Nạn nhân vụ cháy ở Hải Phòng: Xót da, nát lòng
Chúng tôi đã trở lại BV Bỏng QG – nơi các nạn nhân vụ cháy tại Hải Phòng đang ngày đêm chống chọi lại cái chết cận kề. Có người tiến triển tốt, cũng có người đang ở giữa ranh giới mong manh!
Mỗi lần thay băng, xé từng mảng da thịt
9 giờ sáng 7/8, PV Báo GĐ&XH có mặt ở BV Bỏng QG. Vì chưa tới giờ vào thăm bệnh nhân nên người thân của những nạn nhân trong vụ cháy ở Hải Phòng đành ngồi la liệt ở các hàng ghế. Trên khuôn mặt của họ hằn sâu nỗi lo lắng, mệt mỏi. Nhiều người sốt ruột chạy tới gần cửa để cố ngó vào xem sức khỏe của người thân mình thế nào.
Đúng 11 giờ, người nhà bệnh nhân được vào thăm, chúng tôi theo chân người thân của họ bước vào buồng bệnh. Nằm trên giường, những bệnh nhân bất động, cơ thể trắng toát với những vòng cuốn bông băng kín mít chỉ còn hở lại đôi mắt vô hồn. Dường như mọi đau đớn, hoảng sợ của những nạn nhân trong vụ cháy đều dồn lại nơi đáy mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước.
Sức khỏe của bà Vũ Thị Nga yếu đi rất nhiều do tuổi cao
Nằm trên giường bệnh, mọi cử động của bà Vũ Thị Nga (54 tuổi) nằm ở phòng 207 giờ đây chỉ là những cái mấp máy đôi môi nhọc nhằn. Thều thào trong từng hơi thở khó khăn, bà nói: “Đến bây giờ mới biết mình tỉnh và còn sống. Giờ không sợ chết, chỉ sợ mỗi lần thay bông băng. Cảm tưởng như từng mảng da thịt trên cơ thể mình bị xé ra. Nhắm mắt vào thì không sao, chứ cứ tỉnh dậy tôi lại sợ phải thay vì đau lắm. Dù muốn khóc cũng không dám khóc vì nước mắt tràn ra xót da, xót thịt”.
Chị Phạm Thị Hằng (27 tuổi) – con gái bà Nga cho biết, mặc dù đến nay mẹ đã tỉnh hơn, có thể nói chuyện được nhưng sức khỏe lại yếu đi rất nhiều do tuổi cao. Hơn nữa, đường tiêu hóa của bà Nga bị bỏng nên không ăn được gì, đến sữa cũng không uống được. Nhiều hôm bệnh nhân sốt cao đến 40 – 42 độ; nằm ngủ lại mê sảng, lúc tỉnh dậy càng hoảng loạn hơn.
Nhọc nhằn lấy lại hơi thở trong kẽ môi khô khốc, bà Nga nói: “Khi thấy lửa lem vào phía cuối tường càng lúc càng mạnh mọi người chỉ biết chen nhau mà chạy. Nhưng thảm sàn như rít chân níu lại, băng keo, xăng loãng cứ thế theo hàng bốc cháy, khói mịt mù. Chỉ thấy tiếng chị em kêu mà không thấy người. Cứ thế kéo nhau kêu…”. Chưa kịp dứt lời bà lại nấc lên từng hồi…
Video đang HOT
Nhìn mẹ quằn quại trong cơn đau, chị Hằng lại rơi nước mắt nói: Mỗi khi thấy mẹ thay băng, đứng ngoài nhìn mà con nước mắt lưng tròng. Dù đã được tiêm thuốc tê, nhưng để thay băng được cho mẹ, phải có hai y tá nam giữ chặt chân tay. Mỗi lần bông băng sát trùng chạm vào người, mẹ lại oằn người lại, rên rỉ… vì đau rát. Chị nói, mấy ngày nay cứ mỗi khi thay băng chị lại không dám nhìn vì thương mẹ quá. Băng trắng toàn thân được bỏ ra, thấy toàn bộ mảng da ngực, da lưng, bụng, chân… của mẹ đều bị lột hoàn toàn. “Mình chỉ một vết bỏng mỡ bắn vào đã đau rát khó chịu, đằng này, mẹ lại bỏng cả người thế kia…”, chị Hằng nức nở.
Chị Hằng mới sinh con được 10 tháng, để chăm mẹ, chị đành để con cho chồng chăm để cùng em thay nhau chăm sóc mẹ. Gia đình chị có ba mẹ con, bố bỏ đi lấy vợ hai gần 10 năm nay. Để lo cho con, bà Nga phải làm đủ mọi việc. Khi thấy xưởng giày da Thuận Phát mở gần nhà, bà Nga xin đi làm. Mới đi được ít thời gian thì tai họa ập tới.
Chưa đến giờ thăm bệnh nhân, nhiều người sốt ruột ngó qua cửa kính
Đau thế này thì chết còn hơn!
Hiện tại Khoa Hồi sức có 6 bệnh nhân tiến triển. Còn hai bệnh nhân Liễu và Hà đang yếu hơn những hôm đầu nhập viện. Bệnh nhân Hà đang viêm phổi nặng. Các bệnh nhân khác vẫn còn sốt cao, phải trợ thở bằng máy.
Các bác sĩ BV Bỏng QG đang sử dụng tất cả máy móc, thuốc men tốt nhất để cứu sống các nạn nhân. Thiếu tướng Lê Năm, Giám đốc BV Bỏng QG cho biết, lãnh đạo huyện Kiến An (TP Hải Phòng) đã đến thăm và tặng mỗi bệnh nhân 5 triệu đồng và trao 200 triệu đồng cho BV để cứu chữa cho các nạn nhân. GS Năm khẳng định, dù bệnh nhân và địa phương không đủ tiền thì đội ngũ bác sĩ ở đây vẫn toàn tâm toàn sức cứu chữa bệnh nhân.
Mới 18 tuổi, Hoàng Hải Quỳnh đã phải chịu vết thương quá lớn về thể xác lẫn tinh thần. Hai chân, hai tay em băng kín, mặt phồng rộp, những vết thương loang lổ, rớm máu. Mỗi đêm đến là những cơn ác mộng tai nạn ấy lại hành hạ em. Sốt, nôn, hoảng hốt, luôn miệng kêu cứu lúc ngủ mê, làm quặn đau trái tim của những người xung quanh.
Cô Phạm Thị Hoài, bác ruột nạn nhân Quỳnh, cho biết: Phòng 202 có 3 bệnh nhân thì Quỳnh bị nặng nhất. Cháu bị bỏng lửa 40% ở thân, chi, trong đó bỏng hô hấp 15%. So với hôm nhập viện, giờ cháu đã đỡ hơn nhiều, cảm nhận được cái đau. Thỉnh thoảng cháu ngủ vẫn mê sảng về vụ cháy. Cháu lúc nào cũng phải nằm giường sấy, lát lại phải thở khí. Ăn thì chỉ được chút cháo hoặc ít sữa. Có khi người rét mà đo nhiệt độ lại 39 độ.
Nói đến đây cô Hoài nghẹn lời tâm sự: Khổ nhất là mỗi khi cháu nó thay băng. Mỗi lần thay bông băng là một lần cháu phải gồng mình chịu đựng cơn đau xé từng mảng da thịt. Đau quá, cháu lại bảo nếu bác không tìm người tiêm thuốc giảm đau cho cháu là cháu “đi” đấy. Những lúc đó, tôi chỉ biết đứng bên cạnh nước mắt chảy dài xót xa.
Quỳnh vừa trải qua kỳ thi vào Đại học Hải Phòng. Gia đình Quỳnh thuộc diện nghèo nên trong lúc chờ kết quả thi, Quỳnh xin đi làm thêm để phụ giúp bố mẹ. Quỳnh mới làm được gần 20 ngày thì thì tai họa ập đến với Quỳnh. Gia đình Quỳnh cũng cũng chẳng khấm khá gì hơn các bệnh nhân khác, phải vay mượn để mong Quỳnh được cứu sống. Mẹ Quỳnh đi xuất khẩu lao động còn bố thì ở nhà làm ruộng. Trung bình mỗi ngày hiện nay, Quỳnh cũng như nhiều bệnh nhân khác phải mất 6 triệu đồng. Cô Hoài nói: “Số tiền chi trả quá lớn. Gia đình đã bàn với nhau là có phải bán cả nhà cửa để cứu Quỳnh cũng bán. Chỉ mong cháu được cứu chữa”.
Bệnh nhân Đoàn Thu Sen (22 tuổi) bị bỏng 50% diện tích cơ thể, hai tay, hai chân và lưng băng trắng toát, trên mặt vẫn còn những vết bỏng lột da đỏ lửng. Sen cho biết cô mới sinh con được 6 tháng thì đi làm ở xưởng may. Ngày tai họa ập tới đứa con nhỏ mới tròn 9 tháng tuổi, phải gửi cho ông bà nội chăm bẵm. Giờ những vết thương da thịt bỏng rát không sót xa bằng nỗi nhớ con nhỏ. Cứ mỗi lần căng sữa, Sen ứa nước mắt cầu trời cho cô chóng lành bệnh để trở về nhà ôm con trong vòng tay!
Đứng ngoài cửa phòng chờ, cô Bùi Thị Thư (53 tuổi) – mẹ đẻ chị Vũ Phương Thảo, 24 tuổi ở xã Tân Dân, huyện An Lão (Hải Phòng) vui mừng nói: Từ hôm chuyển lên điều trị tại đây, sức khỏe của con tôi cũng đã tiến triển hơn, cháu cũng ăn được một chút và tỉnh táo nói chuyện được. Ngày đầu vào cháu bị bỏng nặng nằm hôn mê mất hai ngày liền, nhiều hôm nóng sốt làm gia đình thót tim. Thấy có người bước vào bên cạnh, chị Vũ Phương Thảo vừa tỉnh giấc lại cất tiếng hỏi mẹ: “Bác sĩ nói người con có lành được không?”. Lén nhìn con trên chiếc giường trắng toát, bông băng, vành tai phỏng rộp, đôi môi cũng bợt đi vì bỏng, mẹ chị vỗ về: “Ừ, bác sĩ bảo dần dần là hồi phục được. Mình chỉ bị phần ngoài da không đáng lo con ạ”. Cô Thư cho biết thêm: Nhà có ba người bị nạn thì cả ba đều nằm ở Khoa Hồi sức cấp cứu. Ngoài Thảo còn có hai người khác là Vũ Thị Chín và Vũ Thị Nga đều bị nặng cả.
Theo VietNamNet
Vụ cháy xưởng giày da ở Hải Phòng: "Nhìn con sợ lắm đúng không?"
Trong lớp băng gạc khắp người, loang lổ những vết nước phồng rộp, những cô gái vừa tròn mười tám đôi mươi đang chịu những cú sốc tâm lý rất lớn. Họ là những nạn nhân trong vụ hỏa hoạn kinh hoàng tại Hải Phòng...
N hững vết thương khó lành
Bệnh viện Bỏng Quốc gia trong cái chạng vạng cuối ngày, những lo lắng, mệt mỏi của một ngày như hằn sâu trên từng gương mặt người nhà bệnh nhân.
Trong những dáng nằm khó khăn gần như bất động, cơ thể trắng toát những vòng cuốn bông băng kín mít chỉ còn hở lại đôi mắt, mọi đau đớn, hoảng sợ của những nạn nhân trong vụ cháy đều dồn lại nơi đáy mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước.
Thẫn thờ đưa cái nhìn về phía hành lang, ngồi bất động với đôi bàn tay, bàn chân, nửa người được băng kín, lớp da mặt và cổ tuột ra, mọi cử động của chị Bùi Thị Hoàn giờ đây chỉ là những cái mấp máy đôi môi nhọc nhằn.
Thều thào trong từng hơi thở khó khăn, chị tâm sự: "Đến bây giờ mới biết mình tỉnh và còn sống. Bao nhiêu chị em giờ đây người còn người mất. Đau đớn xót xa bao nhiêu nhưng khóc cũng không giám khóc sợ nước mắt tràn ra xót da, xót thịt".
Những ký ức hiện về trong chị giờ đây chỉ là "ngọn lửa bùng bùng bốc cháy rồi mù mịt trong làn khói bụi đen xì, kêu gào và giẫm đạp".
Những lớp băng gạc khắp người, loang lổ những vết nước phồng rộp các nạn nhân
Nhọc nhằn lấy lại hơi, suỵt dài tiếng thở trong kẽ môi khô khốc, chị nói thêm: "Khi thấy lửa lem vào phía cuối tường càng lúc càng mạnh mọi người chỉ biết chen nhau mà chạy. Nhưng thảm sàn như rít chân níu lại, băng keo, xăng loãng cứ thế theo hàng bốc cháy, khói mịt mù. Chỉ thấy tiếng chị em kêu mà không thấy người. Cứ thế kéo nhau kêu...". Chưa kịp dứt lời chị lại nấc lên từng hồi...
Ngồi lọt thỏm cuối hành lang, đôi mắt trũng sâu trên gương mặt đen gầy, anh Vũ Văn Lực nén tiếng thở dài: "Cuối ngày nhìn vợ nhớ con mà không làm gì được tôi không dám ngồi lại".
Vợ anh là chị Đào Thị Liễu (35 tuồi) mới đi làm được 4 hôm, sau khi sinh con. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, anh cũng chỉ làm phụ hồ hôm được hôm chăng nên dù con mới được 9 tháng chị đã phải xin đi làm.
Giờ đây, cứ đến cuối ngày, khó chịu vì nhức sữa một thì chị đau đáu nhớ con, bồn chồn đến mười. Giọng nói thều thào trong tiếng nấc nghẹn, chốc chốc chị lại giục chồng gọi điện về nhà xem con đang làm gì, đang khóc hay đang ngủ.
Vay mượn để đưa vợ lên Viện Bỏng Quốc gia, nở một nụ cười méo xệch, anh Lực bảo: "Cả nhà chỉ trông vào đồng tiền đi phu hồ từ tháng trước. Tai nạn đau đớn thì cũng phải chấp nhận. Hai đứa con đứa lên 10 tuổi, đứa được 9 tháng cũng chỉ biết để ở nhà cho bà. Khát sữa, thèm hơi mẹ tôi cũng chỉ biết xua tay an ủi động viên vợ chứ cũng không biết phải xoay như nào".
Nhìn con lịm dần trong giấc ngủ, bà mẹ quê thỉnh thoảng mới đưa ánh mắt nhìn con: "Em nó mới 17 tuổi, bây giờ còn bình tĩnh lại được chứ những ngày đầu trông con đau đớn vật vã tôi không kìm được lòng. Thỉnh thoảng, thất thần em nó lại buông tiếng hỏi tôi: Nhìn con sợ lắm đúng không mẹ? Tôi cũng chỉ biết nhuốt nước mắt vào trong".
Những niềm day dứt khó lành
Lau vội những giọt mồ hôi sau chuyến xe cuối chiều từ quê để lên thăm em gái, anh Bùi Văn Huy (xã Tân Dân - huyện An Lão, Hải Phòng) chia sẻ: "Ở quê mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng về vụ cháy. Tang thương trắng làng. Đến bây giờ lên nhìn người làng, hàng xóm nằm đây cũng thấy đắng lòng. Người mất đã mất, người còn cũng khốn khổ vật vã".
Có những cô gái vừa tròn mười tám, đôi mươi...
Rồi anh kể: Những xưởng may như thế ở xã Tân Dân chúng tôi mấy năm nay bắt đầu mọc lên nhiều lắm. Chủ yếu là phụ nữ tham gia. Giờ đây, mỗi lần đi qua xưởng may này những người dân xã tôi vẫn còn thấy sợ.
Miền quê Tân Dân yên ả bấy lâu giờ như chìm trong nỗi ám ảnh đau đớn của ngọn lửa oan nghiệt đang làm cho bao gia đình nghèo nơi đây "sống dở chết dở".
Ú ớ rồi chợt tỉnh giấc, vừa kịp trấn tĩnh Bùi Thị Hoài lại cất tiếng hỏi mẹ: "Bác sĩ nói người con có lành được không?". Nén nhìn con trên chiếc giường trắng toát, bông băng, vành tai phỏng rộp, đôi môi cũng bợt đi vì bỏng mẹ chị vỗ về: "Ừ, bác sĩ bảo dần dần là hồi phục được. Mình chỉ bị phần ngoài da không đáng lo con ạ".
Hiện nay, Viện Bỏng Quốc gia đã tiếp nhận 23 nạn nhân trong vụ cháy ở khoa bỏng người lớn, trẻ em và khoa hồi sức cấp cứu.
Nhận định về tình hình của các bệnh nhân hiện nay, các bác sĩ cho biết: Hầu hết các bệnh nhân đều bị bỏng nặng ở tứ chi, mặt từ 20 - 44% cơ thể, đặc biệt nhiều bệnh nhân còn bị bỏng hô hấp nặng do hít phải khí độc nên việc điều trị khó can thiệt vào bên trong.
Bệnh viện đang hết sức cố gắng, nhưng hầu hết những bệnh nhân đang điều trị đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn nên việc điều trị sẽ không thuận lợi, về mặt kinh phí.
Trong những lớp băng gạc khắp người, loang lổ những vết nước phồng rộp, những cô gái vừa tròn mười tám đôi mươi như Hoài đang chịu những cú sốc tâm lý rất lớn.
Theo VietNamNet
Hơn 1 tỷ đồng ủng hộ nạn nhân vụ cháy xưởng giày Chiều 1/8, tại cuộc họp báo do Ủy ban Nhân dân huyện An Lão (Hải Phòng) tổ chức về việc khắc phục hậu quả vụ cháy kinh hoàng tại xưởng sản xuất mũi giày ở thôn Đại Hoàng, xã Tân Dân, ông Phạm Duy Đảm, Phó Chủ tịch huyện An Lão cho biết đến ngày 1/8, có hơn 70 tổ chức, cá nhân...