Mỹ Linh cháy hết mình trong đêm nhạc của bố chồng
Diva “Tóc ngắn” cùng Tùng Dương, Nhật Thủy… đã góp phần giúp ba nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh, Phó Đức Phương và Nguyễn Cường tổ chức một đêm nhạc thành công vào tối 14/1 tại Hà Nội.
Sau nhiều năm ấp ủ, lần đầu tiên Trương Ngọc Ninh, Phó Đức Phương và Nguyễn Cường cùng nhau làm chung một đêm nhạc mang tên Tình yêu Hà Nội. Chương trình là dịp để ba nhạc sĩ tri ân mảnh đất nơi họ đã sinh ra, nuôi dưỡng tâm hồn và cho họ cuộc sống rạng rỡ.
Trong đêm nhạc, Mỹ Linh đã đưa khán giả quay ngược thời gian, trở lại thời hoàng kim của diva nhạc nhẹ với các ca khúcTrên đỉnh Phù Vân (Phó Đức Phương), Biển khát, Hạt mưa mùa xuân (Trương Ngọc Ninh). Trên đỉnh Phù Vân là một trong những ca khúc đã góp phần đưa tên tuổi của Mỹ Linh lên tốp những giọng ca hàng đầu của nhạc Việt vào thập niên 1990. Còn với ca khúc Biển khát, nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh nhận xét diva Tóc ngắn là người hát thành công nhất sáng tác này của ông.
Không chỉ là ca khúc được khán giả đón nhận nhiệt tình, Biển khát còn gắn liền với một kỷ niệm không thể quên của Mỹ Linh. Ít ai biết, đây chính là ca khúc đã se duyên cho cặp đôi Mỹ Linh – Anh Quân. Cả hai quen nhau khi tập bài Biển khát, lúc đó, nhạc sĩ Anh Quân là người phối khí còn Mỹ Linh là người đầu tiên thể hiện ca khúc này. Mỹ Linh cũng là người có nhiều kỷ niệm với bố chồng – nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh. Giọng ca Thì thầm mùa xuân tâm sự, lần đầu tiên nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh nghe cô hát khi cô mới 5 tuổi, mẹ cô đã mời ông vào để xem cô hát có được không.
Tuy cùng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng ba nhạc sĩ Nguyễn Cường, Trương Ngọc Ninh và Phó Đức Phương đều có cá tính âm nhạc khác nhau, tạo nên một bức tranh nghệ thuật khá đa dạng và đầy màu sắc. Với nhạc của Trương Ngọc Ninh, khán giả cảm nhận được góc Hà Nội dịu dàng, thanh lịch, thì với Phó Đức Phương lại là những nét phá cách, đan xen giữa cái cũ và mới. Còn ở nhạc của Nguyễn Cường, người ta bắt gặp nét dung dị, cởi mở.
Video đang HOT
Tùng Dương cũng là một trong những điểm nhấn đặc biệt của đêm nhạc. Anh được chọn để thể hiện nhiều bài hát nổi tiếng như Chảy đi sông ơi, Lời ru chia đôi, Tổ quốc ta cờ bayhay Khúc hát phiêu ly.
Ở Tùng Dương, khán giả luôn thấy được sự đa dạng của anh với giọng hát luôn biến hóa đầy bản năng. Tuy không phải là tên tuổi gắn liền với âm nhạc của ba nhạc sĩ này, nhưng với kinh nghiệm dày dặn trong nghề, Tùng Dương có thể vỡ bài một cách nhanh chóng và thể hiện trọn vẹn với cách xử lý bài hát thông minh, vững vàng.
Nhật Thủy – quán quân Vietnam Idol 2014 – ngày càng tự tin và chứng tỏ bản lĩnh của cô trên những sân khấu lớn. Trong đêm nhạc, Nhật Thủy được chọn để thể hiện ca khúc Lời ru một mình. Sau cuộc thi Vietnam Idol, Nhật Thủy dành nhiều thời gian để trau dồi thêm về kỹ năng thanh nhạc.
Đào Bắc đem lại những giây phút sâu lắng và nhẹ nhàng với Khoảng lặng chiều 30.
Nhóm nhạc M4U trình bày một ca khúc mới của nhạc sĩ Phó Đức Phương – Nao nao Thác Bà.
Sau khi chuyển sang một lĩnh vực hoàn toàn mới là đạo diễn các video ca nhạc, Minh Quân ít khi xuất hiện trên các sân khấu ca nhạc. Trong chương trình tối 14/1, Minh Quân trình bày hai ca khúc Hoa loa kèn nở rồi và Mãi mãi tuổi thơ tôi Hà Nội. Tuy vậy, cách xử lý cũ kỹ của nam ca sĩ lại không tạo được nhiều ấn tượng nơi khán giả.
Minh Thu – “nàng thơ” mới của nhạc sĩ Phó Đức Phương – được chọn là người kết thúc đêm liveshow với một ca khúc mới Bài ca thần chim Lạc. Với chất giọng dày và khỏe, ca khúc này được Minh Thu thể hiện khá trọn vẹn.
Theo Zing
Trong tôi, Hà Nội là ... anh.
Đêm trong căn phòng, tiếng hát của Uyên Linh cho tôi một cảm giác khắc khoải mơ mồ. Bỗng thấy chông chênh một nỗi niềm... Bỗng thèm được cảm giác chạm tay vào anh, chạm tay vào Hà Nội.
Anh nói về Hà Nội, về tình yêu mà anh dành cho mảnh đất này. Giọng nói của anh tôi chưa quen thuộc lắm, âm vực vừa phải, lúc thanh trầm mạnh mẽ, đôi lúc lại mềm mại và cũng có khi không dấu sự hồ hởi. Tôi lắng nghe, gắng để bắt nhịp và hiểu những gì anh nói. Tôi nhìn anh trong ánh đèn đường, một cái nhìn nghiêng, giống như những hạt mưa xuyên đêm anh đang kể với tôi.
Anh không kể với tôi về Hà Nội với một vẻ đẹp hiện đại bằng những khu đô thị, căn hộ cao cấp mỗi ngày mọc lên. Không kể đến sự hào nhoáng của những thành phần xã hội sống gấp đang hưởng thụ. Anh kể cho tôi về Hà Nội với một đêm mưa đầu đông, tại một góc phố nhỏ nơi anh ngồi. Đường phố vắng, Hà Nội vắng. Chỉ có những hạt mưa là đều đặn rơi đáp xuống mặt đường. Màn mưa giăng mắc khắp nơi. Anh nhìn mưa trong ánh đèn, những hạt mưa xiên xiên đan xen nhau khoác lên quang cảnh một vẻ đẹp tuyệt hảo, lung linh, đầy lãng mạn và xúc động. Anh bảo phút giây đó anh thấy mình hạnh phúc vì anh thấy không có nơi nào đẹp hơn Hà Nội lúc này, và anh nghĩ mình sẽ không bao giờ rời xa được nơi đây.
Câu chuyện của anh lãng đãng, bâng khuâng... sự nhấn nhá có chủ ý của người kể chuyện đưa tôi trở về vùng kí ức lâu ngày sống lại. Tôi nhận ra tình yêu của anh dành cho Hà Nội còn lớn hơn cả những ước mơ mà anh đang ấp ủ. Và tôi cũng nhận ra trong anh có sự nuối tiếc về một Hà Nội xưa với những khung hình bình dị rất đỗi đời thường đang bị mai một, chưa kể đến những cảnh quan đang bị che lấp bởi những dự án đang nối tiếp nhau chen lấn trên mảnh đất rồng thiêng. Cái cách anh yêu Hà Nội, cái cách anh nói về Hà Nội khơi dậy trong một đặc tính bản năng lâu ngày bị che lấp. Là những nhỏ nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù du...
Đêm xuống một cách vội vàng. Không đủ thời gian để anh đưa tôi đi ăn các món ăn ngon, không đủ thời gian để anh cùng tôi bách bộ đếm những cây sưa ven đường. Phố khuya vẫn tấp nập... Tôi ngồi sau lưng anh dạo quanh khắp các phố, hầu như bất cứ địa danh nào anh cũng thuộc, kể cả những câu chuyện xung quanh nó, khi là một di tích lịch sử, khi thì một công trình đang xây dựng... Hà Nội đi qua vai anh, những vệt đèn sáng đổ dài trên đường, những dãy nhà từ cao đến thấp, từ gác xép nhỏ cho đến những ban công rộng được chiếu sáng bởi ánh đèn đường. Đường phố vẫn đông lắm. Có lẽ nhiều người không chịu ngồi trong một không gian gò bó với bức tường lạnh, với tiếng rè rè của chiếc điều hòa, ánh điện vàng vọt giả tạo đánh lừa cảm giác. Đó cũng là lúc tôi phải chia tay anh về với căn phòng của mình. Tôi còn có thời gian, anh nói vậy.
Tôi còn có thời gian... để nhận ra rằng cuộc sống của tôi mới trước đó thôi còn phù phiếm. Đã bao ngày tôi ở Hà Nội? Đã ăn bao nhiêu món ăn ở các nhà hàng? Đã đến bao nhiêu trung tâm và các cửa hiệu mua sắm? Vậy thì Hà Nội có khác chi những nơi tôi đã từng qua, hay nơi tôi đang sống? Những lúc đó, tôi chỉ là khách qua đường tiện chân ghé qua Hà Nội. Hà Nội không lưu giữ trong tôi nhiều kỷ niệm. Dù đã có lúc tình yêu của tôi ở đây, nhưng sự đổ vỡ cũng từ đó. Tôi không có gì để lưu luyến hay tiếc nuối ở mảnh đất này... Và đêm nay anh mở ra cho tôi một cái nhìn mới về Hà Nội (hay Hà Nội mở cho tôi một cái nhìn mới về anh?). Tôi nhìn Hà Nội qua con mắt của anh, nghe Hà Nội qua trái tim của anh, và, nếu như tôi có yêu Hà Nội thì chỉ có thể là nhờ tình yêu Hà Nội từ anh truyền qua tôi...
Đêm trong căn phòng, tiếng hát của Uyên Linh cho tôi một cảm giác khắc khoải mơ mồ. Bỗng thấy chông chênh một nỗi niềm... Bỗng thèm được cảm giác chạm tay vào Hà Nội.
Sáng Hà Nội trong lành hơn tôi tưởng dù bị tiếng loa của phường và tiếng còi xe làm thức giấc. Tôi kéo rèm nhìn qua khung cửa, người bán hàng rong cất tiếng rao, người qua đường lững thững, chiếc xe máy lao ra từ trong ngõ vội vàng. Chắc ai đó đang vội. Tôi bật cười khi người đàn ông bước lên bậc thềm bị hẫng làm cho vật gì đó trong tay rơi ra, anh ta vội vã chạy theo nhặt lấy, tiếng còi xe vang lên inh ỏi khiến anh giật mình... Ôi, sáng Hà Nội...
Anh đến đón tôi vừa kịp lúc tôi nhắn cho anh tin nhắn đầu tiên trong ngày. Hà Nội buổi sáng với nắng đổ dài trên vai khiến tôi cảm thấy những hối hả của ngày thường chậm lại. Mỗi người một dáng vẻ, từ từ chầm chậm trôi như trong một cuốn phim tài liệu của người đạo diễn phố phường. Tôi nghe thấy tiếng anh cười, bất giác cũng mỉm cười khẽ khẽ cất giọng hát "... Dòng sông đầy nắng, bờ đê đầy gió...bờ vai êm ái, nụ cười thật vang..."
Hồ Tây vẫn xanh ngắt một màu, trời Hà Nội vẫn trong xanh như ngày hôm qua tôi đến...
Theo VNE