Mỹ: Hồi sinh sau 45 phút tim ngừng đập
Một người đàn ông đã khiến các bác sĩ choáng váng khi hồi sinh sau suốt 45 phút tim ngừng đập, và ông cho đó là phép màu.
Một người đàn ông ở Mỹ đã trở thành chủ đề cho các cuộc tranh cãi kịch liệt khi ông này được các bác sĩ tuyên bố rằng đã chết sau khi tim ngừng đập suốt 45 phút đột nhiên sống lại trước sự sững sờ và bối rối của các bác sỹ.
Hôm 5/8, người thợ máy Tony Yahle chưa từng có tiền sử bệnh tật nào đang ngủ thì bỗng nhiên vợ ông phát hiện thấy hơi thở của ông rất bất thường. Ông được đưa vào bệnh viện, nơi các bác sĩ cố tìm cách hồi sức cho trái tim đang đập yếu dần của ông, thế nhưng nó đã ngừng đập trong hơn nửa tiếng đồng hồ, và các bác sĩ tuyên bố ông đã chết.
Anh Tony Yahle
Khi các y tá đang chuẩn bị cho gia đình của người thợ máy này vào nhìn mặt ông lần cuối cùng thì đột nhiên ông bắt đầu xuất hiện các dấu hiệu của sự sống. Yahle được đưa bằng trực thăng tới trung tâm y tế Đại học Ohio, và năm ngày sau đó, ông này hoàn toàn tỉnh táo trở lại trong bệnh viện.
Bác sĩ Raja Nazir thốt lên: “Trong suốt 20 năm qua, tôi chưa từng thấy người nào được chúng tôi tuyên bố là đã chết lại tự nhiên sống lại. Tôi chưa từng thấy, mà cũng chưa từng nghe kể về việc này.”
Video đang HOT
Ông Yahle về nhà với một chiếc máy khử rung tim trong ngực và tim không hề bị suy suyển một chút nào. Các bác sỹ không hề tìm thấy bất cứ khuyết tật nào trong tim của ông, và phỏng đoán cuối cùng của các bác sĩ là có thể ông đã bị nhiễm virus.
Bác sĩ Raja Nazir không thể lý giải nổi trường hợp này
Về phần mình, ông Yahle nói rằng “phép màu đã xảy ra” khi ông sống lại. Cậu con trai Lawrence Yahle của ông cho biết cậu đã trò chuyện với bố ngay trước khi ông hồi sinh.
Cậu kể lại: “Tôi nói với bố rằng: &’Bố, bố không được chết ngày hôm nay. Tôi đứng đó thêm vài giây nữa. Tôi đang chuẩn bị quay lại để an ủi gia đình mình thì đúng lúc đó tim bố bắt đầu có dấu hiệu đập trở lại.”
Cậu cho rằng bố mình đã “đi từ tuyệt vọng tới hy vọng chỉ trong một khoảnh khắc”.
Còn Yahle lại không thể nhớ được những gì đã diễn ra: “Tôi không nhớ gì hết. Tôi đi ngủ… và tỉnh dậy 5 ngày sau đó trong bệnh viện.”
Theo khampha
Ai cũng có một giấc mơ bình dị
Ước mơ của môi người là môt gia đình hạnh phúc, môt tình yêu không cân quá nhiêu nhưng thủy chung và bên chặt.
Tôi rât ít khi mông mị và thường thì sáng hôm sau sẽ ngay lâp tức quên những điêu mà đêm hôm trước mình nằm mơ tới, nhưng chẳng hiêu sao giâc mơ lân này cứ không thôi ám ảnh tâm trí tôi. Tôi biêt, dù chẳng viêt ra đây những dòng này thì mọi điêu trong giâc mơ đêm qua cũng không thê giông như những lân khác mà trôi tuôt vê môt miên mang tên quên lãng, bởi đơn giản khi mọi thứ đã trở thành sự lo lắng thường trực thì thât khó đê người ta thôi nghĩ vê.
Trong giâc mông mị đêm qua tôi đã mơ vê môt ngôi nhà nhỏ xinh cùng với môt khu vườn có dàn hoa leo dạ yên thảo đủ mọi sắc màu đẹp rực rỡ. Trong khu vườn ây có môt người con gái nhỏ nhắn trong chiêc váy hoa điêu đà đi tới đi lui chăm chút cho những luông hoa trô bông thơm ngát. Thảng hoặc cô gái ây lại quay sang tôi nở nụ cười, môt nụ cười có sức lay đông mạnh mẽ tới mức khiên trái tim tôi bông dưng trở nên âm áp lạ.
Có lẽ đã đên lúc tôi chôn chân mỏi gôi, chạy nhảy chán và muôn dừng lại đê cùng ai đó vun đắp môt hạnh phúc môc mạc, môt mái âm bình dị nhưng đích thực chỉ là của riêng mình (Ảnh minh họa)
Rôi bât chợt không gian yên tĩnh ây bị phá vỡ bởi tiêng nô đùa của hai đứa trẻ nhỏ. Thằng cu lớn chạy đuôi theo cô em gái đê tranh bằng được món đô chơi yêu thích, còn cô em lại òa khóc bởi vô tình bị vâp ngã trong vườn nhà. Rôi người mẹ trong bô váy màu hoa ban nãy vôi vàng chạy tới dô dành, không quên nhắc câu con trai lớn phải nhường nhịn em gái. Còn tôi, hình như trong giâc mơ đó tôi đang ngôi trên môt chiêc xích đu ở góc vườn, yên lặng quan sát tât cả và mỉm cười khi thây câu con trai lủi thủi lùi lại phía sau với gương mặt mang vẻ hôi lôi vì đã đuôi ngã em gái mình.
Đó chỉ là giâc chiêm bao nhỏ bé của riêng tôi thôi nhưng hơn ai hêt tôi hiêu rằng giâc mơ này còn mang nhiêu ý nghĩa hơn thê. Có lẽ giâc mơ đã thay tôi diên tả ước mơ thâm kín vê ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xinh nhưng âm áp và bình yên cùng với môt người vợ hiên và những đứa con thơ dại. Có lẽ đã đên lúc tôi chôn chân mỏi gôi, chạy nhảy chán và muôn dừng lại đê cùng ai đó vun đắp môt hạnh phúc môc mạc, môt mái âm bình dị nhưng đích thực chỉ là của riêng mình.
Trải qua môt vài môi tình, tôi cũng đã đủ trưởng thành đê nhân ra rằng môt "quá khứ vàng son" cũng chẳng đê làm gì, hóa ra yêu đông rôi lại yêu tây chỉ càng khiên cho người ta cảm thây muôn phiên và mêt mỏi. Cái đích cuôi cùng trên con đường kiêm tìm hạnh phúc mà môi người trong chúng ta đêu hướng tới là gì, há chẳng phải là môt gia đình hạnh phúc, môt tình yêu không cân quá nhiêu nhưng thủy chung và bên chặt hay sao?
Ngày xưa đã không tới được với nhau thì bây giờ và mãi mãi vê sau cũng vân sẽ là như vây (Ảnh minh họa)
Tôi sẽ thôi không còn tìm cách yêu thêm bât cứ môt ai chỉ với mục đích đê cảm thây cuôc sông đỡ đơn điêu và buôn chán. Tôi cũng chẳng ngôc nghêch mà âm thâm chờ đợi mãi môt hình bóng, rôi lặng lẽ nhìn theo môi lúc người ta bắt đâu gặp gỡ hoặc chia tay những cuôc tình. Ngày xưa đã không tới được với nhau thì bây giờ và mãi mãi vê sau cũng vân sẽ là như vây. Bởi đơn giản chẳng có bât kỳ phép màu nào xảy đên với môt người vôn dĩ đã không tin vào những phép màu.
Tôi sẽ bắt trái tim mình dừng lại đê nhường chô cho những cảm xúc mới. Tôi tin rằng trên đời này nhât định sẽ có môt người sinh ra đê trở thành môt nửa của mình và sẽ tiêp tục tìm kiêm. Rôi tôi và người ây sẽ cùng nhau đắp xây môt cuôc sông hạnh phúc trọn vẹn, môt ngôi nhà mơ ước giông hêt như trong giâc mơ đêm qua ây của tôi.
Theo VNE
Ai cũng xứng đáng hưởng hạnh phúc Nó thây tiêc quãng thời gian trước kia, khi mà trái tim nó cứ xót xa, đau khô vì môt kẻ phụ bạc chẳng hê xứng đáng với mình. Nó tự tay chọn cho mình môt bô váy với gam màu sặc sỡ, tự tay trang điêm môt lớp nhẹ đủ đê che đi vài vêt thâm nơi gò má. Đứng trước gương,...