Nản vì chồng hay “lên lớp” trên giường
Mỗi lần lên giường anh ấy không quên “ giảng giải” cho vợ phải làm thế nào mới đạt được cảm xúc. Đôi khi anh ấy mải “giảng bài” nên quên mất cả việc “ trả bài”.
Công nhận là chồng tôi có khả năng “sư phạm” trong mọi lĩnh vực, trừ “ chuyện ấy”. Ngày xưa, tôi còn là cô học sinh lớp 12 ngây thơ trong sáng, thích học văn. Thầy giáo dạy văn còn rất trẻ, dường như mới ra trường và chỉ hơn học sinh 4-5 tuổ.i.
Những cô học sinh mơ mộng trong lớp đều nghe như nuốt từng lời thầy giảng, không chỉ bởi giọng nói truyền cảm, mà còn bởi vẻ điển trai của thầy. Hồi ấy nhiều cô học trò ngẩn ngơ vì thầy. Tôi thích cách dạy của thầy nhưng cũng không đến nỗi phải lòng thầy như hơn nửa số học sinh nữ trong lớp. Nhưng những đề văn thầy đưa ra tôi đều làm rất say sưa và đúng ý thầy. Bài nào cũng được thầy khen trước lớp và được điểm cao.
Sang học kỳ 2 lớp 12, tôi luôn cảm nhận được sự ưu ái mà thầy dành cho tôi. Trong những buổi ôn thi, thầy luôn dặn tôi ở lại chờ thầy, rồi chú ý cho tôi một vài điều trong cách hành văn, phân tích, bình luận tác phẩm. Những khoảng khắc chỉ có hai thầy trò, tôi luôn cảm thấy hồi hộp. Tuy nhiên thầy chỉ làm tròn trách nhiệm của người thầy với cô học trò mà thầy yêu quý nhất, không tỏ thái độ gì khác lạ.
Nhưng cũng chính vì sự nhiệt tình ấy lại khiến trái tim tôi xao động. Hết mùa thi năm ấy, tạm biệt ngôi trường thân thương, người tôi lưu luyến nhất lại là thầy. Lúc chia tay, thầy dặn tôi thi xong phải gọi điện báo kết quả cho thầy.
Năm đó sau ngày thi, tôi làm bài rất tốt, vì quá vui mừng nên quên khuấy việc gọi cho thầy, đến lúc nhớ ra thì chẳng biết tờ giấy ghi số điện thoại nhà thầy để ở đâu. Về nhà thì thầy đã nghỉ hè và về thầy về quê. Sau đó tôi lên đường nhập học, không còn liên lạc với thầy.
Vào học kỳ hai năm thứ nhất, tôi nhận được một lá thư tay của thầy. Thầy mừng vì tôi đã thi đỗ đại học, tuy hơi trách móc vì tôi không còn nhớ thầy. Tôi viết thư trả lời thầy… rồi cứ thế, những lá thư tay theo tôi suốt hai năm đại học. Năm thứ 3, tôi nghỉ hè về nhà và gặp được thầy. Khi ấy chúng tôi không còn giống như thầy trò nữa. Tôi cảm thấy mình đã lớn, đã già theo cách suy nghĩ của tôi, còn thầy thì vẫn như xưa.Khoảng cách thầy trò dường như đã rất ngắn.
Video đang HOT
Và cũng vào mùa hè năm đó, dưới tán phượng cuối mùa trong sân trường vắng, thầy nói rằng thầy sẽ đợi tôi. Cái từ “đợi” này khiến tôi xao động hơn bất cứ lời tỏ tình hay hứa hẹn nào. Và mặc định, tôi yêu thầy từ đó. Ra trường tôi trở về ngôi trường cũ và trở thành một cô giáo. Khi đó, thầy – anh yêu của tôi đã là hiệu phó của trường.
Hơn một năm sau chúng tôi kết hôn. Anh nhận chức vụ Hiệu trưởng, anh là sếp của tôi. Có lẽ tình yêu mầu hồng không còn hiện hữu nữa khi mỗi ngày chúng tôi phải ở cạnh nhau gần 24 giờ. Giờ trên lớp, giờ về nhà, đều như hình với bóng. Những kỷ niệm cũ theo năm tháng và những nhọc nhằn chuyện con cái, gia đình mà phai nhạt đi, nhưng anh thì vẫn cứ nhớ mãi. Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh đều nhắc lại cái “ngày xưa thầy và trò” đầy kỷ niệm ấy.
Có lẽ là quá dài dòng khi ôn lại những kỷ niệm xưa cũ, nhưng khúc mắc lớn nhất mà chúng tôi gặp phải trong cuộc sống của mình lại chính là một chuyện vô cùng “khó nói”. Phải công nhận rằng sau khi anh nhận chức Hiệu trưởng, anh nói nhiều hẳn lên. Ở trên trường, trong cuộc họp, anh có thể “quán triệt” nhân viên của mình hàng tiếng đồng hồ.
Về nhà anh cũng nói nhiều và động đến bất cứ vấn đề gì là anh lại giảng giải từ gốc đến ngọn. Anh luôn giữ tư thế là “sếp”, còn tôi thì vẫn là cô học trò ngoan và là nhân viên của anh, luôn biết vâng lời. Ngay cả trong “chuyện ấy”, anh cũng “lên lớp” vợ phải làm thế này hay thế kia. Tôi luôn bị áp lực ngay cả khi ngủ với chồng, bởi anh là người thích ra lệnh, còn tôi buộc phải tuân theo.
Nếu muốn gì, là anh nói ngay: “Anh không thích kiểu này đâu, chán lắm”, hoặc: “làm thế này thích hơn, lần sau cứ thế nhé”.
Dường như từ trước đến nay tôi toàn phải đi đường một chiều mỗi khi là.m chuyệ.n ấ.y. Anh muốn thế nào thì tôi chiều thế ấy, mà không chiều cũng không được vì chỉ loay một lúc là “thầy” lại ra lệnh và “quán triệt”. Mãi rồi cũng quen, nhưng sau này khi sinh con và có tuổ.i thêm một chút, tôi không còn dễ tính như trước.
Những điều tưởng như có thể chiều được nhau thì giờ lại không dễ chấp nhận. Tôi thường xuyên bị ức chế mỗi khi chồng “trả bài”. Thế nhưng ngay sau đó, khi tôi tỏ thái độ, anh lại dùng những lời ngon ngọt hoặc những cử chỉ lãng mạn để dẫn dụ. Có lần tôi giận suốt một tuần, anh đã làm cho tôi bất ngờ vì dán đầy phòng ngủ những lời yêu thương khi tôi trở về nhà.
Gần đây những đồng nghiệp nữ của tôi hay bàn tán về chuyện gối chăn vợ chồng, đề tài này đã được bàn tán công khai. Nhiều người quan điểm rằng, phụ nữ mà không tìm cách thỏa mãn chuyện ấy thì rất thiệt thòi, coi như chỉ tìm được một nửa của sự hạnh phúc. Và bây giờ người ta có thể trò chuyện công khai với người bạn đời để giải quyết những khúc mắc trong “chuyện ấy”.
Tôi thoáng nghĩ đến ông chồng là sếp của mình mà ái ngại. Anh ấy khá bảo thủ, liệu có thể nói những chuyện như thế mà không bị anh ấy phật ý không? Cuối cùng, suy nghĩ mãi, tôi quyết định viết một bức thư rồi gửi email cho anh vào một ngày đặc biệt. Sau khi đọc bức thư ấy, anh nói với tôi: “ Sao em không nói sớm hơn, anh cứ tưởng anh là đỉnh rồi chứ”. Tôi bảo với anh rằng: “Anh luôn là đỉnh, còn giờ em muốn “lê.n đỉn.h”". Và lần đầu tiên tôi thấy ông “sếp” của tôi nói “Tuân lệnh”.
Theo GĐVN
Vì bố không ăn cơm đúng giờ
Mỗi lần bà nội bảo Bin lên gọi bố xuống ăn cơm, bố thường không xuống ngay. Bố bảo: "Vâng" rồi lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại hoặc xem nốt bộ phim. Thỉnh thoảng Bin vẫn thấy bà lấy thêm cái đĩa gắp ra một ít thức ăn, rồi lấy cái bát múc ít canh rau bảo là để phần tí bố xuống ăn.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ, còn bố thì vẫn ở lỳ trên gác xem ti vi hoặc làm dở việc gì đó. Có hôm nhà ăn gần xong bữa thì bố xuống, nhưng cũng có hôm ăn xong dọn mâm bát, rửa bát rồi bà úp cái lồng bàn vào phần thức ăn của bố mà bố vẫn chưa xuống ăn.
Thỉnh thoảng, bố về nhà đúng bữa cơm nhưng lại ra đầu ngõ uống nước chè, hút thuố.c, bà lại sai Bin lấy thêm cái đĩa để phần thức ăn cho bố. Hình như mọi sinh hoạt chung của gia đình đều không ảnh hưởng gì đến bố. Bố thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, chẳng ai bắt bố phải làm cái nọ hay cái kia cho đúng giờ.
Mẹ thì khác. Lúc nào cũng bắt Bin phải dậy đúng giờ, ăn đúnng giờ, học đúng giờ, thậm chí đán.h răng cũng phải đúng giờ. Bin thấy mẹ thật khó tính, chẳng giống như bà, bố là con của bà mà chẳng phải làm gì đúng giờ, thế mới thích.
Thỉnh thoảng Bin cũng muốn ngủ nướng, cũng muốn xem nốt bộ phim hoạt hình, vậy mà mẹ cứ gọi đi tắm, ăn cơm, học bài. Bin phụng phịu thì bị mẹ mắng. Đôi khi Bin chỉ muốn ở với bà, với bố. Mẹ mà đi công tác mấy ngày là Bin mở cờ trong bụng vì sắp được thoát khỏi gông cùm của mẹ. Trong mấy ngày ấy Bin được bà chiều chuộng, bố cũng chỉ quát lấy lệ nếu Bin chưa đúng giờ rồi thì cho Bin thoải mái chơi, ăn, ngủ.
Ảnh mang tính minh họa
Càng lớn lên, Bin lại càng tỏ thái độ không ưa cách "cai trị" của mẹ. Bin ngày càng bướng bỉnh và hay cãi. Mỗi lần muốn phản đối mẹ, Bin đều lấy "gương" của bố ra để làm chứng. Nào là bố cũng không đúng giờ mà có bao giờ bị bà mắng đâu. Nào là bố ăn ngủ không đúng giờ nhưng vẫn "nên người" đấy thôi... Nào là người lớn được tự do thoải mái lại bắt trẻ con làm đủ thứ mà trẻ không muốn. Nó ra sức lý luận rằng, cứ gì phải đúng giờ mới trở thành người tốt, điển hình bố nó là người tốt mà không cần đúng giờ.
Mẹ bắt đầu cằn nhằn vì việc bố không nề nếp làm gương xấu cho con. Bố bảo mẹ cứ phức tạp mọi chuyện lên, chứ bố vẫn hoàn thành tốt công việc và kiế.m tiề.n được đấy thôi. "Lớn lên thì sẽ đâu vào đấy!". Bố bảo thế, Bin thấy bố nói thật chí lý.
Bin bắt đầu có thái độ "câu giờ" giống như bố. Mẹ gọi xuống ăn cơm, Bin nì nèo: "Phim hay quá, cho con xem nốt... một tí thôi". "Con đang chơi dở game nốt ván này rồi con học bài, mẹ nhé". Quát mắng mãi cũng mệt, mẹ cũng dần dần nới lỏng kỷ cương. Bin thấy cái chiêu câu giờ của mình thật hiệu quả, đôi lúc mẹ nản quá cũng chẳng bắt Bin làm cái nọ cái kia đúng giờ nữa. Đến khi mẹ sinh em nhỏ thì mẹ quá bận rộn chẳng có thời gian mà nhắc nhở.
Năm Bin lên lớp 12, Bin trở thành người bạn thân thiết của bố. Hai bố con thoải mái ăn ngủ, xem ti vi, chơi game lúc nào cũng được. Tiếng cằn nhằn của mẹ cũng ít đi và nỗi thất vọng trong mắt mẹ ngày càng rõ nét hơn nhưng Bin chẳng mảy may để ý.
Hôm thi đại học, em bị ốm nằm viện, mẹ giao cho bố đưa Bin đến điểm thi. Mẹ gọi điện giục hai bố con từ lúc 5 giờ sáng nhưng hai bố con cứ lần lữa mãi, đến khi ra khỏi nhà thì tắc đường. Đến điểm thi thì đã muộn nên không được vào thi. Năm đó Bin được ở nhà chơi xả láng vì chưa phải đi học đại học. Cả năm cày game, ngủ nướng, rong chơi khiến cho ý chí học tập vốn đã ít ỏi của Bin giờ chỉ còn một nhúm. Năm sau Bin thi trượt đại học và tiếp tục ở nhà. Cái thói chểnh mảng lười biếng đã ăn sâu vào ý thức khiến Bin không còn muốn phấn đấu. Động viên mãi Bin mới đi học nghề nhưng lúc học xong cũng không kiếm được việc làm. Đến lúc này thì bố hoàn toàn bất lực trước ông con quý tử.
Hôm ấy cả gia đình đã phải ngồi họp để bàn bạc về chuyện của Bin. Bây giờ nó đã lớn, việc uốn nắn đã trở nên quá muộn. Mẹ khóc lóc vì đã không cố ghìm con vào kỷ luật. Bố hối hận vì đã làm gương xấu cho con theo, ông bà nội thì day dứt vì đã quá nuông chiều cả con và cháu. Sau cái quyết định cho Bin nhập ngũ, bố hứa với gia đình kể từ nay sẽ ... ăn cơm đúng giờ.
Theo GĐVN
Cô em chồng xấu tính gài tôi bằng cái bẫy thâm hiểm, đẩy cuộc hôn nhân của tôi rơi vào bi kịch không lối thoát Có trách, thì tôi cũng phải trách mình quá ngây thơ khi đã hoàn toàn đặt niềm tin vào cô em chồng xấu tính. Tôi lấy chồng khi đến tuổ.i, và cũng gặp phải tình cảnh chung sống đầy mâu thuẫn với gia đình nhà chồng như bao người. Cũng dễ hiểu thôi khi tôi chỉ là một đứa con gái thất nghiệp,...