Nằm với chồng mà tôi phát khiếp!
Mới cưới một tuần mà tôi đã muốn bỏ chồng cho xong chỉ vì tội chồng quá bẩn và không khí nhà chồng thì quá ngột ngạt…
Hãi hùng vì chồng bẩn
Lấy chồng về, tôi mới biết, anh ở bẩn vô cùng. Trước đây, anh đi tán gái, tán tỉnh tôi, ngày nào cũng thấy anh ăn vận gọn gàng, sạch sẽ, nhìn là mê ngay. Nhìn anh phong độ đẹp trai đến lạ, chẳng ai là không thích anh cả. Nhưng anh chọn tôi, vì chúng tôi hợp nhau từng tí một. Nói chung, vui với nhau thì thích lắm. Nhiều người bảo chúng tôi giống như đôi bạn tri kỉ hơn là đôi tình nhân. Tôi cũng thấy vậy nhưng hoàn cảnh cứ gắn bó hai đứa giống như một thói quen. Người ta bảo, vợ chồng mà giống nhau quá thì không được hạnh phúc lắm. Tôi lại không nghĩ thế vì cho rằng, hai đứa hợp nhau thì mọi thứ đều hợp nên dễ dung hòa và sống hơn.
Nhiều người bảo như chúng tôi lấy nhau về sau này sẽ khó, nhưng tôi mặc kệ. Chấp nhận chuyện này coi như đó là duyên số. Vì dù sao, chúng tôi cũng quen thân nhau quá rồi, nó giống như hai người không thể sống thiếu nhau, còn tình yêu này có cả tình bạn.
Chúng tôi cưới nhau. Thời gian là vợ chồng, mọi hình tượng về anh trong tôi tan biến. Anh trở nên bẩn tưởi, khó chịu đến mức khiến tôi phát cáu. Anh đi làm, cứ về làm thay quần ra xong anh dùng chân văng một cái lên giường, không thèm xếp, mặc kệ tôi. Anh thay quần áo gì anh cũng vứt đầy ở giường, tôi bực gần chết, vì lúc nào tôi cũng phải thu dọn cho anh.
Cả ngày anh không chịu tắm. Trời thì ngột ngạt, đi làm về toàn mùi xăng xe, anh cũng nhất định không tắm. Cứ về nhà là anh bật điều hòa lên, mát lạnh rồi nên anh không còn nghĩ tới chuyện tắm táp nữa, dù người anh hôi như cú. Tôi nói với anh bao lần, anh nhất định không chịu nghe, anh còn cau có với tôi. Tối đến, nằm gần anh mà tôi phát khiếp, chẳng dám gần gũi gì.
Tất của anh thì cứ đi xong là nhét vào giày, khiến tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng. Anh làm gì mà đi tới mức thối um, lôi lên là phát buồn nôn. Người ngoài không biết thì tưởng anh ngon ăn lắm, ai ngờ anh bẩn thỉu như vậy.
Video đang HOT
Nói chung, từ ngày cưới nhau được vài ngày thôi, anh chưa biết động chân động tay vào cái gì cả. Ăn xong ở đâu là anh bày ra, anh tung ra đó cho tôi dọn. Tôi như ô-sin trong nhà, nhiều khi tôi cảm thấy ức chế, quá hối hận vì lấy anh.
Nhà chồng keo kiệt khôn cùng
Lại nói về nhà chồng mà tôi thấy nản. Ở chung với bố mẹ chồng tôi lại tưởng, sự vô tư của mình sẽ khiến gia đình anh hài lòng. Nhưng chẳng ngờ, chính sự vô tư của tôi lại khiến tôi trở thành đứa vô duyên trong mắt nhà chồng. Cả nhà nói tôi là người vô duyên, lúc nào cũng cười hơ hớ. Sống vô tư như vậy mà nhà anh lại chê tôi thiếu ý thức. Thực ra là tôi muốn tự nhiên, không phải ngại chuyện con dâu mẹ chồng chứ tôi nào có ý gì. Thế mà nhà anh không thông cảm lại cho rằng tôi này nọ, nghĩ mà chán.
Tôi chỉ muốn bỏ chồng vì anh lười và bẩn. Ảnh minh họa: Internet
Mẹ chồng anh keo kiệt vô cùng. Cứ thấy tôi mua cái gì là mẹ anh lại nói cáy, nói móc, bảo tôi là hoang phí, làm dâu mà không biết tiết kiệm cho nhà chồng. Mùa đông lạnh gần chết, tắm, mẹ anh cũng không cho bật nhiều nóng lạnh, bật tí là đứng canh rồi tắt đi. Mẹ anh bảo, bật lên tốn điện nên đứa con dâu như tôi nhiều khi đang tắm, hết nước nóng, lạnh gần chết cũng không dám than nửa lời.
Bữa cơm thì mẹ anh phụ trách đi chợ, mua được vài đồng thịt lại đồng rau. Bữa nào cũng chỉ hai món, ăn đến phát ngán. Thừa thì ăn bằng cho sạch thì thôi chứ nhất định chưa hết thì không đổi món khác. Tôi cảm thấy nản kinh người. Sống với nhà anh thấy ngột ngạt khó chịu lắm. cả đời không dám mua cân hoa quả ăn, tôi mua về thì bị mẹ anh lườm nguýt, nhất định không ăn một miếng giống như cảnh báo tôi, không cho tôi mua lần sau thì phải.
Đúng là bí bách, chồng thì ở bẩn, nhà chồng thì như thế. Thấy chồng ở bẩn, ngay tuần đầu cưới tôi đã muốn dọn đi chỗ khác ở cho xong rồi. Giờ lại thêm cái chuyện nhà chồng, tôi đã chịu hết nổi rồi, tôi chỉ muốn bỏ chồng. Tôi cảm thấy mệt mỏi, lo lắng, chán nản vì không biết mình có thể tồn tại ở trong cái gia đình này hay không. Đúng là chán kinh người, chồng thế này thì thà không lấy. Trước đây, tôi thật dại khi không nghe lời người ta. Có lẽ, chúng tôi chỉ nên làm bạn…
Theo VNE
Để vợ chồng là bạn tâm giao
Hôn nhân sẽ bền chặt, hạnh phúc khi vợ chồng không chỉ là hai kẻ đang yêu mà còn gắn bó với nhau như hai người bạn tri âm, tri kỉ...
Để đạt được điều đó, hãy:
1. Cho chàng không gian riêng
Cho nhau không gian riêng về cả thể xác lẫn tinh thần là điều tối quan trọng cho một cuộc hôn nhân thành công. Chắc chắn chàng sẽ đề cao sự có mặt của bạn hơn nếu bạn cho chàng cơ hội được nhớ thương mỗi khi xa vắng.
2. Suy nghĩ cởi mở
Là một người bạn, đừng phán xét chàng. Chàng sẽ tự tin chia sẻ và tin tưởng nơi bạn. Đừng để định kiến che mờ cách nhìn sự việc của bạn. Mỗi khi cho rằng chàng đang yếu lòng, hãy tự đặt mình vào vị trí của chàng để hiểu cách chàng suy ngẫm. Điều này sẽ giúp hai bạn thêm gắn bó.
3. Chắc chắn rằng chàng hoàn toàn tin tưởng bạn
Xét về mặt cảm xúc, đàn ông khó có thể cởi mở với người khác. Do đó, khi chàng thú nhận với bạn một sự thật hay một bí mật cá nhân, bạn phải hết sức tôn trọng và không đem nó ra để "tám" với mọi người. Để coi vợ là bạn, chàng phải thật sự tin tưởng. Và để được chàng tin tưởng, bạn phải thể hiện với chàng rằng mọi bí mật đều sẽ được giấu kín.
4. Thấu hiểu
Cũng giống phụ nữ, đàn ông luôn hi vọng nửa kia có thể thấu hiểu mọi điều mình suy nghĩ. Đôi khi lời nói không lột tả hết mọi suy nghĩ, cảm xúc. Là bạn, người vợ nên phán đoán được cảm xúc của chồng qua việc nhìn nét mặt hay cơ thể của chàng. Hơn nữa, bởi hầu hết đàn ông đều không giỏi thể hiện điều trái tim muốn nói, bạn cần nắm bắt được và trân trọng mọi cử chỉ nhỏ mà chàng thể hiện yêu thương và sự quan tâm dành cho bạn.
5. Chia sẻ niềm vui và nỗi buồn
Không phải chỉ ở bên chàng mỗi khi chàng hạnh phúc và thành công, là vợ, bạn cần có mặt để chia sẻ mọi gánh nặng với chàng. Bạn cũng cần ở bên chàng mỗi khi mọi việc không xuôi chèo mát mái bởi đó chính là lúc chàng cần một người bạn thật sự. Hãy tin tưởng và giúp chàng đứng vững.
Theo VNE
"Thứ vợ" gì như tôi? Mãi đến khi máy bay cất cánh, tôi mới tin chắc rằng lần này mình sẽ được về nhà. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, 7 năm không gặp, chắc mẹ đã yếu đi nhiều, tóc sẽ bạc nhiều hơn. Còn ba tôi, vốn dĩ đã gân guốc, bây giờ chắc lại càng gầy gò hơn. Từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà,...