Muốn về với tình yêu nhưng sợ nghèo
Lấy chồng xứ người, tuy không giàu nhưng tôi chẳng phải lo chuyện cơm áo. Về với người cũ, tôi vừa bị chê cười lại phải bươn chải, khó khăn.
Nhà tôi ở gần nhà anh. Khi lớn lên, chúng tôi yêu nhau và anh rất tốt với tôi. Anh yêu tôi nhưng vì gia đình tôi nghèo hơn nên tình yêu của chúng tôi bị cha mẹ ngăn cản với lý do không tương xứng, sợ gia đình anh sẽ chê. Rồi anh trai tôi uống rượu say, chửi và đánh tôi. Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã uống thuốc tự tử. May mắn, mẹ phát hiện, tôi được cứu sống.
Ra viện về nhà được một ngày, tôi vô cùng buồn tủi và xấu hổ. Tôi muốn đi một nơi nào đó không ai quen biết mình. Cuối cùng, tôi quyết định ghi tên vào dịch vụ lấy chồng nước ngoài. Mọi chuyện xảy ra, anh không hề hay biết. Tôi ra đi bỏ lại sau lưng một tình yêu đẹp nhất của cuộc đời mình.
Anh hận tôi vì ham giàu mà bỏ anh. Không lâu sau, anh cũng cưới vợ và sinh con. Hiện tại, tôi đã có chồng và sinh sống tại Malaysia. Chồng tôi cũng nghèo nên cưới nhau hơn bốn năm, chúng tôi vẫn chưa sinh con vì sợ không nuôi nổi. Vợ chồng ở với nhau mà không có con thì gắn bó để làm gì. Tôi rất yêu trẻ và đã nhiều lần tâm sự với chồng nhưng anh không cấp nhận.
Mỗi lần về Việt Nam, nhìn thấy nhà dột, cột liêu xiêu mà càng thêm buồn tủi. Mang tiếng lấy chồng nước ngoài nhưng không lo được gì cho gia đình. Tôi thấy nhục cho bản thân lắm. Tôi lấy chồng xứ người không phải vì ham giàu sang mà chỉ mong có một cuộc sống hạnh phúc giản dị. Nhưng mọi chuyện không được như thế. Giờ đây, tôi chán nản và hụt hẫng vô cùng.
Video đang HOT
Tôi biết trái tim mình còn yêu anh nhiều lắm.
Vừa rồi, tôi gặp lại người yêu cũ. Chúng tôi đã tâm sự với nhau rất nhiều. Tôi được biết anh đang sống ly thân với vợ. Chị ấy cũng đang đi làm ở Ma Cao nên anh đã đưa đơn ra tòa ly hôn đơn phương. Thời gian này, anh đang chờ tòa giải quyết. Anh được quyền nuôi con trai hơn ba tuổi.
Hơn ai hết, tôi hiểu anh là một người đàn ông tốt. Anh đã xin tôi trở về để cùng anh làm lại từ đầu. Tôi biết trái tim mình còn yêu anh nhiều lắm nhưng ngại một điều khi trở về Việt Nam sống cùng anh thì mọi người sẽ chê cười gia đình tôi. Nếu tôi về sống cùng anh thì phải nuôi con của anh và đi làm công nhân ở công ty. Tôi rất sợ cuộc sống bươn chải hàng ngày vì miếng cơm manh áo. Tuy ở Malaysia, tôi không giàu nhưng không phải lo lắng chuyện áo cơm.
Trên đời này liệu tình yêu có sức mạnh để con người ta vượt qua gian khổ không? Tôi luôn đắn đo về điều đó. Năm nay tôi đã 29 tuổi. Tôi sống ở xứ người được 8 năm nhưng không nhận được điều gì ngoài việc tuổi xuân cứ trôi qua một cách lãng phí. Bây giờ, tôi phải làm sao, nên lựa chọn thế nào để không đánh mất tương lai.
Theo VNE
Chồng già nhưng giàu, tội gì mà không lấy
Chấp nhận lấy người chồng già, tôi sẽ có tất cả. Vậy có nên hay không?
Cuộc sống không như ý của nhiều người khi lập gia đình đã khiến tôi không còn đủ tự tin vào cái gọi là tình yêu nữa. Người ta yêu nhau là thế, nhưng rồi khi lấy nhau về, mọi thứ khác biệt hoàn toàn. Không thể chỉ yêu mà sống, bởi gánh nặng gia đình, gặng nặng cơm áo gạo tiền luôn đè lên vai mỗi người.
Trước đây, tôi tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng rằng, chỉ cần yêu nhau, đồng cam cộng khổ, mọi thứ sẽ qua hết. Người ta không phủ nhận sức mạnh của tình yêu, nhưng cuộc sống khó khăn, tình yêu cũng theo đó mà phai nhạt. Nhiều người vợ cảm thấy chán nản vì nghèo khổ, còn những anh chồng thì cảm thấy bản thân mình hèn đi vì không lo được cho vợ. Thế là, cứ như thế, mọi thứ trở nên bế tắc hơn. Bạn bè sau khi lấy chồng than vãn, trách phận, hối hận vì đã lấy người này, người kia. Rồi khi khó khăn, bao nhiêu tính xấu mà trước giờ mình không biết bị phơi bày ra hết.
Thế nên, tuổi này tôi chưa dám kết hôn cũng vì điều đó. Tôi sợ một ngày nào đó, tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như họ, cũng bế tắc, cũng chán nản, cũng cảm thấy mọi thứ đổ vỡ và thất vọng vô cùng. Rồi càng khó khăn càng thấy hôn nhân bế tắc.
Trước đây, tôi tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng rằng, chỉ cần yêu nhau, đồng cam cộng khổ, mọi thứ sẽ qua hết. (ảnh minh họa)
Tôi được mai mối cho một người giàu có nhưng đứng tuổi, nếu không muốn nói là hơi già. Người ta có thể lo cho tôi mọi thứ, cho tôi nhà lầu, xe hơi, cho tôi cuốc sống sung túc mà không phải lo bất cứ thứ gì. Lấy người ta, cuộc sống vật chất không có gì phải suy nghĩ. Tôi trở thành bà hoàng lộng lẫy. Thế nhưng, chấp nhận điều đó tức là tôi đánh đổi tương lai của mình. Nghĩ về những ngày tháng khó khăn tôi lại sợ, nhưng nghĩ đến cảnh lấy chồng già và không có tình yêu, tôi còn chua xót hơn. Tôi không biết chọn con đường nào để bước đi vì mình cũng không còn trẻ nữa, không còn thời gian để mơ mộng những mối tình lãng mạn, chỉ biết có tình yêu. Tôi cũng không phải người giỏi kiếm tiền, thế nên, mơ ước lớn nhất của tôi là tìm được bến bờ hạnh phúc, tìm được nơi nương tựa mà mình cảm thấy tin tưởng nhất.
Chấp nhận lấy người chồng già, tôi sẽ có tất cả. Vậy có nên hay không? Tôi băn khoăn với câu hỏi ấy cả ngàn lần, tôi chỉ muốn không phải lo nghĩ gì, cứ sống như thế, phụ thuộc vào người ta vì người ta cần tôi. Tình yêu là gì, tình yêu chỉ là thứ phù phiếm, rồi theo tháng năm nó cũng nhạt phai. Đến khi cuộc sống khó khăn rồi lại thấy hối hận vì ngày xưa sao mình không lấy chồng giàu. Tôi luôn an ủi mình bằng suy nghĩ ấy và định buông xuôi, mặc cho số phận an bài, để người đời cười chê tôi là cô gái hám tiền, ham của cải vật chất. Được cái, tôi không có tình mà phụ, không phải tham vàng bỏ ngãi, vì tôi cô đơn, tôi chưa có người yêu. Đợi chờ một tình yêu tới thật lâu và mệt mỏi. Hay tôi cứ lấy chồng, cứ sống giàu sang để bố mẹ yên lòng, còn hơn là phải chắt bóp, xin từng đồng của chồng hay tiết kiệm từng xu, từng hào vì cái gọi là tình yêu?
Thật tình, cái thứ của cải kia cũng thật phù phiếm, cái thứ gọi là tình yêu cũng thật chống chếnh. Vậy tôi nên chọn cái nào? Người ta bảo, chồng giàu nhưng giàu thì tội gì không lấy. Chẳng lẽ tôi cũng làm vậy hay sao?
Theo VNE
Không quan tâm tuổi tác, quốc tịch miễn là không phải đàn ông Việt Tôi không quan trọng anh người nước nào, hơn tôi bao nhiêu tuổi, chỉ cần đừng là đàn ông Việt. Tôi không có ý miệt thị, phân biệt hay tỏ ý coi thường đàn ông Việt nói chung. Nhưng từ thực tế cuộc sống của tôi, những gì đã trải qua, tôi không còn bao giờ muốn yêu thêm đàn ông Việt, dù...