cơm, xới ra bát đưa cho từng người một. Khi mua được chút cá phải gỡ hết xương cho các anh, chị, em, nếu không họ mắc xương. Không những vậy, chị phải tắm rửa cho từng người, giặt giũ cả đống quần áo cáu bẩn của tất cả mọi người trong gia đình.
Nhớ lại những ngày tháng khổ cực của gia đình khi mới về làm dâu, người phụ nữ này tâm sự. “Một lần nhà có đám giỗ, làm cỗ xong xuôi, mời xa, mời gần chẳng ai đến, hỏi thì người ta bảo nhà khai thối thế, ngồi ăn làm sao được. Một số người thẳng toẹt nếu không “cách ly” những người bị tật thì chẳng ai dám đến nhà. Nhưng đó là gia đình, là người nhà của tôi thì làm sao tôi làm được việc đó”, chị An vừa kể, vừa lén chùi nước mắt. Thế nhưng, từ khi có bàn tay của chị chăm chút căn nhà sạch sẽ hơn, nhiều người thường qua lại thăm nom, hỏi han.
Chị An thật thà cho biết, hiện nay 4 người ngớ ngẩn trong gia đình chị mỗi tháng nhận được tổng cộng 720 nghìn đồng. Nhưng số tiền đó cũng chỉ đủ để chị mua thuốc mỗi khi ai lên cơn đau. Do vậy, cuộc sống của đại gia đình đều trông nhờ vào bàn tay của chị. Ông Nguyễn Văn Long, trưởng xóm cho biết: “Gia cảnh chị An đúng là rất vất vả, không có vật chất hỗ trợ gia đình chị nhưng tôi luôn động viên, thăm hỏi. Thường ngày cày, bừa, cấy hái đã mệt, đến mùa ngô, mùa lạc, chị làm quần quật đến 1h sáng mới ăn cơm tối, mai lại dậy sớm lo cơm nước cho mọi người. Không biết rồi đây, khi tuổi đã xế chiều, chị An lấy sức đâu mà lo cho mấy miệng ăn, tiền cho con đi học thành đạt như mong ước của nó”.
Được biết, người chị cả của anh Hiền cũng ở cùng nhưng nay đã 73 tuổi nên không đỡ đần được nhiều cho chị An. Hàng chục năm qua, chị tự tay chăm chồng và những người anh em bị khuyết tật khác: ngày thì bón cơm, chùi rửa… đêm thì đánh vật với công việc gia đình. Đặt lưng xuống giường, chị vẫn chưa hết trằn trọc bởi tiếng ho hắng của chồng, tiếng khóc ti tỉ khi trời trở gió của bác Đức, bác Thực, chú Hậu. Chợp mắt đã đến sáng, chị lại quay cuồng với một núi công việc và vô vàn điều phải lo lắng. Hiện sức khỏe chị An không còn như trước, bệnh cao huyết áp, hiện tượng mờ mắt… đang gặm nhấm dần sức lực của chị, nhưng để duy trì cuộc sống gia đình, chị An vẫn không thể một ngày nghỉ ngơi.
Đại gia đình bất hạnh
Bà Nguyễn Thị Vân (chị cả anh Nguyễn Công Hiền) cho hay: Bố mẹ bà Vân sinh được 8 người con nhưng 4 người đã bị dị tật bẩm sinh gồm Nguyễn Công Đức (SN 1953), Nguyễn Thị Thực (SN 1955), Nguyễn Công Hiền (SN 1959) và Nguyễn Văn Hậu (SN 1961). Trong 4 người không bị dị tật thì hai người mất sớm vì bệnh tật nên đến thời điểm hiện tại chỉ có bà Vân và đứa em út là khỏe mạnh. Thế nhưng, bà Vân cũng không lập gia đình, năm nay đã 73 tuổi và đang sống cùng với các em ruột và em dâu của mình. Còn người em út kể từ khi lấy chồng xa cũng biệt tích thông tin.
Theo Dantri
Nỗi ám ánh của một lao động trở về từ Angola
Nguy hiểm, khổ cực, đói khát và bệnh tật lấn át nỗi sợ về gánh nặng nợ nần khiến anh Phùng Bá Ngọc quyết định trở về nước sau 3 tháng tìm kiếm vận may ở Angola. Nợ chồng thêm nợ khi vợ anh phải gửi tiền sang để "chuộc" chồng về.
Gặp vợ chồng anh Phùng Bá Ngọc (SN 1976, trú tại xóm Khoa Đà 3, Hưng Tây, Hưng Nguyên, Nghệ An) trong ngôi nhà khang trang, như hiểu được sự ngạc nhiên của tôi, anh nói: "Thực ra kinh tế gia đình tôi không đến nỗi khó khăn nhưng mình còn trẻ, có sức khỏe lại muốn kiếm ít vốn để dành cho các con nên quyết định đi một chuyến Angola. 3 tháng ở bên đó thực sự là nỗi kinh hoàng, ám ảnh tôi suốt nhiều năm sau".
Anh Phùng Bá Ngọc vẫn chưa hết sợ hãi sau 3 tháng tìm kiếm vận may ở Angola
Thông qua một đường dây môi giới xuất khẩu lao động chui ở xã Nghi Mỹ (Nghi Lộc, Nghệ An), anh Ngọc đi Angola với giá 145 triệu đồng kèm theo lời hứa hẹn công việc ổn định, lương tháng từ 1.000USD trở lên. "Sang đến nơi mới biết công việc thì ít mà người Việt mình thì đông như kiến cỏ. Đợi một thời gian vẫn không được bố trí việc làm, tôi được chủ thầu mang đi gửi làm cho một công trường xây dựng khác. Ở nhà, nghe lời môi giới cứ nghĩ sang đó hốt bạc nhưng sang rồi mới biết cực khổ trăm bề. Việc cũng chẳng có mà làm. 3 tháng ở Angola nhưng tôi chỉ làm được 36 ngày công, gửi về cho vợ được 1.000USD".
Không có công việc chưa phải là điều khiến anh Ngọc sợ hãi. Theo anh, ở Angola, các lao động Việt Nam sợ nhất 3 thứ: Bệnh tật, cướp bóc và bị cảnh sát sở tại bắt giữ. Nhiều lao động Việt Nam được bố trí ăn ở trong những lán trại tồi tàn với điều kiện vệ sinh không đảm bảo. Do điều kiện thời tiết và cơ sở hạ tầng yếu nên tình trạng ô nhiễm môi trường hết sức trầm trọng.
"Ruồi muỗi kinh khủng. Ăn cơm phải mang cả bao tay, bao chân mới có thể ngồi yên mà ăn được. Ăn xong thì chui vào màn ngồi ngay nếu không muốn làm mồi cho muỗi. Bởi vậy hầu hết người Việt Nam ở đây đều bị sốt rét, ít nhất là một lần. Mà đã bị sốt rét rồi thì phải vào viện điều trị với chi phí tốn kém và có nguy cơ bị lại. Không được điều trị đúng cách hay nói đúng hơn là chỉ bằng mấy viên ký ninh đưa sang từ Việt Nam, một số lao động người mình bên đó đã phải bỏ mạng vì bệnh sốt rét rồi" - anh Ngọc rùng mình. Bản thân anh Ngọc cũng đã từng 1 lần vào viện điều trị bệnh sốt rét.
Lao động Việt Nam trên một công trường xây dựng ở Angola
Không những thế, thiếu nước sạch, điều kiện vệ sinh không đảm bảo khiến nhiều lao động còn mắc các chứng bệnh ngoài da khác.
Không được bố trí việc làm như đã hứa trước khi đi, các lao động còn phải chịu cảnh ăn uống kham khổ. Thức ăn chủ lực của họ chỉ là cá và gà gô đông lạnh, rau xanh hết sức hiếm hoi. Thậm chí, nhiều lao động phải tự kiếm thức ăn cho mình bằng cách giã ngô, đậu rồi nấu ăn thay cơm hay hái rau dại cải thiện thêm.
"Nhưng đáng sợ nhất là nạn cướp bóc diễn ra như cơm bữa. Nhẹ thì bị lột điện thoại, vét sạch tiền, nặng thì mất mạng như chơi. Tối đến, anh em mình chỉ có cách đóng cửa ngồi trong lán để tránh các toán cướp người Phi xông vào. Chúng thường được trang bị súng trường để đi cướp. Cứ xông vào lán, chằng cần nói năng gì nhiều, chúng dùng báng súng táng thẳng vào đầu, vào mặt là ai cũng phải tự động nộp tài sản để bảo toàn tính mạng. Có người Việt mình chết vì bị cướp bắn rồi", anh Ngọc kể tiếp.
Không chỉ bị nạn cướp bóc hoành hành, một nỗi sợ hãi mà bất cứ lao động người Việt nào cũng phải trải qua đó là bị cảnh sát sở tại "làm luật". Hầu hết người lao động sang Angola bằng còn đường du lịch hoặc thăm thân, do vậy hộ chiếu được cấp có thời hạn rất ngắn. Nắm được điểm yếu đó, lao động Việt Nam thường bị kiểm tra hộ chiếu đột xuất.
Nhiều lao động Việt Nam tại Angola phải sống trong những lán trại chật chội, điều kiện vệ sinh không đảm bảo và phải đối diện với nạn cướp bóc hoành hành.
"Người nào có kinh nghiệm thì phô tô hộ chiếu, cất hộ chiếu gốc ở nhà, mang hộ chiếu phô tô theo người. Gặp cảnh sát, họ chỉ cần vẫy tay là mình hiểu phải tự động đưa tiền nếu không muốn bị bắt về các trại giam. Nhẹ thì 50 USD, nặng vì vài trăm. Còn nếu mang hộ chiếu thật đi, nguy cơ bị tịch thu hộ chiếu rất cao và thường phải chuộc lại với giá 500 đến 1.000USD", anh Ngọc cho hay.
Anh Ngọc cũng phân giải, cũng bởi lao động Việt Nam phần nhiều là bất hợp pháp nên thường xuyên phải trốn chạy các cuộc truy quét của lực lượng chức năng nước sở tại. Hầu hết các cuộc truy quét đều diễn ra vào ban đêm và kéo dài cả tháng. Mỗi lần chính phủ Angola tổ chức truy quét lao động trái phép, lao động Việt Nam thấp thỏm ăn không ngon, ngủ không yên và luôn trong tình trạng sẵn sàng chạy trốn vì nếu bị bắt, ngoài khoản tiền nộp phạt lên tới cả nghìn đô la còn bị trục xuất về nước.
Sau nhiều cái chết liên tiếp của lao động Nghệ An tại Angola, mới đây, Sở LĐ-TB&XH tỉnh Nghệ An đã có công văn gửi Phòng LĐ-TB&XH các huyện, thành, thị yêu cầu kiểm tra, thống kê, báo cáo số lượng lao động đi làm việc tại Angola. Bên cạnh đó, Sở cũng có công văn gửi UBND các huyện, thành, thị yêu cầu thực hiện đồng bộ các biện pháp tuyên truyền nhằm ngăn chặn tình trạng tuyển chọn lao động đi làm việc tại Angola bất hợp pháp, gây thiệt hại về nhiều mặt cho người lao động và mất niềm tin về công tác xuất khẩu lao động.
"Sau 3 tháng ở Angola, một lần vào bệnh viện, mấy lần bị cảnh sát kiểm tra hộ chiếu và chứng kiến mấy vụ cướp bóc, dù đang nợ ngập đầu nhưng tôi vẫn quyết định tìm cách trở về. Gửi về cho vợ được 1.000USD thì vợ phải gửi sang 12 triệu đồng mới đủ tiền mua vé máy bay. Dù sao, về được là còn may", anh Ngọc thở phào.
Với câu hỏi về khoản nợ trên 100 triệu đồng, chị Thúy - vợ anh Ngọc cười méo xệch: "Thì giờ hai vợ chồng còng lưng mà trả nợ chứ biết làm sao nữa. Đi chui, không giấy tờ, hợp đồng ràng buộc, làm sao mà "bắt vạ" môi giới được. Chưa biết trả bao giờ mới hết nợ nhưng đài báo đưa tin người Việt mình chết ở Angola nhiều quá, anh Ngọc về được đến nhà là may lắm rồi".
Theo Dantri
Xuất khẩu lao động sang Angola: "Đem con bỏ chợ" Được hứa hẹn làm việc cho công ty, lương cao, công việc ổn định nhưng trên thực tế, nhiều lao động Nghệ An khi sang Angola đã bị "bỏ rơi". Họ phải tự đi tìm việc làm hoặc chấp nhận làm việc với mức lương thấp hơn lương thỏa thuận rất nhiều Không những phải tự kiếm việc làm hoặc chấp nhận làm...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Tìm tài xế ô tô con bị xe tải 'chèn ép' trên cầu vượt ở Hà Nội

Làm rõ vụ chết người xảy ra tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Trà Vinh

Bị xe máy tông tử vong khi đi đổ rác

Lạ lùng hai ô tô quyết đối đầu, không ai chịu đi ở Hà Nội

Xe kéo cua vào cổng công ty, 3 cuộn vải rơi đè tử vong bảo vệ

Xử phạt 4 tài xế trong đoàn xe Porsche lấn làn, vượt ẩu trên cao tốc

Thủ tướng chỉ đạo khắc phục hậu quả vụ cháy rừng tại Tuyên Quang

Chuyện bi hài ở nơi đánh nhau xong cũng mổ lợn ăn nhậu để... xin lỗi

Một ngày của phi đội bay chào mừng 50 năm Ngày thống nhất đất nước

Người phụ nữ Hà Nội trao "nóng" 70 triệu đồng tới 2 hoàn cảnh nhân ái

Xác định nguyên nhân vụ cháy hơn 20ha rừng ở Tuyên Quang

Một người tử vong khi chữa cháy rừng ở Tuyên Quang
Có thể bạn quan tâm

Vượt rừng, chinh phục hồ 'vô cực'
Du lịch
Mới
Loài chim "quý hơn vàng", không thể bị nhốt vì lý do đặc biệt
Lạ vui
1 phút trước
Toàn cảnh đàm phán tại Saudi Arabia về tiến trình kết thúc xung đột Nga - Ukraine
Thế giới
4 phút trước
IU: "Em gái quốc dân" giàu có xứ Hàn, từng trải qua tuổi thơ khó khăn
Sao châu á
50 phút trước
Ronaldo gửi lời cảnh báo đến ngôi sao của MU bắt chước anh
Sao thể thao
55 phút trước
Độc đáo ngôi nhà 'luôn mát mẻ' ở huyện miền núi Thanh Hóa
Sáng tạo
1 giờ trước
4 loại nước uống tàn phá gan số một
Sức khỏe
1 giờ trước
"Anh trai chông gai" lập kỷ lục Guinness, NSND Tự Long nói lý do mặc đồ cũ
Nhạc việt
1 giờ trước
"Công chúa mắt cười" xinh phát sáng, một mình thể hiện "thánh ca" của nhóm nữ thời đại cũng đủ làm fan Việt mê mẩn!
Nhạc quốc tế
1 giờ trước
Ca sĩ Sỹ Luân mất trí sau 2 lần mổ não
Sao việt
1 giờ trước