Muốn sống bên anh và con trọn đời
Món quà lớn nhất và có giá trị nhất là thượng đế ban cho em tình yêu của anh và đứa con bé nhỏ của hai chúng ta. Có lẽ kiếp trước em là một người tốt nên kiếp này em mới có được một người chồng tốt, yêu thương, quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho vợ con và có được Thiên thần bé nhỏ: Thuỳ Trang.
Cầu mong cho anh và con luôn được mạnh khoẻ. Nếu thượng đế có ban cho em một điều ước, em ước cho anh và con luôn khoẻ mạnh, vui vẻ. Với em như thế là đủ lắm rồi. Em không cần gì ngoài con và anh, anh và con là sự sống của em vì thế lúc nào anh cũng phải thật khoẻ mạnh để làm một bờ vai vững chắc cho em và con dựa vào anh nhé.
Từ khi xa con tới hôm nay mới hơn một tháng mà sao em thấy thời gian trôi lâu thế, em nhớ con, nhớ nhiều lắm anh ạ. Em biết anh cũng nhớ con nhiều không kém gì em, nhưng vì anh là đàn ông nên cố gắng giữ trong lòng. Nhiều khi em thèm được nghe tiếng nói của con, thèm được nói chuyện với con, thèm được dựa vào vai anh để khóc, khóc thật nhiều cho vơi đi nỗi nhớ con.
Em sợ anh buồn, sợ anh cũng muốn như em nên em không dám khóc. Lúc nào em cũng nghĩ về con cũng khóc nhưng em phải cố gắng để kìm nén nước mắt của mình. Ngay lúc này đây, khi đang viết lên tâm sự của mình em cũng đang khóc, khóc vì nhớ con, khóc vì thương con. Thương con còn quá nhỏ đã phải xa cha mẹ, con còn quá nhỏ để hiểu rằng vì sao bố mẹ lại trốn con mà đi. Anh còn nhớ tối hôm mình chia tay con cùng mọi người vào Nam không? Tối đó là 17/2 em cho con uống sữa và dặn: Con ở nhà với ông bà phải ngoan, bố mẹ đi làm lấy tiền mua sữa cho con. Con nói với em: Cho con đi với. Câu nói này như lưỡi dao đâm vào trái tim của em. Anh ngồi cạnh hai mẹ con nên cũng nghe rất rõ lời con nói, em thấy anh khóc , anh cũng đau lòng lắm khi nghe câu nói này của con. Em biết anh rất thương con và em nhưng hãy sống vì em và con nhé anh. Có câu nói của một danh nhân nào đó nhưng em lại không nhớ rõ tên: “Hạnh phúc chỉ như một chiếc lá vàng bay”.
Video đang HOT
Có thể hôm nay em đang sống cùng gia đình, nhưng ai biết trước được ngày mai em như thế nào, có còn được sống cùng với anh và con không hay phải mãi mãi lìa xa cõi đời này. Em yêu anh và con biết nhường nào, yêu hơn bất kỳ thứ gì trên đời, yêu hơn cả cuộc sống của em. Bệnh của em 80% là diễn biến nặng, liệu em có được nằm trong 20% còn lại kia không? Em mong anh hãy bỏ những gì có hại cho sức khoẻ nhé anh để anh có thể lo cho con, ở bên mẹ con em suốt đời. Được không anh? Em yêu anh và con.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mình chỉ là tình nhân thôi
Thương yêu của em. 19/12. Em nhận thấy em thay đổi, em bắt đầu lạnh nhạt, em bắt đầu thấy mọi cảm xúc không còn mạnh mẽ như trước, em bắt đầu nhận ra tình yêu của em thật tĩnh lặng.
Mùa đông không lạnh anh nhỉ, vẫn có nắng và gió và ấm áp. Em không thể đến được bên anh, không thể cùng anh bàn luận xem vì sao mùa đông không mưa phùn, em bỏ lại anh một mình rồi. Anh ngày càng lặng lẽ hơn, em hiểu không phải vì em đã xa anh, mà vì anh lại một mình sống với tình yêu bất diệt và lãng mạn mà anh đã có. "Không ai biết bí mật này của anh ngoài em" anh từng nói thế, và khi ấy em đã bên anh, cùng anh nuôi dưỡng tình yêu lớn, một tình yêu từ phía anh nhưng hạnh phúc và tồn tại mãnh liệt.
Em đến như một cơn bão, như một mùa xuân đầy nắng, em ào đến bên anh, ríu rít chuyện trò, quấn quýt bên anh mỗi ngày và tình yêu si mê của em đã giữ anh bên em, nhưng em không có được trái tim anh. Em chẳng giận bởi em hiểu tình yêu chỉ có một, và anh đã dâng hiến nó đi rồi, anh chẳng còn mà cho em nữa. Anh luôn nói "em chẳng yêu anh đâu, anh chỉ là sự lạ lẫm trong cuộc sống của em thôi", cũng có thể anh nói đúng, cũng có thể là anh muốn thế, anh sợ thứ tình yêu luôn nóng hổi và sôi sục của em, chúng mình khác nhau nhiều quá. Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ tàn, chẳng mấy ai có được tình yêu lớn và bất diệt như anh, và tình yêu của mình dừng lại. Không phải em không còn yêu anh, không phải em giận vì anh ngày một lạnh lùng với em, mà đơn giản hình như em cần sự bình yên, em thấy mình mệt mỏi. Ngày lại ngày em rất cố gắng giống anh lưu giữ lại tình yêu của mình, nhưng em mệt mỏi và em xa anh thôi.
21/12. Ngày hôm nay anh không nhắn cho em 1 cái tin, không gọi cho em một cuộc, thực lòng em nhớ anh, nhớ anh quá, nhưng em cũng không gọi, chắc anh bận mà. Rồi, em gặp một nỗi đau, em không tránh được nó vì nó đến nhanh quá, và em bị cuốn đi rồi em đau khổ, em thấy mình tan vỡ hoàn toàn. Và khi yếu đuối nhất, em mệt mỏi và chán nản nhất em đã muốn có anh. Em thèm được chia sẻ nỗi buồn đó với anh. Em ước sao lúc ấy anh dịu dàng nhìn em, nắm lấy tay em và em chỉ cần như vậy. Không kiểm soát được cảm xúc, em gọi anh. Em nhận thức thật rõ ràng anh không phải của em, em lúc ấy lại chẳng cần gì nữa, anh nhạt nhòa trong suy nghĩ của em nhưng sao lúc đau khổ nhất ấy em vẫn yêu anh đến lạ. Em đã nghĩ làm anh buồn khi anh đi liên hoan, em dại khờ quá, yêu anh mù quáng và ngu xuẩn quá. Em tự trách mình và tiếc nuối việc đã yêu anh si mê thế. Anh không hề xứng đáng với tình yêu ấy, không xứng đáng với sự dâng hiến và say đắm của em. Em không thích anh gọi điện bởi nhạc chuông điện thoại là bài hát "yesterday". Em không muốn nghĩ lại ngày hôm qua nữa, em thấy đau khổ vì ngày hôm qua em đã yêu anh mà không nhận ra tình yêu là phù phiếm. Nhưng không hiểu sao trong tột cùng nỗi đau em vẫn muốn nhìn thấy anh? Không phải em yêu anh đâu, chắc ảo giác thôi mà!
22/12. Người thứ 2 em chia sẻ nỗi buồn là nghĩa vụ em cần để nghỉ, nhưng em nhận được những tin nhắn động viên và chia sẻ rất chân thành. Em vẫn không nhận được của anh. Cuối cùng anh cũng gọi, nhưng lời hỏi thăm theo đúng chức trách bạn bè, khách sáo và nhạt nhẽo, em biết anh không hiểu cái em cần là gì? Em khóc cho những gì đã qua, cho sự dại khờ mong manh mà mình đã có. Lúc này em chẳng muốn nghĩ đến anh, bởi mỗi lần nghĩ là một lần trách cứ mình sao ngớ ngẩn, sao hối tiếc! Em không phải yêu anh đâu, nhầm lẫn thôi mà!
23/12. Anh biết không? Sáng nay mắt em không nhìn thấy, mắt em sưng quá, đáng nhẽ em không nghĩ đến anh, nhưng em nhớ anh từng nói "mắt anh và mắt em giống nhau nó hơi sưng", điều này chẳng có ý nghĩ gì anh nhỉ, vậy mà khi yêu anh em đã thấy rất vui. Anh nhắn tin nhầm vào máy của em, xin lỗi cũng tốt vậy mà không lỡ hỏi em 1 câu? em trách anh như thế làm gì nhỉ?bản chất anh đâu có nghĩ tới em. Em đã bình tĩnh để lặng ngồi và nghĩ về chuyện chúng mình, em hiểu anh không như những gì em từng nghĩ, từng yêu thương.
Em có đọc một câu chuyện họ viết về những người đàn ông lọc lõi trên tình trường, họ luôn thấy thiếu thốn tình yêu, nhưng không muốn bỏ rơi gia đình, cũng không muốn ràng buộc và càng không muốn bị ảnh hưởng gì về sức khỏe. Thông minh và kinh nghiệm như vậy thì chắc chắn họ không tìm đến các cô gái trẻ và chưa có gia đình vì các cô ấy hay đòi quyền lợi, các cô ấy sẽ cần nhiều thời gian, sẽ cần sự lãng mạn và cả gắn bó nữa, sẽ rất nguy hiểm khi các cô ấy biết đâu dại khờ lại làm ầm lên thì tan vỡ cả. Tất nhiên họ không tìm đến những cô gái mà họ không hiểu rõ. Phương án an toàn nhất là tìm đến các cô bạn đã có gia đình nhưng có vẻ ngu ngơ một chút, hư hỏng một chút làm bạn, họ sẽ cặp kè với nhau, hẹn hò với nhau thật dễ dàng. Những cô bạn ấy sẽ chẳng mấy khi đòi hỏi những anh này phải làm gì cho họ, họ đến bên nhau để bù đắp khỏang trống họ tự cho là đang tồn tại mà thôi. Các cô ấy còn sợ bị ảnh hưởng, sợ bị mang tiếng hơn nên họ chẳng bao giờ lộ liễu, cũng chẳng bao giờ có ý định làm phiền khi cả 2 hết giờ làm. Rồi khi thấy chán nản và mệt mỏi với nhau họ dễ dàng xa nhau, thậm chí không cần phải tạm biệt.
Em tự hỏi, anh có vậy không? Nếu anh đến với em chỉ bằng những suy nghĩ như vậy thì có lẽ điều anh không ngờ nhất là em biết yêu, đúng không ?Có cái gì thật giống chuyện anh và em, em hư hỏng thật, em cũng ngu ngơ thật, nhưng lại khác là trái tim em đa cảm thực sự. Em đã tin anh, đã có lúc yêu anh bằng tất cả trái tim, tâm hồn và thể xác của mình. Tình yêu không nói đến chuyện được mất, nhưng yêu anh, em đã được gì? Em có được những phút giây thật hạnh phúc bởi những tin nhắn của anh, những quan tâm nho nhỏ của anh. Em có những ngày si mê, nồng nàn bên anh. Những ngày cháy bỏng yêu đương. Những cuồng nhiệt, khát khao. Và tất cả là tuyệt vời, lúc nào cũng tuyệt vời với em. Em cũng đã khóc, cười cho những điều tưởng như là tình yêu ấy, em đốt cháy thân mình như con thiêu thân cho những ban phát tình cảm mà em đã nghĩ là tình yêu từ phía anh cho em. Nhưng em đã mất gì?
Những ngày dài em sống trong dằn vặt, tội lỗi và dối trá. Em thay đổi hẳn con người, bản tính trong sáng dần mất đi, thay vào đó là một người sống với các mặt nạ khác nhau. Tất cả là giả dối, phản bội và dối trá. Em luôn đeo mặt nạ khi sống với gia đình mình, nấu những bữa cơm ngon, là những bộ quần áo đẹp, nhẹ nhàng với chồng, nhưng ...ôi !mặt nạ thật đáng sợ, nó giả tạo và có sức mạnh giết người. Em đã sống những ngày mà sự ghen tuông bóp nát trái tim em, em giận hờn, em trách cứ và nóng giận khi biết mình chỉ là một thứ giá trị tăng thêm mà thôi. Khi nghe về anh, về tiếng cười gia đình anh trái tim em như vỡ bởi dày vò và ghen tuông. Em ghen với tất cả những gì xung quanh anh, em giận đến run người khi anh kể chuyện về vợ anh, về con cái, gia đình anh. Và những bải hoải đau đớn khi phút giây bên anh, anh bận chuyện gia đình! Nếu anh yêu em thật lòng chắc anh cũng thế, nhưng thật tiếc em không thể đi vào được trái tim anh. Rồi lại thời gian dài em sống mà thấy mình bất hạnh khi nỗi nhớ anh quay quắt và xé nát ý chí của em.
Bao đêm con người tội lỗi trong em đấu tranh và khóc lóc chỉ vì nhớ anh, chỉ vì muốn bên anh, chỉ vì yêu (mà lúc này thì em nghĩ lại không biết có phải em yêu anh không?hay em tự huyễn hoặc mình như thế mà thôi?) Mỗi ngày bên anh là mỗi ngày em dạn dày thêm kinh nghiệm che dấu con người mình, không dám nhìn, không dám thể hiện tình cảm, khổ sở chờ đợi tin nhắn của anh, rồi vội vàng xóa đi khi phải về. Những ngày, tháng em lo lắng đến mất ăn, mất ngủ vì sợ chuyện này bị nói ra, bị ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của cả 2. Nhưng em thấy em thật ngốc, sao em lại có lúc lo đến cháy lòng cho anh, sợ ảnh hưởng đến anh, còn nghĩ đến mức có gì sẽ nhận cả là do em. Em thấy tiếc nuối vì đã yêu anh đến thế, ngớ ngẩn quá. Anh đã bao giờ nghĩ đến em chưa? Em mất các mối quan hệ khác, mất cả sự quan tâm cho riêng mình bởi tất cả thời gian em dành để nghĩ về anh và cho anh! Không biết có bao giờ anh trân trọng điều đó không? Chắc không, nhưng tình yêu chỉ có cho mà không nhận lại hoặc chỉ có nhận mà chẳng cho thì có còn ý nghĩa không anh? Từ khi yêu anh, em đánh mất chính em, đánh mất trái tim yêu đời và ngây ngô của em, hời hợt với tất cả mọi thứ, chỉ vì cái sự thật đầy huyễn hoặc, đầy giả dối rằng: chúng ta yêu nhau. Nhưng em cũng chẳng nghĩ nữa đâu anh ạ, mọi thứ cũng qua rồi, em sẽ quên anh nhanh thôi, em nhất định không yêu anh nữa mà.
24/12. Sáng nay em tháo mặt nạ rồi đấy, em không còn yêu anh nữa anh ạ, lòng nhẹ tênh khi nghĩ về anh. Nhưng em vẫn nhớ hôm nay rằm anh sẽ đi lễ đúng không ạ? Mọi người nhắn tin chúc mừng em nhân ngày giáng sinh, em đọc và trả lời như một cái máy ấy. Buồn cười và ngu ngốc quá, em vẫn chờ tin nhắn của anh, chẳng để làm gì đâu, em nghĩ là anh nên nhắn tin để chúc mừng như những người bạn thôi. Anh cũng nhắn tin, cũng an ủi, cũng có ý chúc mừng. Em thấy trống rống, thấy tất cả điều anh nói chỉ khách sáo vậy thôi. Nhưng anh thấy em thay đổi không?em không yêu anh nữa, nên nhắn tin cho anh hiểu ngay là em không tình cảm với anh nữa, em không cần anh nữa. Nhưng sao em ngu xuẩn thế nhỉ, lại sợ anh giận , lại nhắn lại như chỉ điều đó là vì em chỉ nói cho em thôi, sao phải thế chứ, em đâu cần anh nữa! Hôm nay anh đi lễ, anh có còn nhớ xin Phật bà phù hộ cho em nữa như lời anh từng nói không? Chắc là không anh nhỉ, anh chẳng yêu em, chắc cũng chẳng còn nhớ đã nói gì với em nữa rồi. Chắn hôm nay gia đình anh đi chơi vui lắm nhỉ? Em chẳng lên quan tâm, cũng chẳng cần để ý vì em không yêu anh nữa mà.
25/12. Sắp hết một ngày nữa, em vẫn thấy sao thật mệt mỏi và chán nản, ngày hôm nay em không còn nhớ anh, nhưng khi viết vẫn muốn nghĩ là viết cho anh, không phải em yêu anh đâu vì em chẳng biết lấy ai để nói chuyện mà thôi. Em chẳng còn muốn gì anh ạ, em không cần gì nữa, cuộc sống ngày càng trở lên vô nghĩa với em, hình như em đang mất tất cả, em không còn nghĩ được gì ngòai gặm nhấm nỗi đau đã và đang đến với em. Anh biết không, có lúc em nghĩ đến cái chết đấy, sẽ rất nhanh thôi, sẽ đau đớn một úc thôi, rồi mọi thứ sẽ dần quên lãng, sẽ chẳng còn gì phải nghĩ nữa. Em thấy cô đơn quá. Em chẳng có được bạn tri âm, càng chẳng có ai là nguời tâm phúc để mà san sẻ nữa. Anh hãy làm bạn của em một chút nhé, có phải yêu đâu mà sợ anh nhỉ? Em gọi cho anh, không phải vì nhớ hay yêu anh đâu nhé, em hỏi công việc thôi anh ạ. Hình như giọng anh có vẻ mệt đúng không? Chắc anh bận hả? em thấy vậy thì hỏi thôi, không phải em yêu mà quan tâm đến anh đâu. Em thực sự hết yêu anh rồi mà. Thôi mình quên nhau nhé anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày và những khoảng lặng Vậy là cuộc đời em bước sang trang mới. Số phận đã mang tình yêu, sự ngọt ngào của em đi để giờ đây em phải sống trong khoảng lặng chất ngất. Chặng đường dài phía trước còn gập ghềnh quá, không biết em có đủ nghị lực vượt qua hay không. Em luôn tự nhủ: mỗi khi vấp phải biết đứng dậy...