Mưu đồ ẩn sau lần từ chối đi du lịch với gia đình của cô ôsin trẻ
Tôi nhiều lần bắt gặp cô ta ngồi khâu từng đường sứt chỉ ở quần chồng tôi dù tôi chưa một lần nhờ. Cô ta cũng thường hỏi chồng tôi món ăn có vừa miệng hay không.
Năm nay tôi 30 tuổi, còn chồng tôi 37. Chúng tôi đã có 1 cháu gái học lớp 4 và cháu trai mới hơn 1 tuổi. Vợ chồng tôi đều làm công ty liên doanh, kinh tế dư dả và tình cảm vẫn êm đẹp.
Chồng tôi là con một nên chúng tôi vẫn ở chung với bố mẹ chồng. Tuy nhiên, do ông bà tuổi cao sức yếu không thể trông nổi cháu nên kể từ khi sinh con thứ hai tôi đã phải thuê người giúp việc.
Gia đình tôi đông người lại có cả người già trẻ nhỏ nên việc chọn người giúp việc phù hợp là rất khó. Vì thế nên từ khi sinh con thứ hai đến nay, nhà tôi đã phải thay đến 6 người giúp việc, người thì không đáp ứng nổi yêu cầu của gia đình buộc phải thay, người lại chê nhà tôi nhiều việc.
Chỉ đến cô ô sin thứ 7 này, hiện vẫn đang ở nhà tôi, là xem ra hoàn hảo nhất và được cả nhà tôi quý mến. Tôi cũng rất quý mến cho tới sự việc gần đây.
Cô giúp việc này mới có 20 tuổi, bố mẹ đã mất còn anh chị em thì đều lập nghiệp xa. Ngay khi đến nhà tôi, cô bé này có nói hết về hoàn cảnh của mình và bảo rằng vì không có gia đình nên cô muốn đã ở cho nhà ai là ở lâu dài, ổn định. Nghe vậy, chúng tôi cũng mừng lắm.
Và quả thực, về độ chăm chỉ, sạch sẽ và bao quát việc nhà, không ai có thể chê cô bé này. Tuy chưa có kinh nghiệm nhiều trong việc chăm em nhưng nhờ sáng dạ và chăm chỉ nên cô bé cũng hoàn thành khá tốt khiến vợ chồng tôi rất yên tâm. Ngày nào, đi làm về nhìn nhà cửa sạch sẽ, cơm nước tươm tất, tôi cũng thấy nhẹ lòng.
Dù hoàn cảnh nghèo khó nhưng cô giúp việc này không bao giờ tơ hào chút gì đến tiền bạc hay đồ đạc của gia chủ. Có khi tôi để quên cả mấy triệu ở ngăn kéo bàn ăn nhưng lần nào cô cũng nhắc nhở tôi về món tiền đó.
Cô bé này cũng rất thật thà, có gì kể đấy và cực kỳ yêu trẻ con, cô bé coi hai đứa con tôi như em của nó vậy, chơi đùa dạy dỗ suốt ngày cùng chúng mà không biết chán. Thành ra, đã từ lâu tôi coi cô bé như người nhà.
Thậm chí khi nghe cô bé này tâm sự rằng vì bị dị tật ở chân (khiến chân đi tập tễnh) và hoàn cảnh gia đình vậy nên cô chẳng nghĩ bao giờ có thể lập gia đình, cô bé bảo sẽ ở với nhà tôi đến già nếu chúng tôi đồng ý, vợ chồng tôi đã rất thương. Và tôi còn nhiều lần bàn với chồng rằng sau này khi con lớn, sẽ tìm việc cho cô bé và thậm chí còn tìm đường để giúp việc có nơi có chốn đàng hoàng.
Vì thương giúp việc nên hè nào, khi cả gia đình đi nghỉ mát tôi cũng cho cô bé đi cùng, mua sắm quần áo này nọ. Năm nay cũng vậy, cả nhà tôi định đặt vé đi Nha Trang và cô giúp việc cũng háo hức lắm.
Video đang HOT
Vậy nhưng khi nghe thấy chồng tôi thông báo rằng anh bận hội thảo quan trọng trong cả tháng đó nên phải ở nhà, cô giúp việc cũng nhanh nhảu góp ý: Chú ở nhà là không có ai nấu cơm cho ăn đâu. Và bất ngờ, vài ngày sau đó, cô bé cũng bảo tôi cô không đi du lịch nữa mặc tôi thuyết phục thế nào cô cũng không nghe.
Tôi lúc đó cũng chỉ nghĩ nghĩ ngợi gì nhiều và chiều theo ý giúp việc. Tôi vẫn tiếp tục hồn nhiên giao hết việc nhà cho cô mà không ngờ rằng cô gái này từ lâu đã thần tượng chồng tôi. Tôi nhiều lần bắt gặp cô ta ngồi khâu từng đường sứt chỉ ở quần chồng tôi dù tôi chưa một lần nhờ.
Cô ta cũng thường hỏi chồng tôi món ăn có vừa miệng hay không và thậm chí còn sắm riêng cho chồng tôi đôi dép đi ở nhà. Những lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng cô gái này đang lấy lòng ông chủ cũng giống như lấy lòng tôi mà thôi.
Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện cô ấy từng lên kế hoạch xin con từ chồng tôi nếu không có ngày tôi phát hiện ra ước mơ ấy trong cuốn nhật ký giấu dưới gối. Chẳng là hôm đó, vì giúp việc bận đi chợ, trong khi người nhà cô ấy cần gấp số chứng minh thư của cô ấy để làm giấy tờ gì đó ở quê, tôi mới lên phòng cô ấy lục tìm.
Khi lật gối để tìm ví, tôi bất ngờ thấy hình một cuốn sổ in hằn qua lớp vải mỏng của gối. Tò mò, tôi mở ra đọc và chết lặng khi đọc thấy những tình cảm mà cô giúp việc dành cho chồng tôi. Mắt tôi như muốn nổ tung khi thấy cô ta viết: Sau này, một lúc nào đó, nếu chú ấy đồng ý cho mình một đứa con thì mình sẽ đi xa.
Đọc những dòng chữ mà tôi thấy giật mình. Trời ơi, sao tôi lại có thể chủ quan đến vậy chứ? Có phải vì âm mưu trên mà cô giúp việc đã từ chối đi du lịch cùng gia đình tôi khi nghe thấy chồng tôi không đi chăng?
Chắc chắn tôi không thể giữ một người giúp việc như thế này ở trong nhà. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến cảnh đẩy một cô gái kém may mắn như vậy ra đường sao tôi thấy lòng mình băn khoăn quá. Tôi nên làm gì đây?
Theo Người đưa tin
Nỗi đau tuột cùng khi bị chồng ghẻ lạnh, từ chối đón nhận con
Có lẽ với tôi những ngày anh say là ngày tôi được hạnh phúc nhất bởi, chỉ lúc say anh mới gọi điện nói chuyện với mẹ con tôi. Anh nói chuyện với con như anh trước kia, vẫn xoa bụng nói với con vậy, anh nịnh con, dỗ con nín, anh bắt tôi mở loa ngoài cho anh nói chuyện với con. Anh nói "Bố xin lỗi con, vài hôm nữa bố sẽ về với con, con ngoan đừng quấy mẹ" rồi hỏi tôi có mệt không...
Khi tôi viết những dòng này ra là lúc cuộc hôn nhân của tôi đã đi đến ngõ hẹp. Gia đình chồng từ mặt tôi và cháu, chồng từ mặt vợ, bố mẹ đẻ của tôi từ mặt con rể và đau đớn nhất là chồng tôi từ mặt đứa con của mình.
Tôi lấy chồng vào cuối năm 2015. Lấy nhau sau 2 tháng hẹn hò và nhận lời yêu. Tôi đến với anh sau khi vừa trải qua một cú sốc nặng nề: tôi vừa mất con với người yêu cũ - là một người đàn ông đã có gia đình.
Tai tiếng khắp nơi, nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn chết đi cho xong nhưng rồi, nhờ mẹ, nhờ bố tôi lại gượng dậy sống tiếp. Đi làm, mặc những cái nhìn dè bỉu, mặc những cái cười khẩy, khinh ra mặt của những con người dưng nhưng giỏi bàn chuyện người, tôi vẫn cứ hiên ngang làm và làm cho quên hết sự đời.
Rồi tôi gặp anh. Không sắp đặt cũng chẳng tình cờ. Chỉ là một lần ngồi cạnh nhau lúc đi đám cưới người bạn thân. Anh ấy hơn tôi 1 tuổi, cao to, đẹp trai và rất hiền. Ấn tượng lúc đó của tôi về anh chỉ là một người rất hiền và nói chuyện lịch sự.
Khi tôi cố khép lòng mình ra là lúc anh tìm mọi cách để khơi gợi, để đến gần hơn. Nhưng tôi đâu dám, tôi cũng không đủ tự tin để đến với những người đàn ông khác khi mang trong mình cảm giác tội lỗi của một kẻ phá hoại gia đình người khác.
Nhưng rồi tôi lại tặc lưỡi lấy anh, mặc những dèm pha của người đời, mặc những phản đối của mẹ anh, hai em anh và cả dòng họ nhà anh.
Cưới nhau về, mẹ anh, em trai anh, em gái anh, những người chị trong họ nội họ ngoại nhà anh liên tục nhắn tin, gọi điện đe dọa tôi. Thế nhưng, tôi vẫn bỏ qua tất cả, sống cùng anh dù từ một tiểu thư nhà giàu tôi bước đến sống trong một căn phòng trọ giá chưa đến 300 nghìn mỗi tháng.
Rồi mẹ anh gọi điện cho anh, tôi nghe được bà bảo phải gửi về trả 90 triệu tiền sửa nhà, nếu không vì trước đó dự định sửa để rước tôi về làm dâu thì họ ở trong căn nhà cũ cũng ổn. Nhưng tôi nào đâu được sống trong căn nhà đó 1 ngày. Thế nhưng, vì muốn cắt đứt mối quan hệ tôi chấp nhận cùng anh vay ngân hàng để rồi hàng tháng lương anh chưa đến chục triệu nhưng đã mất 4 triệu tiền lãi, 3 triệu tiền nhà, hai vợ chồng còn lại tiêu pha.
1 tháng sau tôi có bầu. Khi tôi thông báo tin vui, khỏi phải nói, anh mừng vui, hạnh phúc biết chừng nào. Ngày nào đi làm về anh cũng ghé sát bụng tôi nói chuyện với con. Không một lần đi siêu âm nào anh không đưa tôi đi dù công việc anh bận rộn, anh đang làm chỉ huy ở cơ quan.
Rồi một đứa bạn thân thời đại học của tôi lật lọng. Nó đi nói xấu quá khứ của tôi cho anh, không chỉ kể xấu nó còn đặt điều bao nhiêu chuyện. Nhưng đáng buồn là, anh không tin tôi mà đi tin đứa con gái đó.
Lúc đó, tôi đang mang bầu tháng thứ 6, anh quay sang chất vấn chửi mắng tôi là thứ nhơ nhớp, vô học. Tôi thực sự đau đớn khi anh chửi "tôi sẽ gọi điện cho mẹ cô ngay bây giờ, mai ra đây đón cô về, tôi không có loại vợ như cô, trả cô về nhà cho mẹ cô dạy lại".
Đêm hôm đó, khoảng 1h30 sáng, tôi nằm một lúc thì thấy bụng đau, càng lúc càng đau mạnh hơn. Khoảng 2h30, tôi đau quá không chịu được quay sang lay chồng dậy, anh ấy dậy xoa bụng cho tôi một lúc rồi bảo pha sữa cho uống nhưng tôi đau quá không uống được. Rồi bắt đầu có nước chảy ra.
4h anh dậy đi làm, đến 5h đau quá không chịu nổi gọi anh, anh nhờ chị hàng xóm gọi taxi đưa đến viện Phụ sản. Lên đến viện tôi được đưa vào cấp cứu luôn, tình trạng chấn thương thai, rỉ ối, cơn gò dày, có dấu hiệu chuyển dạ. Bác sĩ tiêm thuốc để giảm cơn co nhưng không giảm, trưởng khoa đến chỉ định mổ lấy thai vì thai ngôi ngược, cũng may trước mổ tiêm được mũi giảm cơn gò rồi họ đưa tôi vào phòng hồi sức, không phải mổ lấy con ra nữa.
Sau khi ra viện, anh lại đùng đùng nói rằng, tôi không đủ tư cách làm vợ anh. Rồi anh gọi điện cho cho mẹ tôi bảo đưa tôi về dạy bảo lại. Tôi van xin nhưng anh lại chạy ra chỗ mấy người hàng xóm đang ngồi buôn chuyện nói "Không về cũng phải về, tôi không chấp nhận con vợ như cô". Rồi anh mở loa ngoài nói với mẹ tôi "Mẹ ra đón nó về đi, con, hàng xóm, đơn vị, bạn bè và gia đình con không ai dạy được nó nữa, mẹ ra đem nó về mà dạy...". Mẹ tôi tức quá nói "Con bình tĩnh nghe mẹ nói, vợ con nó ở với con chứ không ở với hàng xóm, không ở với anh em, bạn bè đơn vị con đâu mà họ dạy nó. Con nói con không dạy được nó thì mẹ chấp nhận chứ sống mà nghe lời người ngoài để hành hạ vợ như thế là tiểu nhân lắm..."
Sau đó anh bỏ đi suốt 1 ngày 1 đêm không về, không đoái hoài gì đến tôi dù tôi mới ra viện không quan tâm sống chết, ăn uống thế nào.
Rồi tôi về quê như mong muốn của anh. Suốt những tháng cuối thai kỳ, anh không hề hỏi thăm hay quan tâm xem con trong bụng như thế nào. Anh thờ ơ với những tin nhắn thông báo chỉ số của con sau siêu âm. Tôi lúc đó vẫn kiên trì gửi tin nhắn để anh còn chút mối dây ràng buộc với con, để con sau này sinh ra có cha, và trên hết là vì tôi muốn níu kéo anh.
Rồi đến ngày tôi chuyển dạ. Tôi nhắn tin cho anh lúc 3 giờ với nội dung "Em vào viện đi sinh rồi". 6h sáng bố tôi gọi cho anh và đến 2h chiều anh về đến viện. Anh vào phòng chờ sinh, thấy tôi và mẹ ở đấy nhưng không chào hỏi ai hết. Ngồi đúng 2 phút rồi đi ra hành lang ngồi vào mạng mặc bố mẹ tôi chạy đi chạy lại làm thủ tục cho con gái đẻ.
Đến 8h tối, cơn đau ngày một dày lên. Tôi đau đến chết đi sống lại, bò ra cả nền nhà, đi bằng 4 chân, đau đớn tột độ. Lúc ấy, anh vào đỡ tôi dậy, cho tôi vịn vào người anh, ôm lấy tôi sợ tôi đi lại mạnh vỡ ối sớm. Rồi anh dìu tôi vào phòng sinh, sau khi tôi sinh và khâu xong, bác sĩ gọi anh vào bế tôi ra.
Đến 8h sáng hôm sau, gia đình anh gọi điện, anh để con lại rồi bỏ về. Cũng từ đó đến bây giờ, anh không gặp mặt con một lần nào nữa. Một lần, tôi nhắn tin "nhờ" anh có thể về và chăm con một ngày, để con biết rằng, nó còn có bố, còn cảm nhận được hơi ấm, tình cảm của một người cha. Nhưng anh chỉ lạnh lùng trả lời "Anh có thể chăm con một mình nhưng với em thì không. Anh cũng sẽ không bao giờ ở lại nhà em đâu, chỉ ban ngày đến thế thôi".Tôi thực sự chết lặng, hóa ra anh hoàn toàn vô cảm với tôi, với con với bao đau đớn tôi vất vả sinh con ra.
Có lẽ với tôi những ngày anh say là ngày tôi được hạnh phúc nhất bởi, chỉ lúc say anh mới gọi điện nói chuyện với mẹ con tôi. Anh nói chuyện với con như anh trước kia, vẫn xoa bụng nói với con vậy, anh nịnh con, dỗ con nín, anh bắt tôi mở loa ngoài cho anh nói chuyện với con. Anh nói "Bố xin lỗi con, vài hôm nữa bố sẽ về với con, con ngoan đừng quấy mẹ" rồi hỏi tôi có mệt không...
Tết anh về quê ngày 27 thì mãi đến 29 mới đến nhà tôi thăm con. Vào nhà, anh nói "Ông, con về từ hôm 27 nhưng bận quá nên hôm nay mới lên được, con xin phép ông cho con thăm con con một lát", rồi gặp mẹ tôi anh cũng nói như vậy.
Rồi bố tôi mời anh ra bàn nói chuyện. "Con này, bố có chuyện muốn nói với con, thứ nhất, chuyện mâu thuẫn giữa 2 vợ chồng con và chuyện giữa con và mẹ vợ con đây có vấn đề gì bố không cần biết, bố là người luôn sống chuẩn mực với con và coi con như con đẻ, nhưng thực sự đến ngày hôm nay bố không chấp nhận được con nữa. Con về nhà từ hôm 27 mà đến hôm nay 29 mới đến thăm con. Thực sự bố không biết con tài giỏi, tốt đẹp ở đâu nhưng nhìn cách con đối xử với con của mình khi nó mới sinh ra thế này là bố không chấp nhận được nữa rồi. Đành rằng vợ chồng giận hay bỏ nhau nhưng sao người làm cha có thể bỏ con mình. Bố phải nói luôn là từ bây giờ, gia đình này sẽ nuôi nó khôn lớn nên người, còn từ bây giờ trở đi con không còn là con rể nhà này nữa. Con cũng đừng đến thăm thằng cu nữa, ra ngoài đường gặp nhau xem như không quen biết".
Rồi mẹ tôi lại nói tiếp "Lâu nay mẹ nghĩ con gái mẹ chắc có sai trái gì với con để con đối xử như vậy. Nhưng giờ thì mẹ nhận ra rồi, chính đứa con của con mới ra chẳng có tội lỗi gì mà con còn đối xử với nó như thế này thì con làm sao đối xử tốt với con gái mẹ được. Thôi con về đi, từ bây giờ mẹ cũng cấm con không được lên đây nữa, không còn liên quan gì đến thằng cu nữa".
Mẹ tôi vừa nói dứt lời thì anh đứng lên về luôn, không chào bố mẹ tôi một câu. Đến lúc đó thì tôi vỡ òa, bao lâu nay đau đớn, khổ sở cuối cùng tất cả đã chấm hết. Tôi đau đớn, dằn vặt nuôi con một mình rồi lại nghĩ đến người chồng chỉ vì những hiểu lầm không có cơ hội giải thích mà đi đến kết cục này. Giờ đây, khi viết những dòng này ra là lúc tôi đang ôm con cho nó ngủ, vừa nghĩ lại những ngày đau đớn qua và không thôi mong mỏi một ngày anh suy nghĩ lại, quay về với con. Tất cả có lẽ cũng chỉ vì tôi sống tình cảm quá, bi lụy quá nên mới khổ sở như vậy. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên lúc này.
Giấu tên
Theo người đưa tin
Vợ cho "lên giường" với người khác nhưng chồng kiên quyết từ chối, lý do không ngờ là... Nhân vui lắm, không ngờ chồng cô lại là người thương vợ, biết trước biết sau như vậy. Thời nay, đàn ông chỉ chực nhảy bổ lên giường của người khác chứ đâu có kịp nói lời từ chối. Vợ chồng Nhân lấy nhau đã 10 năm, có với nhau 2 đứa con gái xinh xắn. Gia cảnh của hai vợ chồng đều...