Mưu đối phó với ông chồng có tính ki bo
Được bạn thân bày có cách trị chồng keo bẩn, Vân áp dụng và sau một thời gian, ông chồng đã biết đóng một phần lương cho vợ chi tiêu.
Lấy độc trị độc
Hầu hết chị em khi lấy phải ông chồng “kẹo kéo” đều chọn cách “sống chung với lũ” bởi nó không đáng trở thành lý do để ly hôn. Và mỗi chị em lại chọn một cách riêng để đối phó với tính xấu này của chồng.
Có một sự trùng hợp khá đặc biệt: những bà vợ lấy phải chồng keo kiệt lại là người chi tiêu khá thoáng. Thế nên, dù chồng không chịu chi nhưng sinh hoạt của gia đình vẫn được đảm bảo bởi đồng lương của vợ. Như trường hợp của chị K. Vân (Nghĩa Tân, Cầu Giấy) chồng keo kiệt, không đưa lương cho vợ chi tiêu nhưng vì lương của chị cao, kham hết mọi khoản nên sinh hoạt gia đình vẫn được đảm bảo.
Vì là người ngại nói chuyện tiền nong, lại ngán ngẩm với cái tính của chồng nên chị cứ lẳng lặng chi tiêu, và ông chồng cứ bo bo giữ tiền của mình. Cho đến khi tâm sự với bạn thân, chị được bày cách trị thói keo kiệt, chồng mới biết đóng một phần lương cho chị.
“Bạn tôi nói đúng, vì anh thấy lương tôi đủ chi tiêu nên không thèm đoái hoài gì. Tôi phải tỏ ra là mình túng thiếu thì anh mới biết đóng góp. Tôi nói với chồng là giá cả leo thang, lương của tôi không đủ trang trải nữa. Hằng tháng tôi đưa anh hóa đơn tiền điện, tiền nước và tiền đóng học phí cho con. Còn tôi sẽ lo tiền ăn và sinh hoạt hằng ngày. Anh nhìn hóa đơn rồi kêu oai oái bảo sao lắm thế, tôi mới bảo tháng nào tôi cũng chi hết đấy sao chẳng thấy anh kêu. Ăn chung, ở chung, con chung thì phải có trách nhiệm chung. Cuối cùng anh cũng chịu móc hầu bao chi cho những khoản này”.
Chị Vân bảo, thỉnh thoảng hết dầu gội, sữa tắm chị lại kêu với chồng hết tiền để chồng mua. Chồng không mua chị cũng kệ, đến khi chồng không chịu được nữa sẽ phải bỏ tiền ra mua. “Mấy khoản nhỏ nhỏ không đáng là bao nhưng mình phải làm thế để chồng quen với việc tiêu tiền. Nói chung là với chồng keo kiệt thì mình phải chủ động, thẳng thắn, phải chai mặt mới được”, chị Vân nói.
Video đang HOT
Còn chị N. Giang (khu đô thị Linh Đàm) sau 2 tuần thực hiện chính sách giao cho chồng đi chợ thì chồng chị bớt kêu ca chuyện chi tiêu hẳn. Chồng chị là người quản lý tiền nong, mỗi ngày đưa cho chị một khoản nhất định để đi chợ, lần nào đi chợ về anh cũng hỏi vặn giá cả rồi chê chị tiêu pha không tiết kiệm.
“Sau hai tuần giao cho anh đi chợ thì anh phải gật đầu công nhận là giá cả tăng nhanh thật. Anh chủ động đưa thêm tiền và giao lại cho tôi đi chợ. Từ đó chỉ thỉnh thoảng anh mới căn vặn chuyện giá cả. Giờ đôi khi vẫn chán vì tính toán của chồng nhưng cuộc sống không còn ngột ngạt như trước”, chị Giang chia sẻ.
Lên tiếng để chữa “bệnh” cho chồng
Không khó để đánh giá cách chi tiêu, cách cư xử, thái độ với tiền bạc của người đàn ông. Nếu để ý kỹ, ta sẽ nhận thấy một người đàn ông keo kiệt rất hay theo dõi, so sánh giá cả của những chi tiêu sinh hoạt lặt vặt, ít khi hưởng ứng các cuộc vui nếu phải trả tiền, thái độ khó chịu khi đi ăn hay đi chơi cùng bạn bè người yêu (vì sợ trả tiền), không bao giờ tặng hoa, quà trong các ngày kỷ niệm lễ lạt…
Chính vì vậy, trong giai đoạn tìm hiểu yêu đương, người phụ nữ phải hết sức tỉnh táo, để ý để phát hiện ra tính xấu này của chàng. Nếu cảm thấy chấp nhận được thì hãy tiến tới. Còn với trường hợp lúc yêu được cưng chiều, đến khi cưới xong mới phát hiện ra tính keo kiệt của chồng thì nên góp ý để giúp chồng sửa chữa.
Chuyên gia tâm lý Hoàng Thị Kim Thanh (khoa Văn hóa học, ĐH Văn hóa Hà Nội) đưa ra lời khuyên: “Tôi vẫn cho rằng tính cách của một con người phần lớn là do học hỏi mà có. Vì vậy nếu đã học để trở nên keo kiệt thì anh ta vẫn nên có cơ hội học để bớt sự keo kiệt đi. Tất nhiên có một số người keo kiệt đã thành bệnh, nhưng những người sống cùng như vợ con chẳng dám nói gì thì bệnh sẽ càng trở nên trầm trọng hơn”.
“Thực ra đã lấy phải ông chồng keo kiệt mà cố gắng thay đổi để có một ông chồng phóng khoáng thì quả thật là không thể. Chỉ làm sao để ông ta bớt tính keo kiệt đi đã là tốt lắm rồi. Sẽ không có một công thức nào chung để trị thói keo kiệt của các ông chồng, mà phải hiểu họ cặn kẽ thì mới có thể hạn chế được. Nhưng theo tôi, cách tốt nhất là người vợ nên độc lập về kinh tế”, bà Thanh nói thêm.
Theo Vietnamnet
Cái thai trong bụng "tố" bố chồng 70 tuổi "tòm tem" với ôsin
Cả nhà tôi đã vô cùng bàng hoàng khi bố chồng tôi thừa nhận đã làm cho chị osin có bầu với mình và bây giờ chị ta đòi quyền thừa kế tài sản với chúng tôi.
Chúng tôi cưới nhau và về ở với bố mẹ chồng mới được gần một năm nay. Gia đình nàh chồng tôi chỉ có hai người con, chồng tôi là con trai cả và cũng là con trai duy nhất của ông bà, dưới chồng tôi còn một em gái. Nhưng sau khi đi du học và kết hôn thì em chồng tôi định cư ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước thăm bố mẹ chồng tôi. Vì thương bố mẹ ở một mình sẽ không an toàn nên chúng tôi quyết định dọn về ở chung nhà với ông bà sau 4 năm ở riêng. Vả lại ở chung với bố mẹ cũng tiện cho việc chăm sóc ông bà, con tôi lại có người trò chuyện, dạy bảo nhiều hơn.
Tuy nhiên, công việc của cả hai vợ chồng tôi đều rất bận rộn. Chồng tôi thì làm công việc kinh doanh nên anh thường xuyên đi sớm, về muộn. Tôi tuy là nhân viên văn phòng nhưng công việc cũng khá bề bộn nên có ít thời gian ở nhà với bố mẹ và con. Vì thế tôi phải tranh thủ thời gian buổi tối để làm việc nhà. Bố mẹ chồng tôi tuy đã nghỉ hưu nhưng mẹ tôi thì già yếu nên cũng không giúp tôi được nhiều trong việc nội trợ. Bố chồng tôi thì tuyên bố ông không làm việc nàh vì việc đó là của phụ nữ. Thời gian rảnh rỗi hàng ngày ông đi tập dưỡng sinh, đánh cờ, đọc báo hoặc thăm viếng bạn bè.
Vì nhà đông người nên khối lượng công việc cũng nhiều hơn, chồng tôi thương vợ vất vả vì vừa việc cơ quan, vừa việc nội trợ, chăm con, dạy con học bài, chăm sóc bố mẹ chồng nên đã đề nghị thuê người giúp việc để đỡ phần công việc.
Ôsin có thai với bố chồng tôi và đòi chia quyền thừa kế (Ảnh minh hoạ)
Chúng tôi tìm được một chị giúp việc thông qua một trung tâm môi giới, tên Hồng. Chị ta 42 tuổi nhưng nhìn bề ngoài thì trẻ hơn so với tuổi. Đã từng có kinh nghiệm giúp việc gần 10 năm và đã có một đứa con 10 tuổi. Nghe đâu chị ta không có chồng, chỉ xin một mụn con để nuôi trông lúc về già có người đỡ đần. Chị ta để con ở quê với ông bà để lên thành phố kiếm việc nuôi con. Nghe hoàn cảnh thì tội nghiệp nhưng nhìn cách ăn mặc sành điệu của Hồng thì chẳng ai bảo chị ta làm nghề osin. Tôi cũng tỏ ra không an tâm về người giúp việc này nên muốn tìm người khác. Nhưng khi đưa chị ta về nhà, bố mẹ chồng tôi lại tỏ ra rất quý chị Hồng vì cách ăn nói nhẹ nhàng, khéo léo, lại chịu khó, chu đáo nên vợ chồng tôi đành nhắm mắt liều thuê, định bụng một thời gian nếu thấy không ổn thì tìm người khác vậy vì bây giờ tìm được một người giúp việc ưng ý đâu có dễ, chúng tôi lại chưa thuê osin bao giờ nên cũng khó.
Quả thực là Hồng rất chăm chỉ. Hằng ngày chị ta dậy từ tờ mờ sáng, lau chùi nhà cửa, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp, đi chợ, nấu nướng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà và tỏ ra rất hiểu khẩu vị của từng người trong gia đình nên cả nhà tôi ai cũng hài lòng.
Từ ngày có chị giúp việc, tôi ít khi và hầu như không phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Đi làm về là đã thấy chị ta chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy. Việc chăm sóc bố mẹ chồng tôi cũng một tay chị ta lo. Mẹ chồng tôi tuy mới gần 60 tuổi nhưng mắc bệnh về thần kinh nên kém minh mẫn, việc ăn uống, vệ sinh đôi khi không tự làm được mà phải nhờ người khác nên chị Hồng thường phải giúp bà.
Điều đặc biệt là từ ngày có người giúp việc, bố chồng tôi thường ít ra ngoài hơn, thời gian có mặt ở nhà nhiều hơn mọi khi. Trước đây, ông thường xuyên vắng nhà, chỉ đến bữa cơm hoặc đến tối mới về. Nhưng gần đây ông ít đi, có hôm ở nhà cả ngày, tính tình cũng dễ chịu hơn, vui vẻ hơn trước nhiều.
Tôi đem chuyện tâm sự với chồng tôi thì anh gạt đi vì chồng tôi cho rằng chắc tại vì có người giúp việc nên ông ăn uống ngon miệng hơn, lại có người chăm sóc mẹ tôi nên ông chẳng phải động chân động tay vào việc gì, vả lại biết đâu có osin, bố có người trò chuyện nên tinh thần cũng thoải mái. Nghe vậy tôi cũng thấy có lý nên cũng không hoài nghi chuyện osin nữa.
Nhưng có một việc khiến tôi phải giật mình, nghi ngờ. Dạo gần đây, chị giúp việc có những biểu hiện rất lạ, chị ta thường xuyên tỏ ra cau có mặt mày, hay cằn nhằn khi con tôi bày bừa đồ đạc để chị ta phải dọn dẹp, việc không ăn hết thức ăn để chị ra phải cất dọn...Vì nàh chỉ có vài người nên bữa ăn chúng tôi cho cả giúp việc ăn chung, nhưng tôi để ý mỗi bữa chị ta phải chạy ra ngoài nôn ói mấy lần. Lần đầu, tôi nghĩ rằng chắc chị ta có vấn đề về sức khoẻ. Nhưng nhiều lần sau, chị ta có những biểu hiện giống như người nghén nên tôi thêm phần lo lắng. Chị ta có thai với ai khi suốt ngày chỉ ở nhà tôi? Chẳng nhẽ chị ta có mối quan hệ nào bên ngoài mà giấu diếm chúng tôi?
Thế rồi điều gì đến đã đến, cái bụng của chị ta mỗi ngày một to hơn, cả nhà tôi ai cũng ngơ ngác, ngoại trừ bố chồng tôi. Ông tỏ ra quan tâm đến chị ta một cách lạ thường, ông mua sữa cho chị ta uống và thậm chí còn giúp đỡ chị ta rất nhiều trong công việc nhà- điều mà trước đây ông không bao giờ làm. Tôi đem thắc mắc hỏi Hồng về "tác giả" của cái thai trong bụng thì chị ta nói là của người đàn ông chị ta yêu lâu rồi. Thôi thì chuyện riêng của người giúp việc nên tôi cũng chẳng tiện hỏi thêm. Tôi bàn với chồng tôi cho chị ta nghỉ việc vì sợ phụ nữ bụng bầu giúp việc sẽ vất vả cho chị ta và ảnh hưởng đến đứa con.
Nhưng chẳng hiểu chị ta đứng ở đâu nghe được câu chuyện của vợ chồng tôi, Hồng đùng đùng nổi giận nói rằng sẽ không đi đâu cả. Và cái thông tin chị ta thông báo làm chúng tôi điếng người: Chị ta đang mang thai đứa con của bố chồng tôi - một ông lão gần 70 tuổi và bây giờ chị ta đòi chia quyền thừa kế tài sản với chúng tôi. Mẹ chồng tôi đã đột quỵ sau cái tin sét đánh ấy, bố chồng tôi cũng thừa nhận điều chị ta nói là sự thật.
Trời ơi! Bây giờ chúng tôi biết làm thế nào khi chị ta đang mang trong mình giọt máu của bố chồng tôi?
Theo VNE
Bí mật của một người vợ trẻ Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Ngồi trong văn phòng, Mr Huy trưởng văn phòng Thám tử Sài Gòn T&T với ly cafe trên tay, mắt anh nhìn xuống dưới lòng đường thư giãn. Mặc cho mưa to gió lớn, dòng người vẫn lướt qua vội vã... Nghe tiếng gõ cửa, anh trở về với thực tại. Trước mặt anh là...