Muôn vàn rắc rối khi hai anh em làm cùng công ty
Thời gian sau đó, tôi có cảm giác bị soi mói rất nhiều, nếu làm việc hiệu quả, được thưởng, ai cũng xì xào nói là do có ô dù trong phòng. Chẳng may, việc không suôn sẻ cũng lại dè bỉu tôi được vào chỉ vì mối quan hệ.
Tôi là con út trong gia đình, trên tôi có một anh trai và một chị gái. Anh cả năm nay ngoài ba mươi, chị hai 28 tuổi còn tôi vừa bước sang tuổi 25. Tôi tuy là con gái nhưng tính tình khá ngang bướng, nghịch ngợm và các sở thích khác cũng giống nam giới như thích bóng đá, chơi game, hay nhậu… Và tính cách đó cũng ảnh hưởng không ít tới sự nghiệp cũng như cuộc sống của tôi.
Anh cả tôi vốn là kỹ sư tin học, từ nhỏ tới lớn anh luôn học giỏi, đứng đầu lớp suốt 12 năm. Sau khi tốt nghiệp đại học Quốc gia Việt Nam, anh vào làm tại công ty Hàn Quốc. Ngoài việc lo cho bản thân, anh còn chu cấp tiền nuôi hai chị em tôi ăn học. Chính vì vậy, anh cả là thần tượng của tôi, tôi quyết tâm đậu ngành thông tin để theo chân anh. Trời không phụ lòng người, suốt 4 năm đại học, tôi luôn thuộc top đầu lớp và tốt nghiệp với tấm bằng giỏi. Sau đó, tôi quyết tâm đi học thêm tiếng Hàn thêm 2 năm để thi vào công ty anh cả đang làm. Vì đã là người có kinh nghiệm, anh cả chỉ tôi cách ôn tập hiệu quả, cách trả lời những câu hỏi phỏng vấn ấn tượng, cách làm bản thân nổi bật giữa các ứng viên. Trải qua bốn vòng thi khắt khe, cuối cùng tôi cũng nhận được kết quả đậu vào công ty của anh. Và mọi chuyện lúc này mới bắt đầu.
Ngày đầu tiên tôi đi làm, anh cả đã dặn tôi đừng tiết lộ việc có anh trai ở công ty, kẻo mọi việc sẽ thêm rắc rối bởi anh hiện đang làm trưởng phòng công nghệ thông tin, bộ phận mà tôi được tuyển vào làm. Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn vâng lời anh cả. Đến công ty, tôi được trưởng phòng (tức anh trai tôi) hướng dẫn công việc, đồng thời giới thiệu làm quen với các nhân viên khác. Công việc không quá khó khăn nhưng vẫn có nhiều điều mới mẻ nên tôi cố gắng học hỏi từ đồng nghiệp. Mọi chuyện vẫn êm ấm cho đến một ngày, cô nàng đồng nghiệp bị hỏng máy tính, vì chưa thể sửa kịp mà lại đang có hồ sơ gấp phải gửi cho đối tác nên tôi đã ngỏ ý giúp đỡ và cô nàng chỉ nói sẽ mượn khoảng 15 phút. Trong lúc đó tôi đi lên canteen trên tầng 10 ăn vặt chút cho đỡ đói rồi về làm.
Ngày hôm sau, vừa bước vào phòng tôi đã thấy không khí có gì đó rất lạ nhưng không thể biết là điều gì. Đến giờ ăn trưa, anh cả gọi tôi ra quán café gần công ty, anh nói mọi người đã biết mối quan hệ ruột thịt giữa chúng tôi, rằng chính cô nàng hôm qua mượn máy tính của tôi đã chạy khắp công ty mà buôn dưa lê về việc này. Tôi giật mình sững người, có lẽ nào cô ta đã đọc trộm tin nhắn Facebook của tôi, bởi tôi không có thói quen thoát Facebook. Anh nói từ giờ sẽ khó khăn hơn, nên động viên tôi cố gắng, đừng để ý những lời đồng nghiệp nói.
Thời gian sau đó, tôi có cảm giác bị soi mói rất nhiều, nếu làm việc hiệu quả, được thưởng, ai cũng xì xào nói là do có ô dù trong phòng. Chẳng may, việc không suôn sẻ cũng lại dè bỉu tôi được vào chỉ vì mối quan hệ. Tôi bỏ ngoài tai mọi việc, chuyên tâm vào việc thể hiện khả năng của mình để không ai có thể nói ra nói vào được nữa. Cuối năm, tôi đem về cho công ty hợp đồng hơn 1 tỷ, nhận được danh hiệu nhân viên xuất sắc, cũng vì thế mà tôi cũng có chút tự hào về hiên ngang dập tắt suy nghĩ “con ông cháu cha” của đồng nghiệp.
Video đang HOT
Trong công ty cũng có vài ba anh chàng để ý tôi, nhưng tôi thấy ưng duy nhất một anh bên phòng xuất nhập khẩu tên là T. Qua vài ba lần hẹn hò, café, xem phim, tôi nhận ra T khá chu đáo, hiền lành, lại ga lăng, điển trai nên khá ưng. Tôi tâm sự với anh cả, anh liền điều tra lý lịch và hẹn T hỏi chuyện. Sau lần gặp gỡ với anh cả, T không còn liên lạc với tôi. Tôi tức tối hỏi anh cả thì nhận được câu trả lời: “Anh đã điều tra nó, gia đình cơ bản nhưng là Sở Khanh, đã tán tỉnh không biết bao nhiêu cô trong công ty, mày nên tỉnh táo nhé”.
Sau lần đó, có vài ba đồng nghiệp khác cũng tỏ ý muốn làm quen tôi, nhưng tất cả đều bị anh cả loại ngay từ vòng “gửi xe” bởi trong mắt anh, ai cũng có tật xấu: người thì quá ki bo, người thì gia trưởng, người lại nhạt nhẽo, người lại không biết thương cha mẹ… Cứ như vậy, anh chàng nào kể cả trong hay ngoài công ty đến tìm hiểu tôi đều chạy “mất dép” vì anh cả không vừa ý.
Vậy là tính ra cũng được hai năm từ ngày tôi vào công ty làm, đến bây giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai vì anh cả quá khắt khe. Và chính anh cũng mải mê công việc mà chưa chịu nghĩ đến việc lập gia đình. Tôi nên làm thế nào để mình có thể tự chủ chuyện tình yêu của mình mà không mất lòng anh cả đáng kính của tôi đây?
Theo Hoa/Emdep
Ngay trong tuần trăng mật, tôi đã phải ôm thi thể của chồng mà gào khóc
Khi ấy tôi chẳng còn biết gì hết, tôi chỉ biết ôm anh gào khóc vật vã rồi ngất đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì trời đã rất khuya.
Tôi và anh yêu nhau khi tôi đang học 12. Ngày đó anh là giáo viên vừa mới ra trường và phụ trách dạy lớp tôi môn Toán. Thầy giáo trẻ lại đẹp trai nên các cô nữ sinh như chúng tôi chết mê chết mệt. Lúc nào cũng thầy ơi thầy à.
Vì nhà anh cách trường rất xa nên khi công tác ở đây anh phải ở trọ. Nhiều cô bạn cùng lớp còn tranh thủ tới dọn dẹp nấu nướng để ghi điểm. Dù khi đó tôi cũng thích anh nhưng vì ngại nên tôi đứng ngoài các chiêu trò ấy, tôi chỉ gặp anh khi có việc cần. Nhưng mà anh lại dành tình cảm cho tôi.
Nhận được lời ngỏ ý muốn làm quen của anh vào một kì cắm trại, tôi đã đồng ý. Tình cảm ấy chúng tôi giữ bí mật với tất cả mọi người. Chỉ đến khi tôi đậu đại học cả hai mới chính thức công khai quan hệ. Lúc ấy chuyện tình cảm của tôi đều bị hai bên gia đình phản đối. Bố mẹ anh chỉ có anh là con trai nên họ muốn anh chuyển công tác về gần nhà. Họ cũng đã có lựa chọn cho anh người phù hợp. Còn bố mẹ tôi thì nói tôi còn nhỏ nên tập trung vào chuyện học.
Dù bị cấm cản nhưng suốt 4 năm đại học anh và tôi vẫn yêu nhau. Anh đã đi dạy nên anh lo cho tôi rất nhiều cả về tình cảm lẫn vật chất. Suốt 4 năm ấy trong tim tôi cũng chỉ có anh. Bố mẹ anh dù có hối thúc chuyện kết hôn anh vẫn kiên quyết không chịu. Anh nói với cả nhà nếu không phải là tôi thì anh sẽ không lấy ai khác. Tôi ra trường lại được nhận công tác tại nơi mình đã từng học. Chúng tôi vui mừng vô cùng khi được làm việc chung với nhau.
Những ngày tháng ấy với chúng tôi là khoảng thời gian hạnh phúc. Vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách chúng tôi cũng làm đám cưới và có một tuần trăng mật ngọt ngào. Bố mẹ anh có đưa ra điều kiện là khi nào có cơ hội chúng tôi phải chuyển công tác để về sống với ông bà. Cả tôi và anh đều đồng ý. Nhưng mà có lẽ điều kiện ấy anh mãi mãi không bao giờ thực hiện được.
Vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách chúng tôi cũng làm đám cưới và có một tuần trăng mật ngọt ngào. (Ảnh minh họa)
Khi đi tuần trăng mật, chúng tôi về sớm hơn dự định hai ngày. Anh muốn ghé nhà bố mẹ tôi một ngày và sau đó hai vợ chồng sẽ lên nhà bố mẹ anh. Nhà tôi có vườn cây khá rộng trồng nhiều loại cây khác nhau. Chiều hai vợ chồng rủ nhau ra vườn cho mát, sẵn hái một ít để làm quà cho bố mẹ anh. Trái cây khá nhiều nên trong khi anh đang hái thì tôi vào nhà lấy túi để đựng.
Nhưng khi ra đến nơi tôi không còn tin vào mắt mình. Anh đang nằm bất động cạnh gốc cây măng cụt, bên dưới là một cành cây gãy và một tảng đá đầy máu. Tôi hoảng loạn gào thét. Anh chỉ nắm lấy tay tôi thật chặt, nước mắt chảy tràn. Tôi hoảng sợ cực độ, tôi gào khóc đến khản cả giọng nhưng rồi anh đã tắt thở trên tay tôi. Người chồng mới cưới chưa đến một tuần đã chết trên tay tôi.
Khi ấy tôi chẳng còn biết gì hết, tôi chỉ biết ôm anh gào khóc vật vã rồi ngất đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì trời đã rất khuya. Nhưng đau đớn hơn là bố mẹ anh đã đưa anh về thành phố. Tôi không thể bỏ anh như vậy nên đòi lên với anh.
Mấy ngày ở nhà bố mẹ chồng, tôi chỉ biết ngồi bên anh mà khóc lóc. Ngày đưa anh ra nghĩa trang, bố và em trai phải dìu hai bên tôi mới đứng được. Nhưng ngay giờ phút anh về lòng đất, mẹ và chị gái anh nhào tới cào cấu tôi.
Hai người mắng tôi là độc ác, xui xẻo. Nếu không có tôi thì con trai, em trai họ đâu có chết. Sao tôi còn sống làm gì, sao tôi không chết cùng đi. Tôi đứng đó như một cái xác không hồn mặc cho mẹ và chị chồng muốn làm gì thì làm, tóc tai họ níu kéo rũ rượi, áo quần họ lôi xốc xếch. Nhiều người phải đến can ngăn mới tách được hai người rời ra khỏi tôi.
Vì quá đau khổ, quá bất ngờ trước cái chết của anh. Và cũng mấy ngày liền không ăn uống gì tôi kiệt sức. Tôi hôn mê và nhập viện gần cả tuần. Mỗi lần tỉnh dậy tôi lại khóc và không kiềm chế được cảm xúc. Có lẽ vì vậy mà bác sĩ cho dùng nhiều thuốc an thần. Tôi cứ chập chờn nhìn thấy anh hiện ra trước mắt, rồi hình ảnh cuối cùng của anh nằm thoi thóp trên tay tôi. Tôi lại không giữ được bình tĩnh, tôi muốn chết theo anh. Bố mẹ tôi lo lắng nên luôn canh tôi suốt ngày đêm.
Hơn một tuần nằm viện tôi cố gắng trấn tĩnh để được về nhà. Chị gái tôi cũng đã khéo léo cất đi hết các ảnh cưới, nhưng làm sao tôi quên được. Tinh thần và sức khỏe tôi sa sút nghiêm trọng.
Nghĩ đến anh là nước mắt tôi lại chảy, tim tôi như muốn vỡ tung ra. (Ảnh minh họa)
Thấy con gái yếu ớt như vậy nên bố mẹ tôi nhất quyết không cho tôi lên nhà anh. Họ sợ lên đó khi nhìn thấy mọi thứ tôi lại làm chuyện dại dột. Cuối tuần vừa rồi là 14 ngày kể từ khi anh mất. Tôi nhất quyết phải đi, tôi muốn thắp cho anh nén nhang, vì thế mẹ tôi đi cùng tôi. Nhưng rồi khi tôi chỉ vừa đặt chân lên bậc thềm thì mẹ chồng và chị chồng đã chạy ra ngăn cản. Họ lại tiếp tục cào cấu và trách mắng tôi. Họ lại nguyền rủa chính tôi là người đã giết chết anh.
Vết thương trong lòng tôi đã đau đớn quá rồi vậy mà họ lại tiếp tục cào sâu vào đó. Mẹ anh mắng tôi là thứ giả tạo, ngày trước bà đã ngăn cấm rồi mà vẫn bám vào rồi mang tai họa cho con trai bà. Tôi khóc lóc thậm chí quỳ xuống như van xin. Vậy mà chị của anh đem muối rải khắp người tôi, chị ấy đuổi tôi ra khỏi nhà và yêu cầu từ đây đừng bao giờ xuất hiện nữa. Mẹ tôi xót con gái nên kéo tôi ra về.
Mấy ngày nay tôi không thể đứng vững. Nghĩ đến anh là nước mắt tôi lại chảy, tim tôi như muốn vỡ tung ra. Mất anh, tôi đau đớn lắm và tôi nào có muốn điều đó. Tôi biết gia đình anh cũng rất đau khổ nhưng có nhất thiết họ phải đối xử với tôi như vậy không. Những tháng ngày sắp tới tôi phải sống ra sao đây, tôi làm sao có thể trở lại nơi anh đã từng công tác. Nơi đó mọi thứ đều gắn liền với kỉ niệm. Nhìn thấy chúng tôi không thể giữ được bình tĩnh. Tôi phải làm gì bây giờ đây mọi người ơi?
Theo Afamily
Gia đình muốn tôi cưới chị dâu sau khi anh trai mất Chị làm dâu chưa được 1 năm thì anh trai qua đời do tai nạn giao thông, thương chị, bố mẹ muốn tôi cưới chị... Chị dâu và anh trai tôi có một mối tình đẹp, hai người yêu nhau 3 năm thì làm đám cưới, chị kém anh 4 tuổi và kém tôi 1 tuổi. Chị xinh đẹp, dịu dàng, lễ phép,...