Nắm được bàn tay tôi, mặt bạn trai biến sắc, cơ thể run rẩy
Hai lần đầu bạn trai muốn nắm tay tôi đều bị hụt, cho đến lần thứ ba thì sờ đúng bàn tay trái. Mặt Trung biến sắc tái nhợt…
Tôi là một cô gái lớn lên đã kém phần may mắn hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Cơ thể tôi vẫn phát triển bình thường, chỉ có điều ở bàn tay trái, những ngón tay đều không thể lớn nổi, mà chỉ mấp mé như năm cục thịt thừa tròn đều nhau. Cả tuổi thơ của tôi, người ta đặc biệt tặng cho tôi thêm một từ đệm sau tên gọi thân thuộc, họ gọi tôi là Mai cụt.
Tôi còn nhớ hồi nhỏ, khi đi học hay đi chơi thì mấy đứa bạn đều gọi tôi như thế. Họ gọi nó với thái độ cười cợt và hả hê như là cái tên đó đã được ấn định trong giấy khai sinh. Tôi đã chạy về nhà rồi mếu máo hỏi mẹ sao bọn nó lại gọi con là Mai cụt khi con vẫn có hai tay?
Lúc ấy, tôi đã thấy mắt mẹ ươn ướt. Mẹ bảo rằng tại lúc sinh ra tôi, ông trời đã ngủ quên trong lúc nặn những ngón tay trái nên mới thế. Sau này, lớn lên ông trời sẽ nặn lại các ngón tay đều đặn cho con. Tôi đã vô tư và vui vẻ khi nghe bà nói vậy. Nhưng rồi càng khôn lớn, tôi mới biết rằng lúc mang thai, mẹ bị một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh, điều đó đã phần nào ảnh hưởng đến sự phát triển không bình thường của tôi.
Ảnh minh họa
Suốt mấy năm học, tôi chưa bao giờ dám mặc một chiếc cộc tay dù thời tiết nóng nực. Lúc nào, tôi cũng mặc những chiếc áo trắng tay dài rồi cố tình dấu cánh tay trái vào trong đó. Mỗi khi xuất hiện ở đám đông, mọi người đều nhìn tôi, bọn trẻ con thì nhìn tôi một cách chế giễu và tò mò, người lớn thì nhìn với vẻ thương hại xuýt xoa. Dần dần, tôi đã tự tập cho bản thân một thói quen chai lì trước con mắt của mọi người.
Sống trong sự tủi hổ, xa lánh của thiên hạ bao nhiêu, tôi càng quyết tâm học hành thật giỏi để đỗ đạt bấy nhiêu. Cuối cùng, sau những nỗ lực không mệt mỏi, tôi đã thi đậu vào trường Đại học Sư phạm của tỉnh.
Một ngày khi lượn lờ trên facebook, tôi bắt gặp một dòng tin nhắn của một anh chàng. Anh ta chủ động nhắn tin làm quen và muốn kết bạn với tôi. Tôi không nhắn lại vì nghĩ chắc là một anh chàng thích chọc ghẹo con gái mà thôi. Tuy nhiên, vì anh ta cứ dai dẳng nhắn tin mãi nên tôi cũng đồng ý trả lời.
Sau lần đó, chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện thú vị và vui vẻ trên facebook. Tôi biết được anh chàng này tên Trung, đang theo học ở trường Đại học Kinh tế và cùng quê với tôi. Dần dần, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn và bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau.
Video đang HOT
Cái ngày nhận được lời tỏ tình của Trung, trái tim tôi dường như muốn nổ tung vì vui sướng. Nhưng vẫn còn rất nhiều sự mặc cảm bủa vây tôi. Tôi nói với bạn trai rằng tôi không hoàn hảo như những gì anh nghĩ, tôi có thiếu sót ở trên người. Nhưng Trung luôn khẳng định rằng anh ta thấy tôi rất tốt, rất hợp với anh. Anh thích tính cách của tôi chứ không phải vẻ ngoài.
Trung hẹn vào dịp cuối tuần vừa rồi, anh sẽ vào tận trường để gặp mặt tôi. Chỉ nghĩ đến ngày đó thôi là tôi nôn nóng không tả được. Tôi tưởng tượng ra rất nhiều điều vui vẻ giữa hai đứa. Tôi sẽ chứng minh cho những cô nàng khác thấy rằng một người bị khiếm khuyết như tôi, cũng sẽ tìm được một tình yêu đúng nghĩa.
Cuối cùng sau nhiều ngày chờ đợi cũng đã đến. Vì không thông thuộc đường phố nên phải gần 20h bạn trai mới đến chỗ tôi. Chúng tôi đi đến một quán cà phê lãng mạn rồi nói chuyện rôm rả. Hôm ấy, tôi mặc một chiếc áo khoác rất đẹp và tất nhiên là giấu đi cánh tay trái của mình nên Trung cũng không hề để ý đến.
Sau khi rời quán, chúng tôi vào công viên đi dạo. Trung đã khen tôi rất nhiều, bạn trai bảo tôi xinh hơn trong ảnh, khen tôi dịu dàng. Đi bên Trung tôi cảm thấy mình hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng rồi tất cả những hy vọng và niềm ao ước ấy đều vụt bay khi Trung bất ngờ nắm lấy cánh tay trái của tôi. Hai lần đầu anh muốn nắm tay tôi đều bị hụt, cho đến lần thứ ba thì sờ đúng bàn tay mất đi năm ngón ấy. Mặt Trung biến sắc tái nhợt, cơ thể run lên và sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trung cúi đầu và hỏi một câu làm tôi rất hụt hẫng, anh hỏi tôi rằng: ‘Em bị cụt tay à? Sao em không nói cho anh biết trước?’. Câu hỏi vô tình của Trung làm tim tôi đau đớn vô cùng rồi rơi nước mắt vì tủi hờn. Tôi chợt nhận ra sự thất vọng in đậm trong đôi mắt anh. Cuộc nói chuyện sau đó giữa hai chúng tôi diễn ra gượng gạo. Trung không hỏi gì thêm cũng chẳng nói câu nào về chuyện tình cảm hai đứa rồi lặng lẽ ra về.
Ngày hôm sau, tôi liên tục gọi điện cho anh nhưng đều bị anh tắt máy. Tôi hiểu ra một sự thật rằng Trung cũng như những người khác. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận nổi một cô gái bị khuyết tật đi bên cạnh và hô lớn với tất cả mọi người đây là người yêu của anh.
Chúng tôi cắt đứt liên lạc và chia tay nhau từ đó. Tôi ngậm ngùi chấp nhận một điều rằng bản thân mình đừng bao giờ hy vọng sẽ tìm được một tình yêu thực sự nữa.
Giá mà chưa từng gặp gỡ Trung thì tôi còn can đảm thờ ơ để sống tiếp nhưng đã biết Trung rồi, tôi lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Có phải một người con gái như tôi thì đừng bao giờ mơ tưởng tới cái gì gọi là tình yêu, gia đình, hạnh phúc?
Theo Afamily
Mặt chồng tôi biến sắc trước thực đơn cơm tối nay
Lúc chồng về và bước đến bên mâm cơm, mặt chồng biến sắc trước thực đơn cơm tối nay vì nó quá giống với thực đơn mà anh vừa ăn xong.
Những việc nên làm tôi đã làm hết. Bây giờ chỉ còn ngồi chờ chồng tự thú để xả hết những uất ức bấy lâu nay.
Đã từ hơn ba tháng nay, tôi phát hiện chồng ngoại tình . Tôi chỉ muốn gào thét đến nổ tung vì đau khổ và tức giận. Nhưng may mắn là tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, tôi không có bằng chứng nên không thể mang giác quan thứ sáu của phụ nữ để đối chất với chồng.
Hơn nữa khi vạch mặt chồng, nếu anh nhận sai ngay thì trước sau gì cũng được tôi mềm lòng tha thứ. Nếu anh làm cứng lên thì vợ chồng đôi ngả, đằng nào anh cũng chẳng nếm mùi đau khổ gì mấy. Thế nên kế hoạch của tôi là phải cho anh ấy biết mùi hậu quả của những kẻ vụng trộm.
Sau hơn một tháng âm thầm điều tra dưới sự trợ giúp của những thám tử nghiệp dư là một cô bạn thân và một chị đồng nghiệp, tôi đã lần đến "ổ ngoại tình". Cô ta còn khá trẻ, có hẳn một căn nhà riêng xinh xắn ở ngoại ô thành phố. Từ nhà tôi đến đấy cũng mất hơn 40 phút xe máy.
Cô ta có tham gia một hội phụ nữ đảm đang mê nấu nướng gì đấy trên facebook nên tôi đã lập facebook giả để kết bạn. Cô ta biết chồng tôi có vợ con nhưng cứ nhầm tưởng là đã ly hôn. Trên facebook cô ta cũng chia sẻ ảnh chụp chung cùng chồng tôi nhưng những ai thuộc nhóm bạn thân mới vào xem được. Tôi lân la trò chuyện tâm tình và cuối cùng cũng xem được những hình ảnh đó.
Đã từ hơn ba tháng nay, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Thế mà trước mặt anh tôi vẫn phải tươi cười (Ảnh minh họa).
Vẫn là bộ dạng lơ ngơ ngố tàu của chồng tôi khi chụp ảnh mà sao mỗi lúc xem lại thấy đắng nghẹn ở họng, tưởng như đã tức giận đến mức vỡ mật nên cả mồm miệng mắt mũi mới thấy cay và đắng đến thế. Tôi lưu lại toàn bộ những ảnh này, còn dự định sẽ in một cái thật to và đóng khung treo trong phòng để "kỷ niệm" dịp chồng ngoại tình.
Rồi tôi lặng lẽ trả thù. Biết chồng sắp đi hú hí với cô ta, tôi giở trò lả lơi nũng nịu rủ chồng làm một "nháy" trước khi anh đi "ăn cơm với đối tác". Tất nhiên là chồng từ chối, nhưng tôi lại vòi vĩnh nói bóng nói gió, chồng sợ lộ nên phải miễn cưỡng chiều vợ.
Xong, tôi chủ động khiến chồng phải chiều mình lần nữa mặc dù chẳng khao khát gì người đàn ông đã phản bội vợ. Chồng ra khỏi nhà mà mặt thất thần, chân bước lẩy bẩy.
Bây giờ mà có gặp cô ta, họ cũng chỉ ngồi xơi nước nhìn nhau chứ làm ăn gì được. Nghĩ đến đó tôi hả hê vô cùng. Mà có vẻ tôi dự đoán đúng, chồng tôi đi về sớm hơn mọi lần với vẻ mặt cau có. Tôi biết nhưng nằm xoay lưng cười thầm.
Cô ta khoe với tôi cuối tuần "anh yêu" đến ăn tối nên rất háo hức mong được trổ tài nấu nướng. Y như rằng tối về chồng viện cớ ngày mai công ty họp kiểm điểm đột xuất sẽ về muộn. Tôi biết nhưng vẫn tỏ vẻ thông cảm để chồng đi. Chỉ tội nghiệp anh chồng chỉ đến nhà tình nhân ăn cơm thôi mà vẫn phải đóng vest xách cặp tài liệu.
Đợi đến 8 giờ tối, tôi gọi chồng bảo họp xong chưa, về em đợi cơm, đừng lèo tèo ăn ở bên ngoài. Chồng ậm ừ muốn từ chối nhưng không dám nói vì sợ lộ, chắc lúc đó vẫn đang ngồi ngậm cơm bên cô ta. Vì đã có trò chuyện moi thông tin từ trước nên tối đó tôi chuẩn bị y hệt những món mà cô ta nấu cho chồng tôi.
Lúc chồng về và bước đến bên mâm cơm, tôi thật sự hả dạ khi thấy mặt chồng biến sắc vì thực đơn cơm tối của tôi và cô nhân tình bé bỏng của anh quá giống nhau. Mặc dù biết anh đã no nê bên ngoài, tôi vẫn ép anh ăn bằng hết những món tôi nấu. Còn những miếng cuối cùng tôi cũng động viên anh ăn đến mức anh suýt nôn. Tôi bảo đảm từ nay về sau, chỉ cần trông thấy những món này anh sẽ hãi hùng không động đũa.
Ngoài ra tôi còn làm một cách khác để níu chân chồng ở nhà. Biết anh sắp đến nhà cô ta, tôi đã cố tình gọi ông bà nội - ngoại đến chơi. Hai bên thông gia gặp gỡ vui vẻ, chuyện trò không dứt khiến anh phải hủy hẹn với nhân tình.
Tôi không hề bàng quan, tôi thật sự muốn nghe anh tự thú, rất mong chờ đến giây phút đó (Ảnh minh họa).
Bấy lâu nay chồng tôi ra ngoài và nhét bao cao su vào bao thuốc lá mà tôi không hay biết. Vô tình phát hiện được và cũng thấy cũng nên hạ màn, nên tôi lén thay vào đó mấy cái bong bóng chưa thổi của con. Không biết lúc sắp sửa lên giường với cô ta và lấy ra mấy cái bong bóng đó chồng có đủ thông minh để biết những trò tố cáo anh ngoại tình thời gian gần đây?
Từ hôm đó đến nay mới chỉ mới vài hôm, vẻ mặt chồng lúc nào cũng tiu nghỉu và dò xét thái độ tôi. Chắc là anh muốn mở lời mà chưa dám nói, tôi thì cứ nhởn nhơ như không hề hay biết. Tôi không hề bàng quan, tôi thật sự muốn nghe anh tự thú, rất mong chờ đến giây phút đó.
Cô bạn thân sát cánh cùng tôi từ đầu đến giờ cứ bảo là tôi ác khi âm thầm hành hạ chồng như thế. Nhưng tôi lại nghĩ đó mới là cao kiến trị chồng. Là một người vợ bị chồng phản bội, chị em ủng hộ cho tôi chứ?
Theo MASK
Mất vợ chỉ sau 30 giây vào toa lét 'giải quyết nhu cầu' Gã lén lấy ra xem, mặt bỗng biến sắc vì đó là tin nhắn của em Huyền Anh. Em ấy cũng đang ở đây và muốn "làm tí" vì quá nhớ. Gã không biết làm sao vì gã không muốn bồ nổi điên, xuất hiện trước mặt vợ gã. Gã bảo vợ đợi một lát, gã vào phòng vệ sinh. Gã luôn tự...