Nạn tự tử sau thảm họa ở Nhật Bản
Khi ông Hisashi Tarukawa nhìn thấy cảnh nhà máy điện hạt nhân bị hư hại trên tivi, ông thốt lên một câu mà cả gia đình ông nhớ mãi: “Ôi không. Thế là hết”.
Ông Hisashi Tarukawa, một nông dân 64 tuổi ở thành phố Sukagawa, tỉnh Fukushima, đã trồng lúa và hoa màu suốt cả cuộc đời mình. Tuy nhiên, tình trạng rò rỉ phóng xạ từ nhà máy hạt nhân địa phương đã buộc chính quyền phải ra lệnh cấm người dân trong tỉnh sản xuất nông nghiệp.
Sáng sớm ngày 24/3, con trai ông là Kazuya tìm thấy cha mình treo cổ bằng một sợi dây thừng trên cây trong vườn rau. Tarukawa, cha của ba người con, không hề để lại thư trăn trối lý do ông kết liễu cuộc đời mình.
“Tôi tin rằng hành động tự tử của ông là một hình thức phản đối, giống như seppuku”, Kazuya ám chỉ nghi thức tự tử của các võ sĩ Samurai Nhật Bản.
Gia đình cho biết Tarukawa thường nói về sự khủng khiếp của phóng xạ từ khi ông tham gia một lễ tưởng niệm các nạn nhân của vụ đánh bom nguyên tử ở Hiroshima năm 1945 cách đây hơn hai chục năm.
“Tôi không muốn ông ra đi một cách vô ích”, Kazuya nói và thề sẽ kiện công ty điện lực Tokyo (Tepco), đơn vị điều hành nhà máy hạt nhân Fukushima, cả về những tổn thất tài chính và tinh thần mà gia đình phải hứng chịu.
Bà Mitsuyo Tarukawa, vợ ông Hisashi Tarukawa, trước bàn thờ chồng. Ảnh: AFP
Nỗi sợ hãi và giận dữ đang ngấm ngầm tăng lên ở Nhật Bản, nhất là ở tỉnh Fukushima, nơi hàng chục nghìn người đã phải rời bỏ nhà cửa, nơi những người nông dân, ngư dân, chủ nhà hàng hay khách sạn mất đi sinh kế vì cuộc khủng hoảng hạt nhân.
Bà vợ góa Mitsuyo của ông Hisashi nhớ lại cảm giác sốc của chồng khi chứng kiến cơn động đất phá hủy khu nhà kho và chuồng trại, và rồi sau đó nỗi buồn của ông bị choán bởi nỗi hoảng sợ trước mức độ của cuộc khủng hoảng hạt nhân.
“Chồng tôi là một người mạnh mẽ, nhưng ông ấy không thể chống chọi phóng xạ”, quả phụ 61 tuổi khẽ nói, giọng bà rung lên khi đứng trước chân dung chồng đặt trên bàn thờ.
“Tôi rất buồn, thương tiếc ông ấy, nhưng nếu ông được lên thiên đường yên nghỉ thì tôi cũng chấp nhận sự ra đi”, bà nói thêm.
Bi kịch của gia đình Turakawa không phải là duy nhất. Chính phủ Nhật Bản cho biết chỉ riêng trong tháng 6 đã có ít nhất 16 người tự tử vì tuyệt vọng trước ba thảm họa động đất, sóng thần và khủng hoảng hạt nhân. Hầu hết những người này ở độ tuổi 50-60.
Con số này đã làm tăng thêm nỗi lo ngại về một vấn đề xã hội đã tồn tại khá lâu ở đất nước thiên tai Nhật Bản. Mỗi năm, có hơn 30.000 người Nhật tự sát, tỉ lệ chỉ thấp hơn một vài nước Xô Viết cũ.
Video đang HOT
Các chuyên gia lo sợ rằng nỗi đau do thảm họa 11/3 sẽ tiếp tục làm trầm trọng thêm các số liệu thống kê, khi sự tuyệt vọng trước cuộc sống của người dân tại các trung tâm tị nạn đông đúc và các khu nhà tạm bợ đang tăng lên.
Gần nửa năm sau trận động đất, số người tị nạn đã tăng lên trên 87.000 người. Các chuyên gia cho biết nhiều người sống sót cảm thấy tội lỗi vì còn sống trong khi nhiều người khác phải chết, hoặc vì không cứu được những người yêu quý. Cảm giác đó rất phức tạp và có thể gây ra chứng trầm cảm kinh niên.
“Không nhiều người nghĩ đến chuyện tự sát ngay sau một loạt thảm họa như thế, vì họ cảm thấy may mắn sống sót”, Hisao Sato, chủ tịch của Kumo No Ito, một nhóm tư vấn và ngăn ngừa tự sát cho biết. “Tuy nhiên khi thời gian trôi đi, họ bắt đầu nghĩ đến chuyện tự tử khi phải đối mặt với thực tế, mất đi động lực và cảm thấy mệt mỏi, trong khi sự hỗ trợ từ bên ngoài cũng giảm đi. Họ không thể sống chỉ dựa trên niềm hy vọng”.
Nhiều người dân Nhật Bản đã mất nhà cửa và người thân sau thảm họa ngày 11/3. Ảnh: Guardly
Sato đang cố gắng tổ chức các chuyến thăm hàng tháng để tư vấn cho những người sống sót sau trận sóng thần ở thành phố Kamaishi. Chính phủ Nhật Bản cũng cho biết đang xem xét việc cung cấp chăm sóc sức khỏe tinh thần cho các nạn nhân, những người có thể bị cách ly trong các trại tị nạn.
Tuy nhiên, các nhà tâm lý học cảnh báo những chương trình đơn lẻ như thế sẽ không phát huy hiệu quả nếu các nạn nhận không được hỗ trợ toàn diện và thực tế, bao gồm trợ giúp tài chính và tìm kiếm việc làm, nhà ở mới.
Tsukasa Kanno, 59 tuổi, một trong những người sống sót, cho biết thiệt hại của thảm họa 11/3 đã đè nặng lên thị trấn Kamaishi của ông, nơi 1.200 người thiệt mạng hoặc mất tích gần bờ biển.
“Tôi đã mất nhà và cửa hàng, nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì tất cả các thành viên gia đình còn sống sót”, Kanno nói. “Tuy nhiên, chúng tôi cũng bắt đầu nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi cảm thấy suy sụp, tôi không nhìn thấy tương lai”.
Ông Kanno nói rằng giữa những người đã bị mất tất cả và những người còn sống, nhà cửa không bị ảnh hưởng gì, đã hình thành một cái hố sâu. “Dường như cả thiên đường và địa ngục đang cùng tồn tại trong một cộng đồng”.
Theo VNExpress
Đau lòng hủ tục vợ chết, chồng tự tử để chết theo
34 dân tộc cùng sinh sống đã tạo cho mảnh đất Gia Lai nhiều nét văn hóa độc đáo, phong phú, nhưng cũng để lại trên mảnh đất này không ít hủ tục mà khi nghe đến phải quặn lòng xót xa.
Cái chết đau lòng
Theo đoàn công tác của Sở Lao động Thương binh và Xã hội tỉnh Gia Lai về huyện Kong Chro nhân dịp Tháng hành động vì trẻ em, chúng tôi đã đi, đã đến và đã thấy những câu chuyện, những cái chết hết sức đau lòng tại nơi này.
Làng Nghe Lớn, thị trấn Kong Chro, cách trung tâm huyện Kong Chro tỉnh Gia Lai chưa đầy 3km, nhưng cuộc sống của những người nơi đây đang minh chứng cho sự nghèo khó và hủ tục đau xót này. Chúng tôi bước vào căn nhà sàn của gia đình anh Đinh Văn A Vót và chị Đinh Thị Gắp, được dựng lên đã mười mấy năm, nay trở nên tuềnh toàng và rách nát tứ tung trước sự khắc nghiệt của thời gian.
Đại gia đình anh Đinh Văn A Vót và chị Đinh Thị Gắp.
Anh Vót kể: "Nhà mình có 4 anh chị em, tất cả đều đã xây dựng gia đình và nghèo khó như nhau. Chị và em gái mình lấy chồng cùng làng và về nhà chồng ở. Bố mẹ mình đều đã mất. Đây là căn nhà bố mẹ mình để lại cho cả hai anh em mình. Đất đai tuy rộng, nhưng không có tiền để dựng một căn nhà riêng nên cả gia đình mình và anh trai cùng ở và sinh hoạt trong ngôi nhà này. Bữa ăn mỗi nhà một bếp, ngủ mỗi nhà một bên, không có bất cứ thứ gì che chắn. Vậy nhưng, mình vẫn đẻ được hai đứa, một trai, một gái, còn anh trai, chị dâu mình thì đẻ được ba đứa gồm Đinh Văn Suêch sinh năm 2003, Đinh Văn Soăn sinh năm 2005 và Đinh Văn Rap sinh tháng 6/2010".
Gần một tháng sau khi sinh con, chị Tơnh đi làm rẫy và bị ốm. Một ngày sau chị đã vĩnh viễn ra đi để lại 3 đứa con thơ khiến cho người thân và dân làng vô cùng đau xót.
Chị Gắp cho con mình và con anh chồng bú.
Vợ chết, dân làng không thấy bóng dáng chồng chị là anh Đinh Văn Vong lo toan cho đám tang của vợ. Hôm sau, chuẩn bị đến giờ đưa tang cho chị Tơnh, dân làng đi tìm anh Vong về, họ bàng hoàng khi thấy anh Vong đã thắt cổ tự tử tại khu rẫy của gia đình cách chỗ ở của vợ chồng anh chưa đầy 1km. Họ chết đi, để lại 3 đứa con thơ, đứa nhỏ nhất mới sinh chưa đầy một tháng tuổi, đứa lớn nhất mới học lớp 2.
Những đứa trẻ còn quá nhỏ nên không thấu hiểu hết nỗi mất mát vô bờ bến, khi chỉ trong hai ngày chúng đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Không cha, không mẹ, cả Suêch, Soăn và Ráp được chú và cô (người Ba Nah gọi vợ của chú là cô) nuôi nấng tại gia đình, mặc dù cô chú cũng thiếu thốn từng bữa ăn hàng ngày.
Cô chú nghèo, nên anh em Suêch và Soăn phải nghỉ học để phụ giúp công việc hàng ngày. Hàng ngày công việc chính của Suêch là chăn 3 con bò của các cấp hỗ trợ và nấu cơm, nước. Còn Soăn có nhiệm vụ ở nhà trông 3 đứa em để cô chú lên rẫy làm 5 sào lúa nước và 4 sào sắn.
Công việc hàng ngày của Suêch là chăn bò.
Chăn bò về Suêch lại tranh thủ bế em.
Mầm sống hồi sinh
Nói chuyện được một lúc thì chị Đinh Thị Gắp đi cúng con ma trở về trên lưng địu đứa trẻ chưa đầy một năm. Tôi hỏi con chị được mấy tháng tuổi rồi, chị Gắp cho biết: "Trên lưng mình là cháu Ráp, con của anh chị mình, còn đứa trẻ được 14 tháng ở nhà chơi với Soăn là con mình".
Bà Nguyễn Thị Kim Loan, Phó Phòng Lao động Thương binh và Xã hội huyện Kong Chro đỡ lời: "Theo phong tục của người Ba Nah nơi đây, khi không may người thân của họ qua đời để lại con nhỏ thì những người còn sống thương cháu hơn cả con đẻ của mình. Họ coi đây là trách nhiệm hết sức lớn lao để nuôi dạy chúng thành người có ích".
Ngôi nhà tuềnh toàng là mái ấm thân thương của anh em Suêch.
Bà Loan giải thích mà nước mắt cứ trào ra. Bà Loan cho biết thêm: "Khi vợ chồng anh chị Tơnh - Vong qua đời, bản thân tôi đã đến nhận những đứa trẻ về nuôi nhưng cả anh Vót và chị Gắp đều lắc đầu nói "cháu của mình thì mình nuôi". Không chỉ có gia đình tôi đến xin, mà nhiều người khác cũng đến xin nhưng họ nhất định không cho. Đồng bào ở đây có tính tự trọng rất cao, dù nghèo khó đến mấy nhưng họ không đem người thân của mình cho người ngoài nuôi đâu".
Tôi quay sang hỏi chị Gắp: "Cuộc sống của anh chị có gặp khó khăn gì không?" Chị Gắp cho biết: "Mình thì nghèo lắm, nhưng con mình, cháu mình, mình phải nuôi chứ, sao cho người ngoài được. Hàng ngày chồng mình lên rẫy rồi về thả lưới ở sông Ba để bắt con cá, được con nào mang về cho các con, các cháu ăn. Nhưng bây giờ sông Ba ô nhiễm quá nên chủ yếu về không. Trong bữa cơm của mình thì chủ yếu là cà đắng và những ngọn rau được nhặt từ vạt rừng, chứ tiền đâu mà mua thức ăn. Các cháu cũng biết mình nghèo nên chẳng đòi hỏi gì hết".
Chiều đã đổ bóng xuống ngang cây sào, em Đinh Văn Suêch cũng vừa đi chăn 3 con bò trên rẫy trở về. Thấy có khách lạ, Suêch bẽn lẽn buộc bò vào gốc điều rồi bước vào trong nhà dùng một đoạn thừng cói nhóm bếp đun nước. Tôi bước tới và hỏi: "Cháu có muốn được đi học cùng bạn bè không?" Suêch bảo: "Cháu rất nhớ trường và muốn được đi học". Tôi thử hỏi: "Đi học để làm gì?". "Để cháu biết chữ sau này đỡ khổ", Suêch nói mà nước mắt rơm rớm chảy quanh.
Ngăn chặn nạn tự tử: Bó tay!
"Không chỉ có anh Vong ở trên thị trấn, mà năm 2007, ở xã mình có ông Đinh Nhai, Bí thư Đảng ủy xã không may bị bệnh ung thư chết, vợ cũng đã chết theo. Bà vợ ông Nhai đã dùng dây thừng buộc bò thắt cổ tự tử, để lại 5 đứa con thơ cho anh trai và chị dâu gánh vác. Ngoài ra, hai năm qua ở xã An Trung còn có 2 vụ tự tử khác, để lại 7 đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Đây là một sự mất mát quá lớn, không chỉ đối với các cháu nhỏ, mà cả với gia đình và xã hội nói chung", ông Nguyễn Văn Hùng, Trưởng Ban văn hóa xã An Trung ngậm ngùi kể.
Theo thống kê của ngành Lao động Thương binh và Xã hội huyện Kong Chro, bình quân hàng năm trên địa bàn huyện có hàng chục vụ vợ hoặc chồng chết thì người còn lại đã tự kết liễu đời mình bằng cách treo cổ. Họ để lại những đứa con thơ cho người thân nuôi nấng.
"Đây là huyện có tỷ lệ tự tử cao nhất trên địa bàn tỉnh Gia Lai. Chính quyền địa phương nắm rất rõ điều này, nên hàng tháng, hàng quý chúng tôi đã phối hợp với các cơ quan ban ngành tổ chức các đợt sinh hoạt văn hóa tại cộng đồng để tuyên truyền nhằm ngăn chặn nạn tự tử, nhưng đều vô hiệu, bởi khi phát hiện thì họ đã chết rồi. Hiện tại, huyện Kong Chro có gần 20 cháu mất cả bố lẫn mẹ do hủ tục lạc hậu này. Tất cả các trường hợp này đều rất khó khăn, rất cần sự chung tay giúp sức của cộng đồng để có thể vươn lên trong cuộc sống", bà Loan cho biết thêm.
Theo VTC