Muốn quên anh, em tìm về với biển
Biển xoa dịu trái tim và những con sóng bạc đầu sẽ cuốn nỗi buồn đi thật xa. Một buổi chiều cuối tuần em tìm về với biển. Giống như một thói quen không thể bỏ, cứ mỗi khi cảm thấy quá mệt mỏi với những toan tính mưu sinh, những khi muốn trốn chạy khỏi cuộc sống đầy xô bồ và phức tạp thì biển chính là nơi đầu tiên mà em nghĩ tới. Bờ cát dài miên man, từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ không biết ngừng nghỉ, mặt biển bao la trải đến tận đường chân trời và cả những con người hoàn toàn xa lạ xung quanh… tất cả đều khiến cho em cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Vậy là bằng một cách đặc biệt nào đó, bỗng dưng những nỗi buồn, nỗi mệt mỏi ấy bỗng chốc tiêu tan.
Em là một cô gái sinh ra ở miền sơn cước và cho đến trước khi gặp anh thì em mới chỉ được biết tới biển qua sách báo chứ chưa hề được tận mắt ngắm nhìn. Chính anh là người đã mang em tới với biển, để rồi sau đó chẳng hiểu vì sao mà em lại thích thú, say đắm nó, cũng giống hệt như cái cách mà em đã đắm say anh. Chỉ có điều, yêu biển thì em có thể công khai, còn tình yêu đối với anh thì dù không muốn nhưng em cũng đành phải giấu giếm.
Ai đã từng một lần yêu thầm nhớ trộm thì mới hiểu được hết những nỗi buồn mà lúc này đây em đang phải trải qua. Cái cảm giác nhìn thấy người mà mình yêu thương ở ngay trước mắt, mặc dù muốn lắm nhưng lại không có đủ dũng khí để đưa tay ra kéo họ về phía mình, hoặc là biết rõ rằng sẽ không bao giờ họ bước tới gần hơn kể cả khi mình đã ra sức níu kéo. Bởi vậy nên chỉ có thể tiếp tục coi nhau giống như những người bạn tốt, bởi vậy nên chỉ có thể tiếp tục yêu một cách đơn phương.
Những con sóng sẽ cuốn nỗi buồn thầm kín của em đi thật xa (Ảnh minh họa)
Em thích cái cảm giác lao vào công việc như một con thiêu thân để kết thúc sớm một tuần làm việc vào mỗi buổi sáng thứ bảy, để được hộc tốc phóng xe về nhà sắp xếp đồ đạc, để được khoác ba lô trên vai, một mình bắt tàu, bắt xe tìm đến với biển yêu thương. Mà đồ đạc nào có nhiều nhặn gì đâu chứ, chỉ là một bộ quần áo, một vài đồ dùng cá nhân thiết yếu và quan trọng nhất là chiếc máy ảnh mà em đã coi nó chẳng khác nào một người bạn chí cốt của mình. Ngay cả đống phấn son, gương lược lỉnh kỉnh em cũng bỏ ra hết, đi du lịch bụi một mình, đi tìm đến với biển để gột bỏ hết mọi phiền muộn, để tâm được tịnh, để được sống thật với chính mình thì cần gì phải dùng đến phấn son.
Video đang HOT
Thế là em cứ đi, mỗi lần đi lại là một vùng đất mới, duy chỉ có một điểm chung là biển, mà đối với em thì biển ở nơi nào cũng bao la bát ngát, cũng đẹp một cách mê đắm và khiến cho tâm hồn con người ta trở nên thư thái giống hệt như nơi nào. Em thích cảm giác được mặc quần soọc, áo ba lỗ, chân đi giày thể thao, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai hở chóp màu đen mà em thích nhất rồi hòa mình vào dòng người hoàn toàn xa lạ ở nơi xứ người.
Em thích được dùng chiếc máy ảnh yêu quý của mình để ghi lại những khoảnh khắc biển ở từng nơi mà em đã đặt chân tới. Đơn giản là cầm máy lên chụp, rồi xem lại và hài lòng với những kiệt tác nho nhỏ của riêng mình. Chỉ cần như vậy thôi nhưng cũng đủ để khiến em tạm quên đi những gì mà đáng lẽ ra em không nên nhớ, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để em thoát khỏi những bộn bề của cuộc sống và những mệt mỏi, bế tắc của một tình yêu đơn phương.
Thật trớ trêu khi cuộc đời lại xô đẩy em vào một mối tình tay ba, em yêu anh, còn anh lại đem lòng yêu cô bé ấy. Anh đã quá vô tư khi không nhận ra những tia buồn rầu, đau khổ ẩn sâu trong đáy mắt của em khi chứng kiến anh nói cười quấn quít bên người ta. Là em ngốc nghếch, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là do em ngốc nghếch khi đã tự yêu, tự giấu giếm rồi lại tự buồn bã, đau khổ cho chính tình yêu nhỏ bé ấy của chính mình.
Buổi chiều cuối tuần em sẽ lại tìm về với biển. Rồi biển cả bao la sẽ dang vòng tay bao dung để ôm trọn lấy em vào lòng, rồi những con sóng bạc đầu kia sẽ xoa dịu trái tim và cuốn những nỗi buồn của em đi xa mãi. Chỉ mình em với biển, không có anh và dĩ nhiên sẽ không có cả những nỗi muộn phiền.
Theo Eva
Anh lén lút 'ăn ngủ' với người ly dị chồng
Tôi chia tay sau khi biết được sự thật phũ phàng về anh nhưng anh lại đeo bám, khiến tôi không thể quên.
Tôi quen anh khi vào làm cho một công ty. Ban đầu nơi xa lạ, thân gái một thân một mình không bạn bè thân thích, anh đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tình cảm lớn dần lên theo những gì anh đã giúp tôi. Với tôi lúc đó, sự nhiệt tình của một người khác giới giống như phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. Chẳng ai nói với ai, tự chúng tôi cảm nhận tình cảm dành cho nhau, tự chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đây có lẽ cũng chính là sai lầm mà sau này tôi đã phải nhận.
Tôi mến anh, rồi thích anh rồi thương, rồi yêu. Nhưng tôi không hề tìm hiểu anh là người như thế nào, đang độc thân, hay đã có gia đình, bạn gái. Chúng tôi cảm nhận sự hạnh phúc khi bên nhau nhưng niềm hạnh phúc đó với tôi mong manh quá. Trong tôi linh cảm anh không thật lòng với tôi nhưng tôi đã không chịu tìm hiểu mà để mối quan hệ càng ngày đi càng xa.
Cuối tuần, tôi thường về Sài Gòn vì ở đây, tôi có những người bạn chân thành. Anh luôn là người đề nghị chở tôi về và đến thành phố, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi đã nghi ngờ anh quen ai trên này nhưng vì nghĩ nếu tôi dành tình yêu cho anh chân thành thì dù anh có quen ai khác, anh sẽ nhìn nhận lại về tôi. Thời gian trôi qua và những điều ngờ vực của tôi mỗi ngày một lớn khi anh lén lút nhắn tin cho những người ẩn danh.
Đêm thứ bảy hôm đó, một đêm tôi không thể quên được. Tôi đã thức đến sáng vì những linh cảm của bản thân mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi cảm nhận được những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đi làm về, anh rủ tôi đi ăn với mấy người bạn của anh nhưng tôi đã từ chối vì tôi không thích những cuộc nhậu nhẹt (có lẽ anh biết điều này nên anh đã rủ tôi để tôi không có sự nghi ngờ nào về anh). Tôi đã ở nhà một mình, buồn và đợi anh. Đến 22h30, anh nhắn tin bảo anh ghé nhà tôi (vì buồn nên tôi đã không nhắn lại và chắc như những lần trước, dù tôi không đồng ý, anh vẫn qua).
Tuy không trả lời nhưng tôi vẫn đợi. Từng phút đồng hồ trôi qua 23h, 0h vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi như lửa cháy. 1h, 2h, tôi đã thao thức để suy nghĩ miên man. 3h, 4h, tôi không thể chịu đựng được sự tủi hận, tôi bật dậy đi vòng quanh nhà. Tôi đã gấp xong 500 bức thư gửi khách hàng mà anh đã nhờ tôi làm cho đến sáng. Tôi làm và những giọt nước mắt đã rơi. Tôi tự an ủi mình bằng cách làm để trả nợ những gì anh đã dành cho tôi thời gian qua. Dù anh không tốt, dù anh phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không oán trách và sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã rơi nước mắt rất nhiều.
Đến 7h30 sáng hôm sau, anh gọi tôi đi ăn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh để không mất kiềm chế và hy vọng rằng linh cảm tối hôm qua là sai. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Anh chở tôi đi ăn sáng nhưng anh không ăn. Tôi đã linh cảm đúng nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Hôm đó là ngày anh trực. Tôi đưa anh đi trực rồi rủ một người bạn đi uống cà phê trong lúc chờ đợi anh. Tôi chỉ muốn kiếm một ai đó có thể nghe tôi nói, có thể chia sẻ với tôi câu chuyện tối qua để lòng tôi bớt dày vò. Trưa tôi ra đón anh, anh hỏi tôi có đói không và hẹn tôi chiều về sẽ đưa tôi đi ăn vì bây giờ anh phải đi ăn với vài người bạn và vì tôi nói không đói. Tôi vẫn im lặng và cầu mong lần này anh sẽ không dối lừa tôi. Tôi ở nhà hì hục làm món rau câu nhưng trong lòng không yên. Tôi gọi điện cho anh và bảo tôi muốn ra với anh. Anh đồng ý và hẹn tôi 30 phút nữa nhưng tôi đã không đồng ý và bắt anh về gấp. Anh đã về nhưng không đưa tôi ra ngoài đó.
Mọi chuyện vỡ lở khi hôm sau tôi lấy điện thoại của anh ra xem. Tim tôi đập loạn nhịp, tay tôi cầm chiếc điện thoại không vững, cả mình mẩy tôi rung lên, lồng ngực tôi nghẹn thở, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi đã đọc được những dòng tin nhắn trùng khớp với những gì diễn ra trước đó. Anh đã "ăn ngủ" và lừa dối trước mặt tôi với người mà theo lời anh là có hoàn cảnh rất tội nghiệp. Một chị ly dị chồng mà neo đơn, nuôi hai đứa con dại. Thật sự tôi khinh bỉ vô cùng tận. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và quyết định chia tay với anh trong sự ôn hòa. Tôi không một lời nặng nhẹ, không trách móc. Tôi không phải là người nhu nhược và dễ dãi, nhưng có lẽ chính cách cư xử cao thượng của tôi đã để anh càng lấn tới. Anh đã không đồng ý chia tay và xin một cơ hội sửa đổi.
Với tôi, lòng bao dung sẵn có và tôi sẵn sàng tha thứ cho tất cả những ai phạm sai lầm với tôi. Tôi đã cho anh thêm một cơ hội sửa đổi. Tôi ra điều kiện anh phải cắt đứt hết liên lạc với những người anh đang có quan hệ bất chính vì trong lúc tôi cầm điện thoại của anh, tôi đã phát hiện ra những điều không hay về anh. Anh đồng ý và xin cho anh một tháng.
Chúng tôi lại vui vẻ và tôi cố gắng quên đi chuyện cũ nhưng niềm tin cho anh đã giảm. Tôi giảm đi tình yêu cho anh, giảm đi sự quan tâm vì tôi đang chờ lời hứa của anh nữa. Nếu tôi dành quá nhiều yêu thương cho anh thì anh không xứng đáng để nhận đươc điều đó nên tôi gượng ép yêu thương trong lòng của mình, để đó và chờ đợi. Ngược với tôi, anh đã có sự thay đổi rõ rệt sau đó. Anh quan tâm tôi nhiều hơn trước, ở cạnh tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn (vì trước đó anh rất hững hờ với tôi) và không có những cuộc gặp với người con gái đó nữa. Những sự thay đổi của anh làm tôi vui nhưng điều tôi mong chờ vẫn chưa thấy. Trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ nặng nề rằng anh là kẻ phản bội và niềm tin trong tôi vẫn chưa khôi phục.
Rồi tôi phát hiện anh vẫn lẽn lút nhắn tin với cô gái đó với những lời lẽ yêu thương. Họ gọi nhau bằng "chị yêu", "em yêu". Họ thỏa mãn nhau qua tin nhắn. Cái gì cũng có giới hạn và giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Tôi phẫn nộ thì anh lại cho tôi là người quá đáng vì anh đã yêu thương tôi hơn trước mà tôi còn trách móc anh. Tôi đã không chịu đựng được, uất ức và nói những lời tôi không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi quyết định chia tay nhưng bất thành vì tôi đã quá yêu anh. Nhưng trong tâm trí tôi không chấp kẻ thứ 3, thứ 4 đó.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở về lại Sài Gòn mong muốn mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ quên được anh đi dễ dàng hơn. Nhưng không, anh vẫn đeo bám tôi. Anh biết tôi còn yêu anh nên cứ nhắn tin, gọi điện làm lòng tôi không quên được. Tâm trạng tôi rồi bời. Anh nói vẫn còn yêu tôi nhưng anh nhất quyết không cắt liên lạc với những người đó. Xét về nhiều khía cạnh anh là người tốt, là người có trách nhiệm. Còn về khía cạnh tình cảm, chuyện của chúng tôi như vậy, tôi phải làm sao đây? Tôi đã không tìm được cách giải quyết nên mới viết nên những dòng tâm sự này, mong các bạn đồng cảm chia sẻ.
Vợ "yêu" dở, chồng đi bồ Ngày ấy cũng đã đến, Ly đau đớn biết chồng có bồ, bồ anh chẳng phải ai xa lạ, là Nguyên, cô bé thư ký trẻ trung nhưng thua xa Ly về mọi mặt. Lý do chán cơm thèm phở Gia đình bạn bè của Ly sốc nặng khi biết tin gia đình nhỏ đầy hạnh phúc của Ly đang lung lay và...