“Nắm chặt tay tôi vào ông nhé, kiếp sau tôi vẫn sẽ hầu hạ ông”
Sinh ra nơi phô thi xa hoa, nơi nhưng con ngươi băt đâu chi biêt đên ban thân, khi ma sư ich ki cua ca nhân đươc đăt lên vi tri cao nhât trong môi ngươi thi cung la luc con ngươi ta cam thây trân trong, cam thây nâng niu môt thư tinh cam la môt điêu vô cung kho khăn.
ảnh minh họa
Ây thê ma, ông ba tôi, nhưng ngươi đa gân đât hơn trơi ây lai cho tôi môt niêm tin manh liêt, môt niêm tin tuyêt đôi vao thư tinh yêu không chut vu lơi, chăng cân cao sang quyên quy ma chi cân ơ bên nhau, trân trong nhau va sông bên nhau đên nhưng ngay cuôi đơi la đu.
Ông ba tôi lây nhau tư lâu lăm rôi, tât nhiên rôi, thi cai thơi đo lây nhau rôi mơi co bô tôi bây giơ rôi mơi co tôi chư. Lam chau ma thinh thoang tôi thây minh cung không đươc co hiêu cho lăm. Chăng la ngay trươc, môi đơt ông ba nôi tôi ơ quê lên. Cung không hiêu sao ma ông ba tai tinh thât, bât kê đi đâu cung đi cung nhau chư chăng như ngươi khac. Thê nên nha tôi khi ây cung đông vui. Ông ba ơ quê ma, lam gi co nhiêu tiên đâu. Vây ma lân nao lên thăm cung tich gop lai cho tôi vai trăm ngan dăn tôi mua lây bô quân ao mơi. Vi ông ba không biêt chon đô cho tôi nên chi cho tiên thôi. Ngay be thi biêt gi đâu, giơ lơn rôi mơi biêt tư chôi cho đơ ngương thôi chư thât ra tôi vân nhân đêu..
Kê thêm vê ông ba minh, tôi đươc nghe ba tôi kê lai răng hôi ông ba quen nhau, ơ quê tôi giap danh vơi Trung Quôc đo. Ngay đây con đanh nhau, hai nươc trinh chiên ac liêt lăm. Bât kê khi nao ông cung săn sang bao vê ba tôi. Thê rôi thương nhau rôi lây nhau vê lam vơ lam chông ơ cai vung đât ngheo ây.
Gia đinh tôi cung sinh ra tư đo, bô tôi đươc lơn lên tư tinh yêu thương cua ông ba. Ho thương bao, ngươi ta co con cai rôi bô me không con nhiêu thơi gian danh cho nhau, nhưng ông ba tôi vân trân trong nhau tưng ngay. Tôi nhơ ngay bô tôi kê lai răng ba bi đau chân, ông cong ba vươt hêt nui nay đên nui no, leo tưng ngon đeo đưa ba đi trôn đich an toan.
Vê rôi sinh ra bô tôi, chăm soc cho nhau tưng chut môt. Bô con kê, ngay ma bô nhân thưc đươc va co thê nhơ chư không phai tre con nưa la khi ma gia đinh ông cung đa kha hơn môt chut. Noi thê thôi, chư bô tôi bao vân co ngay đoi, co ngay no. ông ba danh hêt đô ăn cho con, rôi ông lai chuyên đô ăn sang cho ba. Ông ba cư chia nhau đi chia nhau lai vai ba miêng thit mơ.
Nghe kê ma tôi chăng tin vao cai tinh yêu ây. Thi đung rôi, tôi nao đâu co đươc chưng kiên thư tinh cam manh liêt đo cua ông ba minh hôi con tre đâu. Bô tôi noi răng, vi thưa hương tinh cach cua ông nên bô mơi biêt yêu thương me may như bây giơ đây ma tôi chi biêt cươi cho đên nhưng ngay đo.
Đo la cuôi năm, nhưng ngay cuôi năm ngươi ngươi nha nha tâp tâp moi thư đon chao năm mơi va cung cô găng lam viêc cho nôt. Khi đo ông tôi măc bênh phai nhâp viên. Ca nha lo lăng lăm, nhưng lam sao tôi quên đươc anh măt cua ba nhin ông luc đo. Ba len len lau vôi giot nươc măt đi rôi năm chăc tay ông trong căn buông nho cua bênh viên. Ba danh thơi gian chăm soc ông tưng bưa cơm giâc ngu. Đo la viêc khiên ba tôi vui môi ngay chư không phai tra ơn huê ngay xưa ông đa tưng tôt vơi ba tôi đên thê.
Bên ngoai ôn ao nhưng tiêng kêu la, nhưng hinh như tât ca cung dưng lai cai khoanh khăc ma ông tôi ra đi. Ông thơ hăt ra, đôi ban tay ông trơ nên yêu ơt va băt đâu lanh hơn. Ba năm chăt tay ông trong ban tay minh, năm lai cho chăc rôi đan tưng ngon tay thât ki va dăn:
Video đang HOT
- Nắm chặt tay tôi vào ông nhé, kiếp sau tôi vẫn sẽ hầu hạ ông mỗi ngày.
- Tôi ma đi trươc ba thi ba cung đương co buôn, đưng co khoc nhe. Nêu không tôi lai không yên tâm.
- Ông nay hay nhi, đang yên đang lanh đi noi gơ lam sao? Ông phai sông vơi tôi, hưa vơi tôi đên thê giơ lai đinh bo tôi môt minh ơ lai a?
- Tôi biêt minh thê nao, tôi thây ngươi minh khoe đên đâu. Cư dăn cho ba đơ than sau nay co lam sao lai trach tôi đi không noi lơi nao.
Đêm đo, ông tôi mât. Ba tôi vân ngôi bên canh ông cho đên tân sang hôm sau. Ba yên long nhin ông rôi mim cươi: “Ông ngu ngon nhe, đơi tôi rôi tôi se đên vơi ông cho ông bơt cô đơn!”. Lo xong đam tang cho ông tôi, ba vân sông vui ve nhưng chi khoang 1 thang sau thi ba ra đi. Ba mât chi dăn lai đươc con chau vai ba câu rôi đi. Trươc khi mât ba tôi vân cươi rôi khe noi: “Cuôi cung thi tôi cung đên vơi ông rôi, ông đơi tôi co lâu lăm không?”.
Môi ngươi đêu co trong minh môt câu chuyên tinh nghia. Con riêng tôi, tôi cam phuc tinh yêu cua ông ba minh, môt tinh yêu không chut toan tinh vu lơi. Môt tinh yêu đep đe va hi sinh. Tinh yêu ây manh liêt du chăng cao sang quyên quy. Tôi tư hoi, vây thi tai sao chung ta thơi nay lai không thê co đươc môt tinh yêu như thê?
Theo Lanhmanh
Trước khi trút hơi thở cuối ông nắm chặt tay người vợ mù: "Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... kiếp sau tôi vẫn nguyện làm... đôi mắt cho bà"
"Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà". Tay kia ông run run đặt vào tay đứa con trai út cuốn sổ tiết kiệm như muốn gửi gắm lại người vợ mù, nỗi day dứt cuối đời của ông rồi nhắm mắt
30 tuổi ông Thiều kết hôn với một người phụ nữ bị mù trong làng. Lúc đó người ta bàn tán xôn xao rằng ông lấy bà vì hám của, bố bà là chủ xưởng mộc nơi ông đang làm. Lúc đó thậm chí nhiều kẻ ác mồm còn nói bố bà không cẩn thận thì con rể cướp mất gia tài như chơi.
Đám cưới của họ vẫn diễn ra bình thường vì bố mẹ bà cũng muốn con gái có một tấm chồng. Nhưng sau khi họ cưới nhau, để khẳng định mình không phải là kẻ lợi dụng, lấy vợ vì tiền ông xin phép bố mẹ vợ đưa vợ về căn nhà lá của mình ở ven sông và cũng không làm cho bố mẹ vợ nữa. Bố mẹ vợ cho gì ông cũng không lấy, ông đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà nói rằng:
"Con yêu vợ con thật lòng, con xin phép bố mẹ cho con đưa cô ấy về nhà con ở. Biết rằng cuộc sống sẽ khó khăn nhưng con hứa sẽ thương yêu vợ con suốt cuộc đời này. Bằng mọi giá con sẽ không để vợ con phải khổ".
Con yêu vợ con thật lòng, con xin phép bố mẹ cho con đưa cô ấy về nhà con ở" (Ảnh minh họa)
Vậy là từ ngày đó, ông không làm ở xưởng mộc của bố vợ nữa mà vợ chồng ông tự mình kiếm ăn trên khúc sông trước nhà. Nhờ sự khéo léo và sự nhanh nhạy ông đã mua thuyền, mua lưới về bắt cá để vợ hàng ngày mang cá ra chợ bán. Biết bà mù nhưng chẳng bao giờ người ta quỵt tiền bán cá, bán tôm của ông bà vì lúc này họ đã bắt đầu ngưỡng mộ ý chí của hai người.
Rồi lần lượt những đứa con của họ ra đời trong niềm vui ngập tràn của ông bà. May mắn 4 đứa con 2 trai, 2 gái bà sinh ra đều lằn lặn và có đôi mắt sáng. Cả 4 lần vợ sinh nở ông Thiều đều có mặt bên cạnh bà, nắm chặt tay bà từ lúc bà đau đẻ cho tới khi sinh.
Lần nào ông cũng ngồi bên cạnh vợ rồi tả tỉ mỉ về nét mặt, hình dáng đứa con mới sinh cho vợ nghe rồi ở nhà chăm sóc vợ con cho tới khi con đầy tháng mới thôi. Để con cái được học hành đến nơi đến chốn, ông lại gia sức làm việc từ sớm đến đêm. Ông bà ngoại có của ăn của để nhưng ông Thiều chỉ cho các con nhận từ họ cái bánh, củ khoai chứ nhất định không cho con nhận tiền bạc của ông bà. Vì ông nghĩ mình vẫn đủ sức nuôi con chưa đến mức phải nhờ cậy.
Nhưng năm đó bố vợ ông ốm nặng, bao nhiêu tiền bạc trong nhà đổ vào chữa trị cho bố hết. Xưởng mộc cũng phải đóng cửa, ông hàng ngày bảo con dắt vợ sang nhà chăm sóc cho ông ngoại. Bố vợ mất năm trước thì năm sau mẹ vợ ông cũng qua đời vì thương tiếc chồng. Tài sản trong nhà cũng tiêu tan vì anh trai vợ phá tán. Tuy nhiên lúc này cuộc sống gia đình ông Thiều vẫn ổn định vì công việc đánh bắt cá của ông khá thuận lợi. 4 đứa con của ông vẫn được ăn học tới nơi tới chốn.
Cái tiếng ông lấy vợ mù để lợi dụng tiền của nhà vợ đã không còn ai nhắc đến từ lâu. Và cũng suốt trong thời gian chung sống chưa bao giờ người ta nghe thấy một tiếng cãi vã trong gia đình ấy, chưa bao giờ ông có hành động nào xúc phạm tới vợ mình cả.
4 đứa con của ông Thiều cũng trưởng thành dần, ông bà đứng lên dựng vợ gả chồng lần lượt cho con đầu đến con út. Thậm chí tiền tiết kiệm của mình ông cũng sẵn sàng rút hết đưa con khi con khó khăn. Đứa nào giờ cũng có cuộc sống riêng ổn định. Tuổi già đến rồi, ông không thể lênh đênh dài ngày trên sông bắt cá mà chỉ thả lưới ven bờ để kiếm con cá con tôm vợ chồng ăn uống qua ngày.
Ông bà một đời hi sinh vì con, nhưng cuối đời lại bất hạnh khi con cái khôn lớn. Chúng đi biền biệt chẳng mấy khi về thăm bố mẹ. Ngày lễ tết cũng cắt cử nhau mỗi năm chỉ có một đứa về ăn tết với bố mẹ, vậy mà còn cãi nhau loạn xạ cả lên vì đứa nào cũng muốn ở thành phố chứ đâu muốn về cái căn nhà ven sông ấy.
Tuổi già đến rồi, ông không thể lênh đênh dài ngày trên sông bắt cá mà chỉ thả lưới ven bờ để kiếm con cá con tôm vợ chồng ăn uống qua ngày. (Ảnh minh họa)
Lúc nào cũng chỉ có hai vợ chồng, ông thương bà vô cùng. Ông chỉ lo nếu chẳng may ông mất trước thì ai sẽ lo lắng cho quãng đời còn lại của bà. Từ ngày lấy nhau ông đã trở thành đôi mắt của bà rồi, sau này không có ông bà sẽ ra sao .
Năm đó ông Thiều thấy sức khỏe của mình không được tốt lắm, ông biết mình khó sống qua được cái mùa đông năm ấy nên ông quyết định làm một việc trước khi quá muộn. Ông gọi điện cho cậu con trai út cũng là đứa con có hiếu nhất trong nhà. Hai ông bà còn một cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng, ông rút về và chiều ấy cùng vợ lên thành phố.
Bà thực lòng chẳng muốn đi, không muốn làm phiền tới con, bà quen sống ở đây bao nhiêu năm nay rồi. Nhưng ông Thiều nói với vợ là chỉ lên chơi với cháu mấy ngày rồi lại về, ông thấy nhớ cháu quá. Chỉ khi nói như vậy bà Thiều mới yên tâm theo chồng đi.
Hai vợ chồng ông bà đến thành phố thì trời đổ mưa rào, cơn ho lúc này tự dưng ập đến dữ dội với ông Thiều. Ông cố gắng bấm máy gọi điện cho con trai út nhưng vẫn không thấy con nghe máy. Không biết con bận việc gì. Ông đành dẫn vợ vào quán nước cạnh đó ngồi đợi, trời mưa lạnh khiến ông càng ho nhiều, rồi ông gần như lả đi.
Người chủ quán nước cố gắng liên lạc cho con trai út giúp ông, mãi mới thấy cậu ta nghe máy. Là vì cậu ấy đang bận họp: "Cậu tới ngay quán nước gần bến xe đi, bố mẹ cậu đang đợi cậu ở đây, ông ấy yếu lắm rồi".
"Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà". (Ảnh minh họa)
Bà cứ ngồi bên ông, nắm tay khóc nức nở. Mắt ông hoa lên, mọi thứ trở nên mờ ảo, mí mắt ông muốn sụp xuống nhưng rồi ông lại cố gắng mở căng ra. Chỉ tới khi thấy đứa con út xuất hiện ông mới thở phào nhẹ nhõm. Trong hơi thở yếu ớt, ông Thiều vẫn nắm chặt tay người vợ mù: "Xin lỗi... tôi phải đi trước rồi... Bà đừng khóc... kiếp sau tôi vẫn... nguyện làm đôi mắt cho bà".
Tay kia ông run run đặt vào tay đứa con trai út cuốn sổ tiết kiệm như muốn gửi gắm lại người vợ mù, nỗi day dứt cuối đời của ông rồi nhắm mắt. Cảnh tượng mà ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Trên đời này đâu dễ kiếm được một người như ông. Chẳng biết rằng sau cái chết của ông, bà Thiều có được các con chăm sóc tử tế như ước nguyện mà ông để lại. Nhưng cho dù có như thế nào thì ở thế giới bên kia ông lúc nào cũng dõi theo và đón đợi người vợ của mình để tiếp tục làm đôi mắt cho bà. Đúng là trên đời này chẳng có đạ nào sâu cho bằng đạo vợ chồng.
Theo Một Thế Giới
7 điều phụ nữ cố tỏ ra quyến rũ nhưng đàn ông không thích Măc quân ao hơ hang, cang gầy cang tôt... la môt trong nhưng điêm phu nư nghi đan ông thich nhưng thưc sư ho không qua đê tâm. 1. Ăn măc hơ hang: Đê gây ân tương vơi đan ông, nhiêu phu nư cô chon nhưng bô trang phuc hơ hang như khoet cô, xe cao đên đui, hơ toan bô lưng... Điêu...