Muốn trị vợ
Tôi sống ở quê, ngoài 40 tuổi, kết hôn được 10 năm, sợ vợ. Tôi học cao, tính tình dễ chịu, lạc quan và hiếu thảo.
10 năm qua, vợ tôi nội trợ, anh em trong nhà cũng như hàng xóm đều nhận xét cô ấy là người con dâu hiếm thấy, chăm sóc cha mẹ chồng chu đáo. Phải thừa nhận, bố mẹ tôi được như hôm nay nhờ cô ấy một phần rất lớn.
Tuy nhiên tôi khá bức bối với tính lạc quan của vợ. Thu nhập của tôi thuộc diện khá, để vợ tự do lo cho gia đình. Vậy mà 10 năm qua chúng tôi không có tích lũy gì ngoài số vàng cưới được tặng. Vợ luôn nói: “Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào. Ốm đau, tai nạn có số cả rồi. Tích lũy làm gì, chết cũng tay trắng buông xuôi”.
Tôi đưa 10 triệu hết thì còn có lý, đưa 40-50 triệu cũng không thấy vợ dư ra đồng nào. Có tiền là vợ mua quà biếu nội ngoại, đóng quỹ phóng sinh, trợ cấp người neo đơn, tiêu tới khi không còn nghìn nào thì thôi. Tôi chưa từng thấy vợ “trợ cấp” cho tôi, cô ấy nói: “Ăn cơm nhà, quần áo công ty cấp, nước vợ đóng chai mang đi, bia vợ mua bỏ tủ, cà phê vợ pha, thêm 300 nghìn xăng xe, anh còn muốn gì hơn”.
Video đang HOT
Từ khi cưới vợ, quần đùi tôi mặc luôn trong tình trạng rách đũng, nguyên nhân là do cô ấy mua theo lố, loại 20-30 nghìn/chiếc, rách hết lố này lại mua lố khác. Có những lần quá bực, tôi xé hết quần đùi trước mặt vợ và thề sẽ không mặc gì cho tới khi cô ấy mua quần tử tế. Tình trạng tất đi của tôi cũng không khá hơn. Mỗi lần đi ra ngoài đường, dù cô ấy không nói gì thì ai nhìn vào cũng hiểu tôi thật “ngoan ngoãn” bên cạnh “chủ nhân”. Tới chuyện giường chiếu vợ cũng khá thụ động và thưa thớt. Vợ nói nhẹ nhàng, tếu táo, sắc bén khiến tôi luôn đuối lý và thua cuộc.
Không hiểu sao vợ nói gì tôi cũng phải làm theo dù rất nhiều thứ không thích. Tôi từng làm to chuyện, đập phá cho đỡ ức chế, kết quả vẫn thua cô ấy. Ví dụ có lần hai vợ chồng tức nhau việc sơn nhà, tôi đi vắng, dặn cô ấy là vàng cưới để trên gác xép, em cất đi phòng mất cắp. Vợ bảo cao, không trèo được dù nhà có thang và để kệ cho thợ dọn. Tôi sót của nên phóng hơn 20 km về nhà, vô cùng bực bội nên đã ném mấy cái ghế đi, lôi cô ấy lên tòa viết đơn. Lên đến tòa, vợ ngồi bắt chéo chân, nhìn đống giấy tờ và xem tôi viết đơn rồi chán thì bảo: “Anh viết đi, em về, mất thời gian quá”.
Về nhà tôi yêu cầu vợ dọn đồ ra khỏi nhà ngay lập tức, cô ấy cũng chỉ bảo: “Bình tĩnh, ngồi nghe em nói mấy câu”. Tôi không còn nhớ chính xác vợ nói những gì nhưng khi cô ấy xách túi quần áo đi thì tôi lại phải chạy theo xách về. Mấy anh hàng xóm chứng kiến cảnh cãi nhau đấy nói lại với tôi: “Vợ mày cứ đủng đỉnh vậy có điên cũng không điên được. Mày đang nóng nhưng “mặt cắt không còn giọt máu” thì trị sao nổi vợ”. Tôi cần học gì, làm gì để khỏi thua vợ?
Lời nói dối của bố khiến cô con gái bật khóc, đằng sau là cả câu chuyện dài về cuộc sống mưu sinh
Để có tiền gửi cho con, người bố đã phải ra ngoài lăn lội, vất vả vô cùng.
"Thật sự hôm nay mình đã khóc, khóc rất nhiều vì nhìn thấy hình ảnh này, người lái xe là bố mình. Để có số tiền 3 triệu gửi lên cho mình ăn học hàng tháng thì bố ngày đi chạy grab, tối đi làm bảo vệ. Bố cấm mình được đi làm thêm và chỉ muốn mình tập trung vào việc học.
Bố có nghị lực thật phi thường, bố luôn giấu mình và vì ngây thơ mà mình chẳng biết điều ấy. Chẳng để ý rằng bàn tay ấy đã vì nắng, vì gió mà đen đúa gầy guộc đi nhiều.
Đợt vừa rồi nghỉ lễ mình về gặp bố, mắt bố trũng sâu vì thiếu ngủ, da bố rám nắng và đen đi một cách khó hiểu. Nhưng bố nói người già ai chẳng vậy.
Có lẽ con gái của bố đã quá ngây thơ và chẳng hiểu bố đã phải vất vả mới có số tiền ấy để gửi đều đặn cho con hàng tháng.
Bữa cơm của bố chỉ có hai món duy nhất, bố ăn cơm với 2 quả trứng và chút rau luộc. Bố nói bố thích ăn trứng, trứng ngon, trứng dễ ăn. Bố ăn nhiều đến nỗi nhìn cái thùng rác chỉ toàn vỏ trứng chứ không hề có cái khác. Làm gì có ai thích ăn mãi một món nhưng vì để tiết kiệm tiền nuôi con gái ăn học vậy mà bố mình vẫn ăn nó hàng ngày, thường xuyên đều đặn.
Đến hôm nay khi thấy bức ảnh, gọi điện về hỏi bố, vẫn là giọng nói ồn ồm bố mắng: "Gọi cái gì tầm này tao đang ngủ, tối còn phải đi làm". Vâng nhưng là giọng nói gấp gáp, có tiếng còi xe máy, và cuộc gọi thứ 2 bố từ chối không nghe máy.
Đến tối gửi ảnh và bố đã xác nhận điều ấy, thương bố, chỉ muốn chạy về ôm bố khóc như những ngày còn bé, ốm đau, bị ngã xe mắt bố đỏ hoe, bố ôm vào lòng vỗ về.
Con chẳng mong con lớn nữa chỉ mong bố đừng già đi. Con thương bố nhiều lắm bố ơi".
Bất cứ người bố mẹ nào cũng cố gắng tất cả vì con.
Đây là tâm sự của một cô con gái dành cho bố mình khi phát hiện ông làm việc vất vả để có tiền gửi cho con gái. Bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng vậy, họ luôn cố gắng hết sức để có thể lo được cho con. Một ngày hai việc đã là gì, nếu có việc kiếm ra tiền thì dù thế nào bố mẹ cũng chẳng hề e ngại.
Câu chuyện khiến nhiều người rưng rưng. Đôi khi, bố giấu những bí mật khiến người ta xúc động thật nhiều như thế đấy. Dân mạng chỉ biết an ủi cô gái và mong cô sớm trưởng thành, có thể giúp đỡ cho bố để bố được nhẹ nhàng hơn, không phải vất vả lao lực quá nhiều nữa.
Đàn ông vô tâm mãi mãi chỉ là những 'đứa trẻ to xác' Những mối quan hệ ngoài đời, dễ có rồi cũng dễ mất đi. Nhưng gia đình thì khác, giàu nghèo sướng khổ, ốm đau bệnh tật thì vĩnh viễn không bao giờ quay lưng. Nhưng tiếc thay, đàn ông vô tâm lại không hiểu được đạo lí đơn giản đó! Sự trưởng thành của một người đàn ông không tính bằng tuổi tác,...