Nản vì bạn gái mình quá vô duyên
Em uống ừng ực, tu một hơi hết cốc rượu, làm tôi choáng vô cùng. Tôi chưa từng biết, người yêu mình có khả năng uống rượu.
Ngày mới gặp em, tôi cực kì ấn tượng vì em là một cô gái cá tính, sôi nổi, ăn nói vui vẻ, hòa nhã, lúc nào cũng tươi cười. Tôi cảm nhận đây chính là người con gái tôi muốn tìm bởi bản thân tôi luôn thích những người vui vẻ như thế. Em nói chuyện tất tếu táo,hài hước. Cứ bảo cho em vào đội kịch hài của trường, có lẽ là phù hợp. Mỗi lần gặp em, nói chuyện với em là em lại cho tôi một trận cười no nê, nghĩ mà thích. Tôi thường bảo &’chắc aibuồnmà gặp em thì quên mọibuồnphiền’.
Nhưng đó chỉ là ấn tượng lần đầu. Và chính cái sự vui vẻ, thân thiện đó của em sau này lại trở thành rào cản khiến tôi và em không thể hòa hợp được với nhau. Em sống vô tư, thoáng đãng, em không quan trọng hay câu nệ bất cứ thư gì. Thế nên, mỗi lần nói chuyện với em, em đều cười rất sảng khoái. Nhìn em cười không giống con gái chút nào. Cứ ngửa cổ lên cười sằng sặc. Lúc đầu thì nghĩ là bạn bè vô tư, em đùa như vậy trước mặt tôi, tôi không để ý nhưng sau này nó sinh chuyện hết…
Quen nhau được nửa năm, tôi chính thức ngỏ lời yêu em. Em cũng đồng ý ngay lập tức vì khi đó, cả hai có tình cảm với nhau rất lâu rồi, quan trọng chỉ là một câu tỏ tình của tôi làm hình thức mà thôi… Chúng tôi đến với nhau căn bản là vì tôi chủ động tiếp cận em, thấy tính cách em vui vẻ, hào hứng. Em cũng vì quý cái sự chân thành, sự nhiệt tình của tôi. Nói chung, ban đầu là vì hợp nhau…
Em cũng đồng ý ngay lập tức vì khi đó, cả hai có tình cảm với nhau rất lâu rồi, quan trọng chỉ là một câu tỏ tình của tôi làm hình thức mà thôi…
Rồi tôi đưa em đi gặp bạn bè, về nhà chơi. Sau những lần ấy, câu chuyện rào cản của tôi và em mới bắt đầu xảy ra. Tôi luôn thắc mắc, tại sao trước đây em chưa hề bộc lộ những tính cách thế này. Hay tại lúc đó tôi quá vô tư nên không để ý nhưng giờ, tôi thấy mọi thứ em thể hiện rất là vô duyên.
Gặp bạn tôi, tưởng em sẽ nhút nhát, hiền thục một chút. Ai ngờ, em nói như thánh, ngồi luôn miệng không ngớt câu nào. Thì biết là em vui vẻ hòa đồng nhưng mà nói suốt trận, không cho ai nói làm cho bạn bè tôi ai cũng nhìn nhau ái ngại. Em còn chúc tụng rượu chè tóe loe, không nể nương ai cả. Em uống ừng ực, tu một hơi hết cốc rượu, làm tôi choáng vô cùng. Tôi chưa từng biết, người yêu mình có khả năng uống rượu. Khi tôi hỏi em sao không nói gì em bảo tôi &’anh có hỏi đâu mà em nói, với lại, anh đã đưa em đi uống rượu bao giờ đâu’.
Hôm ấy tôi nhắc nhở em, lần sau đi đâu, gặp những người mới gặp thì nên nhã nhặn, ý tứ, ăn nói nhỏ nhẹ, có duyên và đừng uống rượu nhưcon traithế. Em xua tay &’xời, anh cứ nhiều chuyện, việc gì. Mình vui vẻ thì người ta mới quý, với lại, tính em thế rồi, có phải anh không biết đâu…’. Như vậy là em không thích nghe lời…
Hôm ấy tôi nhắc nhở em, lần sau đi đâu, gặp những người mới gặp thì nên nhã nhặn, ý tứ, ăn nói nhỏ nhẹ, có duyên và đừng uống rượu nhưcon traithế. (ảnh minh họa)
Về nhà tôi, tôi đã dặn đi dặn lại em, các cụ ở quê khó tính, nhà toàn người cao tuổi nên phải tế nhị từ cách ăn nói đến việc ăn uống. Em phải chuẩn bị cơm nước đầy đủ thì mới chiếm được cảm tình của bố mẹ. Em vâng vâng dạ dạ để đó rồi hôm về chào bố mẹ và họ hàng, em cười như ma làm.Con gáigì mà cười há hốc mồm miệng, vô duyên kinh khủng. Em cứ ngửa mặt lên trời rồi cười ha hả, ai cũng ngạc nhiên vì một cô gái lần đầu về ra mắt nhà người yêu lại có hành động lạ lùng như thế…
Video đang HOT
Rồi lại như ngày trước, em uống rượu quá trời. Tất nhiên tửu lượng của em khá, còn khá hơn cả bố tôi nữa chứ đừng nói là khá hơn tôi. Nhưng mà em cứ thể hiện như vậy, tôi không thấy vui tí nào. Tôi thật sự cảm thấy ái ngại khi bao nhiêu con mắt của cô dì chú bác đổ dồn về phía em. Sau hôm ấy, tôi cho em dọn dẹp xong rồi đi luôn, không ở qua đêm…
Tôi biết chắc sẽ không được chấp thuận chuyện này khi tôi nhìn nét mặt của mẹ và bố tôi. Thật sự em làm tôi thất vọng. Tôi không cấm em, nhưng về thăn người lớn, em nên tế nhị, nhẹ nhàng, ôn hòa thì tốt biết bao. Có ai bảo em phải làm quá lên như vậy. Sự cá tính, hồn nhiên của em bây giờ thành rào cản khiến tôi và em khó lòng đến được với nhau, và căn bản là tôi không hài lòng.
Dù vậy, tôi vẫn ở bên cạnh em, góp ý với em để em sửa chữa. Có lần, em còn mặc áo dài nhưng lại ngồi dạng háng ra, ai cũng trố mắt. Bảo em thì em cãi &’em thích thế, tự nhiên, thoải mái, chẳng sao. Ai nhìn mặc họ’. Bây giờ là bảo thủ chứ không còn là cá tính nữa rồi…
Cũng vì những chuyện này, tôi càng ngày càng chán em. Nói em không chịu nghe, góp ý không được thì làm sao đây?
Cá tính nhưng em mặc váy, nên có lúc nhìn em cũng khá dịu dàng. Chỉ là, đi chơi với bạn bè, tôi cấm em mặc váy, em tự ái. Căn bản, em ngồi không ý tứ, hở cả nội y. Áo trễ cổ thì hở cả ngực. Tôi không ngờ cô gái cá tính tôi quen ngày nào bây giờ lại là người kém ý thức như vậy. Em vô duyên tới mức làm tôi phát ngại.
Cũng vì những chuyện này, tôi càng ngày càng chán em. Nói em không chịu nghe, góp ý không được thì làm sao đây? Tôi sợ, vì em như thế mà lâu dầntình yêutrong tôi sẽ hết. Tôi thật sự chán em lắm rồi. Yêu thế mà bảo còn không nghe, không tiếp thu những cái tích cực thì tính gì đến chuyện cưới xin sau này. Nhất là khi gia đình tôi không đồng ý em. Ai cũng bảo bạn gái vô duyên, cưới về sau này xấu hổ với mọi người. Tôi không vì thiên hạ nhưng tôi cũng nghĩ, em thật sự quá vô duyên chứ không còn là tự nhiên, vui vẻ nữa rồi…
Theo VNE
Yêu anh... người đàn ông đã có vợ!
Tôi yêu anh, người đàn ông đã có vợ và một cậu con trai chưa đầy một tuổi. Dù biết anh yêu tôi, trân trọng tôi và tôi cũng rất thương yêu anh... nhưng tôi không biết phải làm sao để giải thoát cho bản thân mình khỏi những dằn vặt và đau khổ này nữa!
Tôi năm nay 20 tuổi, hiện đang là sinh viên. Tôi đã tình cờ quen biết và có tình cảm với anh Minh. Anh lớn hơn tôi 8 tuổi và giữa chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng nhau.
Anh thương và lo lắng cho tôi rất nhiều. Tôi đã từng ước mơ có được một căn nhà màu hồng hạnh phúc, được đi du lịch khắp mọi nơi và anh hứa với tôi, hai đứa sẽ thực hiện điều đó trong một tương lai không xa nữa...
Thế nhưng, quen biết nhau được một tháng thì tôi biết anh đã có vợ và có một đứa con thơ. Tôi buồn vô cùng nhưng tôi vẫn quyết tâm từ bỏ. Kể từ hôm đó, tôi đổi số điện thoại và về quê gần một tuần (vì tôi vẫn còn sinh viên nên tôi chỉ có thể nghỉ 1 tuần thôi).
Một tuần ở quê với hi vọng mình sẽ bớt đau hơn... nhưng những ngày bên anh thật lòng khó dứt bỏ. Những ngày ở quê, anh đã tìm mọi cách để liên lạc với tôi, và cuối cùng, anh cũng đã gọi điện vào số máy của anh chị tôi để mong gặp được tôi... và những lúc ấy, tôi không thể nào từ chối nghe máy anh được!
Anh nói với tôi rằng, anh đang rất buồn và rất đau. Ngày nào anh cũng đứng gần bờ hồ trường tôi để nhớ lại những kỉ niệm đẹp của hai đứa ngày. Nghe những lời nói giả tạo ấy, tôi chỉ muốn cắt đứt hết mọi liên lạc với anh... Thế nhưng, một đứa con gái lần đầu tiên b biết yêu không thể tránh khỏi được sự giả dối của người đàn ông từng trải. Anh nhẹ nhàng nói với tôi rằng "Chẳng nhẽ kết cục của mình là thế sao em? Chúng mình đã từng quen nhau, từng ngọt ngào bên nhau... chẳng nhẽ chúng mình không thể trở thành bạn của nhau được sao?". Chính vì những lời nói ấy của anh đã khiến tôi mủi lòng và quên đi những giận dỗi, hận thù người đàn ông đã làm trái tim tôi đau đớn.
Ngày tôi lên trường, anh đã hẹn gặp tôi và tặng tôi một bông hồng nhạt. Khi tôi từ chối nhận bông hoa ấy thì anh vỗ về: "Hãy nhận bông hoa này như một lời xin lỗi từ anh và chúng ta sẽ bắt đầu lại bằng một tình bạn, tình anh em!"... và cuối cùng, tôi cũng đã nhận bông hoa ấy từ tay anh.
Những ngày tháng sau này, tôi luôn tự nhủ với lòng mình là không cho bất cứ tình cảm nào xen vào giữa tình bạn của hai chúng tôi... và dường như cả hai chúng tôi đều đang cố gắng để thực hiện tốt được những điều đó! Cũng kể từ đấy, anh thường xuyên tâm sự với tôi nhiều hơn, kể cho tôi nghe tất cả những chuyện của bản thân anh từ trước tới giờ, về những lỗi lầm đã xảy ra trong quá khứ... với mong muốn, tôi sẽ hiểu anh hơn!
Quen biết nhau được một tháng thì tôi biết anh đã có vợ và có một đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Anh cũng chia sẻ với tôi rằng, trước kia anh và chị quen nhau đều bị gia đình hai bên cấm đoán, vì chị theo đạo, còn anh thì không, với lại, thế hệ trước của hai gia đình đã kết thông gia với nhau nên giờ việc hai người lấy nhau là điều không thể... Nhưng tính anh ngang bướng, càng cấm đoán, anh càng muốn làm cho bằng được. Hơn nữa, gia đình của chị giàu hơn nhà anh nên anh quyết chí phải lấy chị bằng được... Để làm được điều đó, hai người đã quan hệ trước hôn nhân và cuối cùng, gia đình hai bên cũng phải chấp thuận làm đám cưới cho họ.
Giờ đây, cuộc sống của anh không hạnh phúc. Anh và chị rất ít khi chuyện trò, tâm sự với nhau, hễ hai người gặp nhau lại xảy ra xích mích. Anh đi làm ca tối, còn chị lại làm ca ngày... chính vì ca làm khác nhau nên thời gian vợ chồng gặp gỡ nhau cũng không nhiều. Và anh nói với tôi rằng: "Anh thương em rất nhiều! Anh sẽ chứng minh cho em hiểu được tình cảm của anh dành cho em lớn lao như thế nào!". Anh còn vạch ra những kế hoạch tương lai lâu dài cho hai đứa và mong tôi cố gắng học tốt để sau này tốt cho tương lai của tôi hơn.
Anh luôn động viên, giúp đỡ và tạo mọi điều kiện cho tôi trong cuộc sống cũng giống như trong công việc. Anh còn nói rằng, khi nào chuyện của gia đình anh rõ ràng, anh sẽ đặt vấn đề với gia đình tôi. Anh cần thời gian để thằng bé con anh được một tuổi và anh sẽ giành quyền nuôi nó và hi vọng, tôi cũng coi nó như chính con đẻ của mình.
Anh dường như đang rất đau khổ và tiếc nuối vì gặp em quá muộn màng. Anh nói rằng, giá như ba anh đừng mất sớm thì anh sẽ không lầm lỡ và ham mê vật chất để lao vào mối tình cũ như thế! Nhưng anh cũng đâu hiểu được nỗi đau của tôi? Em đâu vui vẻ gì khi yêu anh... bởi lương tâm của người con gái không cho phép tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Tôi luôn khuyên anh quay về với gia đình, còn tôi sẽ cố gắng học tốt hơn để lo cho tương lai của mình nhưng anh không đồng ý. Anh hứa với tôi, "Anh sẽ yêu thương và bảo vệ tình yêu của chúng ta đến cùng! Cuộc sống chỉ có một lần được sống, anh muốn sống để mang đến hạnh phúc cho người mình yêu! Còn mọi chuyện hãy để anh giải quyết vì anh không muốn lôi em vào chuyện của gia đình mình". Và anh động viên tôi hãy cho anh thời gian, rồi anh sẽ quay trở lại. Anh mong ngày quay lại, tôi sẽ không quay mặt bước đi... Và nếu như một ngày nào đó, chúng tôi không thể đến được với nhau, anh sẽ chọn cái chết để chứng minh tình yêu của mình và nói với mẹ sẽ nhận tôi làm con nuôi. Anh cũng mong đến lúc đó, tôi hãy thương yêu lấy đứa con của anh. Chỉ có tôi và con là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh... và một khi anh còn sống trên cõi đời này, anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến tôi.
Khi nghe anh nói những điều đó, thực sự tôi không biết mình phải làm như thế nào nữa! Tôi có nên cho anh niềm tin để cùng anh bảo vệ tình yêu của mình đến cùng, hay là chịu đau khổ và khuyên anh quay về với gia đình? Nhưng liệu rồi khi quay về với gia đình, anh có thực sự được hạnh phúc không? Còn nếu tôi quyết tâm cùng anh bảo vệ tình yêu của mình đến cùng thì liệu rồi gia đình của chúng tôi có chấp nhận anh không? Và cả những lời ra tiếng vào của bạn bè, người thân nữa? Họ sẽ nghĩ tôi thế nào? Phải chăng họ sẽ vu oan cho tôi đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác?
Dù chưa quyết định nhưng tôi đã nhìn thấy đầy rẫy những khó khăn và chông gai phía trước. Liệu tôi và anh có đủ sức để chiến đấu đến cùng hay không? Hay tôi sẽ từ bỏ để mong mọi người trong gia đình vui vầy, hạnh phúc? Tôi không biết phải làm sao để mọi chuyện có thể tốt đẹp hơn lúc này!
Tôi không muốn làm khổ anh, làm khổ bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Hiện gia đình anh rất muốn gặp tôi để nói chuyện và họ cũng muốn tìm đến trường của tôi nữa. Tôi sợ khi chuyện quan hệ giữa tôi và anh bị phanh phui thì việc học của mình sẽ bị chấm dứt... và nếu cha mẹ biết được sự thật, họ sẽ rất buồn và đau lòng vì một đứa con gái như tôi! Gia đình đã đặt hết niềm tin và hi vọng vào tôi... lẽ này tôi lại đang tâm dẫm đạp lên niềm tin yêu của mọi người dành cho tôi?
Dù lòng tôi cũng thương anh nhiều nhưng chưa bao giờ tôi nói với anh rằng, "em yêu anh" vì lý do duy nhất là anh đã có gia đình. Vợ anh cũng đã từng muốn gặp mặt cả ba người để nói mọi chuyện nhưng cuối cùng, cuộc gặp đó đã không thể diễn ra vì chị gái của tôi đã ngăn cản. Chị tôi sợ người ta sẽ làm tổn hại đến tôi và cuối cùng, tôi đã từ chối cuộc hẹn và chỉ nói chuyện với chị ấy qua điện thoại.
Tôi cũng chỉ muốn hỏi chị một câu duy nhất, liệu chị có còn thương anh và muốn duy trì hạnh phúc gia đình không? Chỉ cần chị khẳng định được điều đó, tôi sẽ có động lực để từ bỏ tất cả... thế nhưng, những gì tôi mong đợi lại là điều trái ngược, chị chia sẻ với tôi rằng, "Chị và anh thường xuyên cãi nhau và giữa hai người đã không còn tình cảm dành cho nhau nữa. Chị sẽ nhường anh lại cho em và cầu chúc cho hai người sẽ hạnh phúc!". Chính những điều chị nói đã khiến tôi thương và trân trọng những tình cảm của anh hơn! Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cùng anh vượt qua những khó khăn, vất vả để có được một kết quả như mong đợi!
Giờ đây, hai bên gia đình anh và chị đã biết chuyện, họ đang làm cho mọi chuyện căng lên vì họ không chấp nhận cho hai người bỏ nhau, bởi anh là con trưởng trong gia đình và điều quan trọng là vì danh dự của đứa bé sau này nữa... Gia đình anh cũng đã tạo áp lực cho chị... và chị đã nói lại cho tôi tất cả về chuyện đó.
Khi biết được những điều đó, tôi đã tìm cách né tránh anh... nhưng tôi càng né tránh anh bao nhiêu thì anh càng tìm mọi cách để tìm tôi về. "Em đi đâu anh cũng sẽ tìm em về! Chẳng nhẽ em muốn anh cứ lang thang ngoài đường để tìm em sao?"... Tôi đã rất buồn khi nghe những lời anh nói. Tôi không muốn làm khổ anh, làm khổ bản thân mình... nhưng tôi thật sự không muốn gia đình anh tan vỡ, bố mẹ anh đau khổ, đứa con anh không đủ đầy tình yêu thương của bố lẫn mẹ...
Tôi không thể nào tập trung vào việc học được, cũng không thể nào tự giải thoát cho mình khỏi những rắc rối của cuộc tình ngang trái này. Lúc này, hơn bao giờ hết, tôi rất cần được lắng nghe sự chia sẻ, lời khuyên của các bạn để tôi có thể tìm được lối thoát cho bản thân mình!
Theo VNE
Thầm cảm ơn anh, cảm ơn cuộc sống! Tôi lao vào bếp nấu nướng một cách vô thức và rồi thực tại kéo tôi về. Tôi ném tung tất cả, đau đớn nấc nghẹn từng hồi. Hình ảnh về anh và người con gái khác trong màu áo vu quy làm tôi gục ngã... Học hết lớp 8, anh theo gia đình sang nước ngoài định cư, khi ấy trong mắt...