Muốn thành công hãy bớt viển vông lại, làm nhiều hơn!
Ba câu chuyện sau là ba bài học đắt giá về những kẻ lười biếng nhưng lại mong muốn được thành công, đến cuối cùng thì chẳng được gì mà còn rước họa vào thân. Bởi vậy, muốn thành công thì hãy bắt tay vào làm việc ngay từ bây giờ, bớt nói lại, làm nhiều hơn.
Câu chuyện thứ 1:
Cậu ngồi ngủ gật suốt trên đường đi mặc cho người cha lầm lũi đán.h xe trên con đường gồ ghề sỏi đá. Đang đi người cha bỗng nhìn thấy trên đường có một chiếc móng sắt bịt chân ngựa ai đó đán.h rơi. Người cha lay Kumar dậy và bảo hãy nhảy xuống nhặt chiếc móng kia lên, mang ra chợ bán nhưng Kumar mặc dù nghe thấy nhưng lười biếng cứ ngồi im giả vờ ngủ gật.
Người cha lại lay cậu con trai lần nữa, nhớ ra Kumar rất thích ăn quả anh đào, ông nói: “Nhảy xuống nhặt đi con, tới chợ cha bán nó đi rồi mua quả anh đào cho con ăn” nhưng cậu bé Kumar vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm nghiền giả vờ ngủ. Tiếc của, người cha đành hãm xe ngựa lại và nhảy xuống nhặt chiếc móng sắt lên.
Đến chợ, sau khi bán hết rau, người cha đến chỗ nhà rèn sắt và bán chiếc móng ngựa được 100 đồng, ông mua một túi quả anh đào và cất đi. Trên đường về nhìn thấy túi quả anh đào ngon lành treo trước xe, mặc dù thèm lắm nhưng cậu bé Kumar không dám xin cha vì đã lười biếng. Người cha muốn dạy cho con trai mình bài học về sự lười biếng nên ngồi im lặng, phớt lờ sự thèm thuồng của cậu con trai, ông giả vờ đán.h rơi một quả anh đào xuống đường.
Chẳng cần phải để cha thúc giục hay nói gì, Kumar ngay lập tức nhảy ngay xuống xe, nhặt quả anh đào nhai ngấu nghiến rồi lại đuổi theo xe và nhảy lên. Cứ thế, cậu bé vừa nhảy lên xe ngồi chưa ấm chỗ, người cha lại giả vờ đán.h rơi một quả anh đào, Kumar lại nhảy xuống, người cha cũng vẫn đán.h xe đi bình thường, không chờ.
Và Kumar lần nào cũng phải đuổi theo xe để nhảy lên. Vừa đúng đến nhà thì hết túi quả anh đào mấy chục quả, Kumar thì mặt mũi phờ phạc vì ăn được một quả anh đào lại phải chạy theo xe thở dốc rồi lại nhảy lên, nhảy xuống.
Người cha hỏi: “Con có mệt không?”, Kumar gật đầu vì không còn sức để trả lời, người cha nói: “Vậy con thích nhảy xuống một lần rồi nhảy lên ngay hay vài chục lần và chạy đuổi theo xe?”, Kumar cúi đầu hiểu ra: “Dạ con đã hiểu thưa cha, từ giờ con sẽ không để sự lười biếng theo mình nữa ạ”.
Người lười ngỡ tưởng sự biếng nhác sẽ mang lại cho họ được sự nhàn rỗi, may mắn hơn những người bình thường khác. Nhưng, thực ra, họ đã lầm. Lười biếng khiến họ còn cảm thấy khổ sở hơn, phải chạy tăng tốc hết sức mình, phải cố gắng gấp 5, gấp 10 mới đuổi kịp người khác. Bạn thấy đấy, lười biếng chỉ cho bạn sự sung sướng “ngắn hạn”. Muốn thoải mái “dài hạn”, hãy bắt tay làm việc ngay từ bây giờ.
Câu chuyện thứ 2:
Có một người vận chuyển hàng cần chở một lượng hàng nhất định và thường xuyên nên đã tìm 2 con ngựa để giúp mình thực hiện công việc này.
Video đang HOT
Người vận chuyển chia hàng làm đôi, mỗi con chở một nửa. Ban đầu cả hai con đều làm việc chăm chỉ.
Nhưng càng ngày, một con thì chăm chỉ và đi nhanh, một con trở nên lười biếng vừa đi vừa nhởn nhơ gặm cỏ. Người chuyển hàng thấy vậy đã mang toàn bộ số hàng trên lưng con ngựa chậm chạp chất lên lưng con ngựa đi nhanh.
Con ngựa lười thấy vậy càng khoái chí và nghĩ mỉ.a ma.i con ngựa nhanh: “Khà khà! Càng nỗ lực, càng siêng năng thì càng cực nhọc, như ta đây có khỏe hơn không?!”.
Nhưng thật không may, người vận chuyển thấy một con cũng có thể kham nỗi khối lượng công việc và nghĩ: “Tại sao mình lại phải nuôi thêm một con lười biếng vô tích sự kia?”
Thế là người vận chuyển đã bán con ngựa lười biếng cho người ta làm thịt.
Những tưởng lợi dụng mánh khóe, mưu mô sẽ giúp con người ta thành công hơn, nhưng sự lười biếng sẽ gián tiếp nhấn chìm họ vào những cửa ải còn khó khăn, nguy hiểm hơn. Chẳng có con đường nào tắt dành cho những kẻ lười biếng cả. Nếu có chăng thì là đường tắt mãi mãi không có ánh sáng…
Câu chuyện thứ 3:
Gia đình nhà Shahil nằm trong danh sách các gia đình nghèo nhất vùng, nghe nói sắp tới sẽ có đoàn từ thiện của Hội Chữ thập đỏ đến tặng quà cho các gia đình nghèo nên hai vợ chồng Shahil rất vui mừng.
Đoàn từ thiện tới mang theo những xe tải lớn chở gia súc – phương tiện sẽ giúp các gia đình cải thiện cuộc sống khá lên. Tùy từng gia cảnh mà mỗi gia đình được tặng ngựa, bò, trâu hay cừu, lợn. Gia đình Shahil được tặng một con bò.
Shahil rất hào hứng cùng với vợ bàn bạc kế hoạch sẽ trồng gì, nuôi bò ra sao rồi bò sẽ sinh sôi thế nào, họ bán được tiề.n ra sao, thành đàn bò lớn thế nào và cuối cùng là họ sẽ giàu có ra sao. Hai vợ chồng bàn bạc xong rồi lăn ra ngủ, quên bẵng việc làm cho con bò cái chuồng che mưa che nắng.
Mấy ngày sau, cả hai vợ chồng Shahil cứ hết đứng lại ngồi, lại bàn bạc và nhìn con bò rồi vẽ ra viễn cảnh giàu có trong tương lai, chả ai ra đồng. Một tháng sau thì lương thực hết, vợ Shahil giục chồng ra đồng, Shahil bảo vợ: “Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời, chúng ta chả tội gì mà nuôi con bò cho mệt, chúng ta bán con bò, mua được hai con dê còn thừa tiề.n mua đồ ăn được cả tuần, chả phải làm mà nuôi dê cũng nhàn hơn, hai con dê này sẽ đẻ ra cả đàn dê, lúc ấy chúng ta bán tha hồ kiế.m tiề.n”.
Vợ Shahil khen chồng giỏi, thế là họ bán con bò, mua hai con dê, hai vợ chồng mua đồ ăn về ăn uống no say, hết ăn lại nằm rồi bàn chuyện giàu có, loáng cái một tuần trôi qua lại hết đồ ăn.
Shahil lại bảo vợ bán cặp dê, mua đàn gà và lại dư tiề.n ăn uống no say được thêm một tuần nữa. Rồi dần dần họ cho gà vào nồi mỗi ngày, cho đến khi còn 2 con, vợ Shahil bảo: “Thôi mình ăn nốt một con thôi, con kia để nuôi gây giống”, Shahil bảo: “Một con thì giống kiểu gì, thôi bán nốt con ấy đi mua thêm rượu về uống với con gà này cho ngon, mai rồi tính”.
Thế là trong khi các gia đình nghèo khác chăm chỉ làm lụng ngoài đồng mỗi ngày với những gia súc được tặng để mong một cuộc sống khấm khá hơn thì hai vợ chồng nhà Shahil lại quay về tay trắng như cũ, chạy ăn từng bữa.
Sự thoải mái, an nhàn không dưng mà dễ có. Để chạm đến ngưỡng cửa ấy, con người ta phải trải qua một quá trình dài nỗ lực, chăm chỉ. Dù là may mắn đến đâu mà mắc bệnh lười biếng thì vận may ấy sẽ sớm biến mất.
Theo guu.vn
Quản lý bảo tôi cứ đến vay tiề.n ông chủ, nhưng có ngờ đâu ông chủ lại là người đê tiện bẩn thỉu như thế!
Tôi giơ tay định tát gã ta một cái nhưng gã nhanh chóng chụp được rồi gầm mặt đẩy tôi ngã dúi dụi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc đời bi thảm, cùng đường đến thế này. Xuất thân trong một gia đình nghèo, tôi được bố mẹ dồn tiề.n nuôi ăn học. Tốt nghiệp đại học, tôi trở thành tấm gương sáng cho mấy em nhỏ ở quê nghèo.
Vì muốn xin việc, tôi cố bám trụ lại thành phố. Nhưng tấm bằng loại khá chẳng bõ bèn gì so với hàng loạt tấm bằng loại giỏi, những cô gái chân dài dáng xinh đầy rẫy nơi đây. Kết quả, tôi cầm đơn xin việc rải khắp các công ty vẫn bị từ chối.
Trong lúc chờ việc, để kiếm sống, tôi buộc phải đi làm thêm ở một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Ở đây, tôi phải mặc những cái váy quá lố, ngắn cũn. Lần đầu mặc, tôi vừa bưng thức ăn vừa ngượng ngùng. Nhưng quản lý nhìn thấy, nhắc nhở và dọa sẽ trừ lương nên tôi không dám đưa tay kéo lên chỉnh xuống nữa.
Tôi cầm đơn xin việc rải khắp các công ty vẫn bị từ chối. (Ảnh minh họa)
Làm được 2 tháng thì nhà tôi báo tin sốc ra. Mẹ tôi phát hiện ung thư tử cung giai đoạn đầu, đang cần gấp tiề.n chữa trị. Ai cũng nghĩ tôi ở thành phố, làm công ty này nọ nên tiề.n nhiều và yêu cầu tôi lo cho mẹ.
Tôi gom hết tiề.n bạc dành dụm, bán cả chiếc xe ga đang đi mà chỉ được hơn 50 triệu. Gửi về cho mẹ chưa được một tháng, người nhà tôi lại gọi điện đòi thêm tiề.n vì tiề.n kia đã hết. Tôi đem chuyện kể cho anh quản lý nghe. Anh ấy nói tôi gặp trực tiếp chủ nhà hàng, ông ấy đứng đắn, lịch sự lại hay làm từ thiện nên chắc sẽ giúp được tôi. Nghe thế, tôi cũng mừng thầm vì nghĩ sắp có tiề.n gửi về.
Tôi được anh quản lý dẫn đến một căn phòng rộng trên tầng cao nhất nhà hàng. Nhìn thấy ông chủ đang ngồi làm việc gì đó trên máy tính, tim tôi cứ đậ.p thình thịch. Anh quản lý đi rồi, ông chủ mới lên tiếng gọi tôi lại bàn ngồi.
Thấy giọng nói ông ta cũng dễ chịu, tôi dần lấy lại bình tĩnh. Ông ta lấy cho tôi một cốc nước lọc rồi hỏi han chuyện gia đình tôi. Tôi thật tình kể hết mọi chuyện và ngỏ ý vay 100 triệu đồng gửi về cho gia đình.
Ông ta nói không sai, nếu tôi không chấp nhận, mẹ tôi sẽ chế.t. (Ảnh minh họa)
Ngay lúc đó, ông ta chuyển lại ngồi cạnh tôi, đưa tay lên đùi tôi rồi vuốt ve. Tôi đẩy tay ông ta ra, ông ta vẫn cười ngọt xớt bảo tôi đừng ngại, rồi sẽ quen? Rồi ông ta đưa mặt tới gần tôi mà nói rằng ông ta sẽ cho tôi vay tiề.n không cần lãi, khi nào tôi có thì trả, ông ta không đòi. Chỉ cần tôi ngoan ngoãn trở thành tình nhân của ông ta, khi nào ông ta có nhu cầu thì tôi lại đến là được. Mỗi lần ngủ với ông ta, ông ta sẽ cho tôi thêm một số tiề.n nữa mà trang trải cuộc sống.
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay vào ngực tôi. Tôi hoảng hốt đẩy ông ta ra, giơ tay định tát thì bị ông ta chụp được. Rồi ông ta xô tôi ngã xuống ghế sopha. Tôi la to lên, ông ta mới chịu đứng dậy.
Ông ta chỉ mặt tôi bảo tôi nghèo mà chảnh, cứ việc giữ lấy tự trọng đi rồi đợi mẹ chế.t dần chế.t mòn. Nói rồi kêu người dẫn tôi xuống.
Anh quản lý gặp tôi, cứ hỏi chuyện vay tiề.n được không? Tôi lắc đầu mà cứ nghĩ mãi đến câu nói của ông ta. Ông ta nói không sai, nếu tôi không chấp nhận, mẹ tôi sẽ chế.t. Nhưng tôi cũng không muốn bán rẻ danh dự vì tiề.n. Tôi nên làm gì cho đúng đây?
Theo afamily.vn
Phụ nữ không hề biết: Những nỗi khổ chẳng dám nói cùng ai của đàn ông Thường thì ai cũng nghĩ làm phụ nữ mới khổ, chứ làm đàn ông thì có gì than vãn? Nhưng thật ra, đàn ông cũng có những nỗi khổ không thể nói cùng ai! - Đàn ông thường bị áp lực với suy nghĩ phải có sự nghiệp. Họ xem sự nghiệp như chính sĩ diện và lòng tự trọng của mình. Vì...