Muốn trốn khỏi người đã lấp đầy trái tim tôi
Không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa để lòng yên bình. Vậy mà dù nói thế nào anh cũng xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt.
Ảnh minh họa
Tôi và bạn trai quen nhau được một thời gian nhưng gia đình anh cấm cản vì đã chọn cho anh một vị hôn thê phù hợp. Mặc dù thế nhưng chúng tôi vẫn yêu và mong có thể tìm một lối thoát. Nhiều lần gia đình anh biết chúng tôi vẫn tiếp tục nên đã ra sức ngăn cản, thể hiện thái độ vô cùng cương quyết. Anh đã bảo vệ tôi rất nhiều. Sau tất cả những cơn tức giận của gia đình anh, tôi chưa từng một lần phải trực tiếp hứng chịu (chỉ nghe anh kể lại với nhiều tình tiết giảm nhẹ, mãi về sau khi có cơ hội gặp mọi người trong nhà anh tôi mới biết họ đã dành cho mình những lời lẽ cay nghiệt như thế nào).
Trong suốt một năm quen nhau, dù yêu nhưng áp lực quá nhiều cũng làm tôi và anh dần mệt mỏi. Một lần mẹ anh gọi điện thoại cho tôi và nói những lời quá đáng, tôi thấy tổn thương nhiều, đã trút hết phẫn nộ vào anh. Giờ phút đó, ngoại trừ những đau đớn, thêm sự cố gắng không được công nhận của mình, tôi chẳng còn thấy gì nữa, ngay cả tình yêu của anh. Anh chỉ im lặng nghe tôi mắng, rồi lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng sau khi những lời nói cứa vào tim anh dừng lại trên môi tôi.
Tôi biết anh yêu nhưng bản thân thực sự bế tắc. Rồi như giọt nước tràn ly, thời gian sau đó tôi đã không giữ nổi bình tĩnh khiến cho mối quan hệ của cả hai càng tệ. Một nửa trong lòng tôi muốn anh rời xa, căm ghét tôi để tôi có thể buông tay mà không hối hận. Một nửa tôi không muốn từ bỏ tình cảm của mình, từ bỏ người mình rất yêu. Tôi từng chia tay nhiều lần vì không chịu nổi áp lực nhưng lần nào anh cũng thuyết phục quay về. Tôi chẳng có một không gian để lòng mình được lắng lại.
Rồi cái gì đến cũng đến, cuộc cãi vã cuối cùng của chúng tôi đã diễn ra. Tôi xúc phạm anh nặng nề, không những vậy còn xúc phạm anh trước bạn bè và gia đình anh. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi tôi trút ra hết. Sau nhiều phút sững sờ anh cũng đáp lại tôi bằng những lời nặng nề. Tôi không ngờ anh có thể nói những lời như thế. Chúng tôi chia tay. Trong mắt cả hai, đối phương thực sự là người đáng sợ.
Video đang HOT
Cứ thế một năm trôi đi, tôi qua hai mối tình với hai người khác nhưng thẳm sâu trong lòng vẫn nhớ anh. Tôi không còn giận anh, sợ những lời cay độc của anh đáp lại, chỉ buồn vì đến cuối cùng chúng tôi phải chia tay nhau bằng cách tàn nhẫn như vậy. Thỉnh thoảng tôi thường nhận được những món quà nhỏ nhỏ gửi đến công ty hay nhận những cuộc điện thoại không lời đáp kéo dài đến khi alo chán mà tắt máy thì mới kết thúc. Tôi linh cảm là anh nhưng không có gì chắc chắn. Với lại, giờ đó phút đó, anh và tôi vẫn đang nghĩ về nhau rất tệ, ai lại đi quan tâm đến người đã xúc phạm mình chứ, với người con trai truyền thống như anh lại càng không. Vậy mà đó là sự thật. Rồi anh cũng gom đủ cam đảm đến gặp tôi, trách tôi sao ngày trước đối xử anh như vậy. Anh vì tôi chống đối cả thế giới, đến cuối cùng tôi lại xúc phạm anh trước mặt những người anh đã gạt tay ra để bảo vệ tôi.
Giờ thì mọi chuyện không thể thay đổi nữa, tình yêu của chúng tôi đã có khoảng cách quá lớn, quan trọng là tôi cũng không muốn quay về một mối quan hệ mà dù cố gắng mấy cũng không tìm ra lối đi. Anh không thể từ bỏ gia đình, gia đình anh cũng không bao giờ từ bỏ quyết định của mình. Đến cuối cùng, chúng tôi cũng chỉ là người thương từng quen của nhau.
Anh vẫn ở cạnh tôi như một người bạn, chia sẻ và quan tâm, thẳm sâu trong lòng tôi rất buồn. Nếu đã không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa thật xa để lòng được yên bình. Vậy mà dù tôi năng nhẹ rằng không muốn gặp nhau nữa, anh vẫn xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt với những lời hỏi thăm dịu dàng. Tôi nên làm gì để chạy trốn người đã lấp đầy trái tim mình?
Theo Ngoisao
Tôi như người 'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình
Là người đàn ông thành đạt, có công việc ổn định nhưng tôi như một kẻ 'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình. Đây là điều luôn khiến tôi suy nghĩ bấy lâu nay.
Tôi như người &'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình (Ảnh minh họa)
Yêu em từ năm nhất đại học, cuộc tình của chúng tôi kéo dài khá lâu trước khi cả hai quyết định kết hôn. Em không xinh đẹp, nhưng chính sự thông minh, sâu sắc và thái độ quan tâm chu đáo tới người khác khiến tôi rung động. Em nhận lời yêu chỉ sau một câu ngỏ lời vội vàng, gượng gạo của tôi trong một buổi tiệc liên hoan lớp.
Tất nhiên chúng tôi đã có một tình yêu đẹp. Những buổi hẹn hò, những chiều xem phim hay những lần đi chơi ở vùng ngoại thành. Sau khi ra trường, nhờ tài năng, mối quan hệ của chính em và gia đình, một công việc ổn định với mức thu nhập khá không quá khó đã đến với em.
Kể từ khi em bắt đầu đi làm, chúng tôi thuê một phòng trọ để sống thử với nhau. Nhiều lần về nhà em chơi, bố mẹ em tỏ ra rất quý mến dù hai bên gia đình không được "môn đăng hộ đối". Theo bố em thì với tính cách chân thật và biết cách cư xử của tôi sẽ làm một chỗ dựa tinh thần cho con gái họ sau này.
Tôi đi làm sau em 3 tháng, tuy chỉ là nhân viên ở một phòng truyền thông của trường đại học nhưng tôi vui vì đó là kết quả do chính mình tạo nên. Tất nhiên mức lương của tôi không thể so sánh với em được.
Ra tết năm đó, chúng tôi cưới nhau. Đám cưới linh đình được tổ chức trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè. Sau đám cưới, hai vợ chồng tôi chuyển về sống trong căn hộ chung cư cao cấp mà bố mẹ em đã chuẩn bị từ trước để làm của hồi môn cho con gái. Tôi đã mất không ít thời gian đấu tranh tư tưởng trước khi chuyển về căn nhà đó. Bởi tôi biết, đây không phải nhà của mình. Ngôi nhà do vợ đứng tên. Vì em đang mang bầu nên tôi sẽ chiều theo ý thích của em. Nhưng trong tôi, từ lâu đã định hình nên một căn nhà cho riêng gia đình của mình.
Sinh con trai được 4 tháng, em để con lại cho tôi và nhờ ông bà hai bên thăm nom để theo đuổi những chân trời rộng mở. Liên tiếp là những chuyến công tác xa nhà hàng tháng đến nửa năm trời. Nhiều lúc nhìn ánh mắt cậu con trai đói sữa mà tôi không thể cầm lòng được.
Vì ông bà nội ở quê xa nên hầu hết công việc chăm nom con cái được giao phó cho tôi và ông bà ngoại. Cũng may là ông bà ngoại đã nghỉ hưu nên có thời gian chăm sóc cháu. Vợ đi công tác được một thời gian thì ông bà ngoại đưa cháu về bên nhà ở hẳn để tiện chăm sóc và đỡ mất công đi lại giữa hai bên. Vả lại, công việc mới của tôi khá bận rộn nên không có nhiều thời gian trông con được.
Tôi sợ sẽ đến lúc mình chạy trốn khỏi căn nhà này để tìm một mái ấm khác (Hình minh họa)
Những tháng ngày đằng đẵng một mình sống trong căn nhà rộng lớn. Sáng đi làm, tối khuya trở về đã là một thói quen được lập trình sẵn của tôi. Một vài hôm tôi lại ghé qua nhà ông bà ngoại thăm con, mua cho con ít quà bánh, sữa bột.
Hai vợ chồng xa nhau đã là một thói quen. Nhiều khi, tôi còn không nhớ rõ dung mạo của chính vợ mình nữa. Hàng tuần, có khi hàng tháng hai vợ chồng mới vào Facebook hoặc Zalo nói chuyện với nhau. Cũng chỉ là những câu hỏi xã giao về tình hình sức khỏe, công việc, con cái. Có cảm giác, một khoảng cách vô hình đang ngày càng lớn dần lên giữa hai vợ chồng tôi.
Nhiều đêm, tôi muốn trốn khỏi căn nhà mà mình đang sống. Ngôi nhà luôn thiếu một bàn tay phụ nữ chăm chút, luôn thiếu hơi ấm của tình yêu thương, luôn thiếu những tiếng cười trẻ nhỏ... Tôi sợ sẽ đến lúc, tôi không thể chịu đựng được cảnh như một kẻ "ở trọ" trong chính căn nhà của vợ mình được nữa. Tôi sẽ chạy trốn để tìm một mái ấm khác?
Theo blogtamsu
Cú lừa ngoạn mục của cô con dâu nhà giàu Cứ tưởng gia đình có phúc, may mắn khi cưới được cô con dâu xinh xắn lại học giỏi, cả gia đình Thành ra sức nâng niu chiều chuộng. Đến khi đã đủ lông, đủ cánh có sức bay đi, Lan đã dời đi không một lời nhắn gửi khiến cả nhà chồng điêu đứng vì bị cú siêu lừa trong vòng 4...