Muốn từ bỏ vợ con để đến với tình yêu đích thực
Tôi đã nghĩ đến việc sẽ quyết định từ bỏ mái ấm gia đình để đến với em. Tôi vẫn luôn mơ về ngôi nhà nhỏ có mình và em cùng những đứa con đáng yêu mà khó quá.
Tôi biết sau khi tâm sự chuyện này mọi người sẽ nói tôi là đàn ông tồi nhưng có lẽ khi vào hoàn cảnh của tôi họ mới hiểu tôi đau khổ thế nào. Tưởng chừng như ngày cưới sẽ có rất nhiều nụ cười vì hạnh phúc khi lấy được người mình yêu nhưng tôi thì không vì khi lấy người con gái đó tôi không có chút tình yêu nào cả. Tôi và vợ quen nhau được một thời gian dài nhưng trong lòng chỉ thực sự coi em là cô em gái, không biết em đã yêu tôi từ lúc nào.
Cái gì đến đã đến, vào một ngày tôi say rượu, không thể hiểu được hành động mình đã làm như thế nào. Thật sự tôi không nhớ được gì cả, tôi và em đã lên giường với nhau ngày hôm đó, tôi cảm thấy tội lỗi lắm vì đã làm chuyện này với em. Em nói không trách gì tôi cả, rồi thời gian cứ âm thầm trôi, chúng tôi vẫn vui vẻ và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi không hề có chút cảm giác nào với em, mọi thứ lại trôi đi như thế trong 7 năm (Ảnh minh họa).
Rồi một ngày có tin như trời giáng, em đã có thai hơn 5 tháng. Em nói với tôi không biết có bầu, chỉ đến khi tôi nghi ngờ vì thấy em khác lạ em mới nhờ chị đưa đi khám và biết, siêu âm là một bé gái. Dù không yêu em nhưng tôi vẫn quyết định cưới vì đó là chuyện mình đã gây ra. Đám cưới diễn ra như em mong muốn còn tôi thấy buồn và đau khổ vì đó không phải người mình yêu. Tôi không hề có chút cảm giác nào với em, mọi thứ lại trôi đi như thế trong 7 năm.
Thật sự em là người vợ tốt, tôi không chê trách điều gì cả. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế đã không có gì đáng nói, thế nhưng bất chợt một ngày có người con gái xuất hiện. Em kém tôi 10 tuổi, xinh xắn có học thức, rất tốt bụng, gia đình khá giả. Lúc đầu tôi không để ý gì đến em nhưng sau những lần gặp và đi tập thể dục với nhau tôi đã dần yêu em lúc nào không biết.
Có thể nói em là cô gái biết quan tâm, chia sẻ và cảm thông với người khác, em luôn nghĩ cho người khác hơn là lo cho bản thân. Chỉ ở bên em tôi mới có thể tâm sự và nói hết nỗi buồn niềm vui diễn ra hàng ngày, tôi là chính tôi, vui cười như đứa trẻ. Chỉ em mới làm tôi cười hạnh phúc, làm cho tôi rơi nước mắt, em chính là người tôi yêu nhất, chưa ai có thể chạm đến trái tim tôi như em cả.
Video đang HOT
Em cũng vậy, yêu tôi bằng một tình yêu vô bờ. Tôi ích kỷ chỉ muốn em thuộc về mình. Rồi có lần tôi đã dùng sức lực của người đàn ông để biến em thành người đàn bà của riêng mình. Tưởng em sẽ hận tôi nhưng không, em không hận mà ngược lại chúng tôi sau chuyện đó càng khăng khít hơn. Mỗi phút bên em tôi lại cảm thấy ấm áp và bình yên, muốn chìm đắm trong hạnh phúc này mãi mãi.
Bất chợt bừng tỉnh tôi lại nghĩ mình còn gia đình bé nhỏ, một người vợ đang mong tôi quay về. Giờ quay về khó quá vì thật sự càng bên vợ tôi càng nhớ em da diết, tôi sợ em sẽ bỏ tôi đi yêu người khác. Tôi không muốn mất em, mất đi người mình yêu thương nhất. Có rất nhiều lần em nói lời chia tay vì không muốn người vợ đang yêu thương tôi phải khổ, không muốn đứa con gái bé bỏng của tôi phải sống trong cảnh gia đình tan nát, vậy mà tôi vẫn ích kỷ không chịu buông em.
Tôi biết em rất yêu tôi, buông tay cả 2 sẽ đau khổ, chính vì vậy tôi đã nghĩ đến việc sẽ quyết định từ bỏ mái ấm gia đình để đến với em. Tôi vẫn luôn mơ về ngôi nhà nhỏ có mình và em cùng những đứa con đáng yêu mà khó quá. Theo mọi người tôi làm thế có đúng không. Sống tiếp với người mình không yêu đến suốt cuộc đời và nhung nhớ một người khác, hay từ bỏ tất cả để đến với người con gái tôi yêu hơn cả bản thân?
Theo VNE
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...