Muốn quan tâm dù biết anh đã có bạn gái
Có lúc muốn làm ngơ, không quan tâm gì mới mau xóa được ký ức về anh, nhưng hiện tại lại thấy lo, muốn động viên anh nhiều.
Tôi là cô gái tỉnh lẻ học tập và đang lập nghiệp tại Sài Gòn. Năm học lớp 12 cũng là năm gia đình gặp biến cố, sự nghiệp, của cải do ba mẹ tôi gây dựng lần lượt đội nón ra đi. Từ một đứa con gái luôn được bao bọc, chỉ biết ăn học tôi đã trở thành cô bé Lọ Lem giữa thành phố Sài Gòn.
Ngày đặt chân đến thành phố, ngay sau khi tìm được phòng trọ tôi đã phải lăn lội đi tìm việc làm thêm. Là dân tỉnh lẻ, lại thêm trước giờ luôn dựa dẫm vào gia đình nên sự hiểu biết về cuộc sống của tôi còn quá non nớt. Sài Gòn khi đó với tôi thật lạ lẫm, một mình lang thang khắp nơi để tìm việc. Tôi tự bươn trải cuộc sống bằng những công việc: rửa chén, tạp vụ quán ăn, gia sư, phát tờ rơi, bán hoa vào những dịp lễ.
Ảnh minh họa: G G
Rồi cuộc đời đã giúp tôi trưởng thành hơn nhiều, từ một con bé nhút nhát, rụt rè, hay khóc nhè những lúc khó khăn tôi đã trở nên mạnh mẽ, cứng rắn và lì lợm hơn rất nhiều. Tôi sống không va chạm hay dựa dẫm vào ai, cũng không để ai có thể ăn hiếp, chèn ép được mình. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại khá. Đến một ngày tôi gặp người ấy, sau thời gian dài làm bạn, chúng tôi hẹn hò. Vì mong muốn của gia đình, bạn tôi đi du học.
Sau 3 năm chờ đợi, gia đình muốn bạn tôi định cư bên đó, họ mang gia cảnh của nhà tôi ra cân đong đo đếm để buộc bạn lựa chọn. Vì tự ái, lòng sĩ diện, sự tổn thương lòng tự trọng, tôi không đợi người ta quyết định mà tự mình dứt khoát ra đi. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, không muốn quan tâm đến bất cứ vấn đề nào dính dáng đến người đó nữa. Tình đầu tan vỡ, bao nhiêu mộng đẹp tôi từng xây trong tưởng tượng bỗng chốc vụt tan. Tôi đau nhiều lắm nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, luôn miệng nói không sao để người thân và bạn bè không phải lo lắng.
Video đang HOT
Từ đó, dường như tôi cạn nước mắt vì sau này dù có biến cố gì xảy ra, đôi lúc muốn khóc cho nhẹ nhõm nhưng không khóc được, không biết nước mắt cạn từ khi nào. Tôi trở thành người vô cảm, lạnh nhạt với tất cả đàn ông, luôn nghi ngờ và thiếu niềm tin vào cái gọi là tình yêu chân thật. Qua nhỏ bạn thân, tôi biết anh, lúc đầu không để lại ấn tượng gì vì vết thương trong tim chưa lành hẳn, tôi chỉ xem anh như một người bạn nên hay chọc ghẹo, nói móc để hai đứa tranh cãi như những cặp đôi vui vẻ trong phim Hàn.
Sau một thời gian dài nói chuyện, vài lần gặp gỡ riêng không có mặt nhỏ bạn thân, tôi bỗng cảm thấy tim mình loạn nhịp, nhìn anh cao to pha chút vẻ thư sinh, nhưng không phải vì cái mác công tử bột chốn thị thành mà vì cái nụ cười thật giản dị trên môi anh. Nói ra thật khó tin nhưng đó là sự thật, không hiểu sao nụ cười của anh luôn cho tôi cảm giác thật bình yên, bên anh tôi được sống thật lòng mình, tạm gác mọi muộn phiền để cùng anh chém gió. Tính tôi tinh nghịch nên hay chọc anh cười. Có lẽ anh không hiểu được vì sao tôi luôn dí dỏm khi nói chuyện cùng anh, vì để muốn thấy anh vui lúc ở bên tôi, quan trọng hơn là để tôi được thấy nụ cười giản dị đó.
Làm theo mách bảo của con tim, tôi đã hùng hồn tuyên bố sẽ cưa anh. Tôi nói là làm, bắt đầu “chiến dịch cua trai”, luôn muốn làm cho anh những điều tốt nhất, mang đến cho anh tiếng cười khi trò chuyện cùng. Đã vài lần anh nhắc tôi đừng làm thế, vì có lẽ anh sợ rồi tôi sẽ phải buồn, nhưng vì là người cá tính, lại thêm ương bướng pha chút ngang tàng nên tôi mặc kệ những lời anh nói, cứ làm theo những gì mình cho là nên làm, và trong tâm luôn nghĩ rằng ông trời sẽ không phụ những người thật tâm. Tôi nói sẽ cua anh cho đến khi nào anh có bạn thì tôi vui vẻ ra đi.
Chuyện của anh, tôi không hề cho ai biết, kể cả nhỏ bạn thân. Đến một ngày nhỏ bạn tôi nói đang đi cà phê cùng nhóm bạn, trong đó anh dẫn người yêu ra mắt. Nghe xong tim tôi như vỡ vụn, nghẹt thở mà vẫn phải trả lời nhỏ bạn, nói vài câu chúc phúc cho anh. Cả đêm tôi mất ngủ, nghĩ nhiều số phận trớ trêu của mình, dường như may mắn rất ít khi mỉm cười với tôi. Có lẽ bởi tôi và anh dường như ở hai thế giới trái nghịch nhau: anh là chàng công tử bột nơi thị thành, cách sống của anh luôn chậm rãi và bình yên vì đã quá đủ đầy, còn tôi chỉ là cô gái tỉnh lẻ, vì mưu sinh và gánh nặng gia đình nên cuộc sống luôn tất bật, bon chen, nhịp sống lúc nào cũng vội vã.
Anh cao to với vẻ thư sinh, công tử, thích yên bình chứ chẳng muốn bon chen, còn tôi thì nhỏ bé với vẻ ngoài bất cần, cá tính lại mạnh mẽ, luôn tham vọng phải tiến xa hơn trọng sự nghiệp. Tôi nghĩ số phận đã an bài như thế nên sau đêm đó đã quyết định dừng “chiến dịch”, tôi dặn lòng sẽ phải từ bỏ anh. Vì anh đã chọn con đường đi riêng, tôi không thể để anh phiền lòng, làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh được. Tôi gần như ngừng hẳn liên lạc, lao vào công việc để loại bỏ dần ký ức về anh. Đôi khi chỉ vì muốn biết anh sống có tốt không nên thính thoảng có hỏi thăm anh như những người bạn bình thường. Dù không có được anh nhưng thực tâm mình tôi luôn mong anh được hạnh phúc.
Thời gian gần đây tôi nghe anh nói chuyện tình cảm đang trục trặc, lẽ ra khi nghe như thế tôi phải thầm vui mới phải, vì biết đâu tôi lại sẽ có 1% cơ hội để giành lại anh, không hiểu sao khi nghe xong tôi lo cho anh nhiều lắm, sợ anh buồn, anh khổ vì người ta. Tôi sợ nỗi buồn kia rồi sẽ làm mất đi nụ cười giản dị mà tôi từng trộm nhớ. Thay vì im lặng để mọi việc xuôi theo tự nhiên, dù bận rộn với công việc nhưng tôi vẫn luôn cố dành thời gian để chia sẻ, động viên, để cho anh những lời khuyên tốt nhất, mong anh với người yêu sẽ tìm được hướng đi chung. Tôi biết có lẽ chỉ bên người đó mới khiến anh hạnh phúc.
Chắc sợ tôi buồn nên anh cũng ít chia sẻ thật lòng, chỉ trả lời những câu mà tôi gợi hỏi. Mỗi lời khuyên cho anh là mỗi lần tim tôi bị bóp nghẹt, tôi cố giấu cảm xúc để anh không đọc được suy nghĩ của mình. Các anh chị ơi, xin hãy cho tôi lời khuyên nên làm gì bây giờ? Cứ làm ngơ để mặc anh giải quyết theo cách của anh hay tôi nên luôn động viên để anh có nghi lực và những quyết định sáng suốt cho tương lai của mình?
Hiện tại tôi rất mâu thuẫn, có lúc muốn làm ngơ, không quan tâm gì đến anh nữa, như thế tôi mới mau xóa được ký ức về anh, nhưng hiện tại tôi lại thấy lo cho anh nhiều, muốn động viên anh vượt qua những khó khăn hiện tại để đến khi anh đã nắm chặt hạnh phúc trong tay tôi sẽ âm thầm ra đi mãi mãi, trả lại sự bình yên cho anh như thể tôi chưa từng xuất hiện. Tôi phải làm sao để tốt cho cả anh và tôi? Cảm ơn các anh chị đã dành thời gian đọc những tâm sự.
Theo VNE
Giá có ai đó giúp em khỏi lạc đường
Chiều Hà Nội buồn, chỉ có tiếng gió thoảng qua xen lẫn tiếng thở dài tiếc nuối. Chẳng biết ai đó đã vô tình đi ngang đời em đánh rơi nỗi nhớ thương, gieo vào lòng người con gái mười tám tuổi một niềm hy vọng.
Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nghĩ tới, em vẫn thấy nỗi đau như vết cứa trong lòng mang những ký ức ngày xưa trở lại. Tự nhủ mình là người rộng lượng, lý trí đã quy thuận nhưng con tim không biết tự bằng lòng. Ngày hôm nay, cũng một ngày trời mưa như hôm đó của năm năm về trước, em vội vàng chạy vào văn phòng cho kịp buổi họp và bất chợt gặp lại anh trong vai một vị giám đốc thành đạt - nơi công ty em đang làm việc.
Anh của hôm nay và trước kia vẫn vậy, một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ đủ làm mê hoặc trái tim của những cô gái vốn yếu ớt như em. Tự hỏi lòng mình liệu đã quên chuyện cũ chưa? Em không tìm thấy cho mình câu trả lời nhưng lại cũng không muốn tìm kiếm, bởi hình như em đã tha thứ. Có người con gái nào vĩ đại như em không anh? Có người con gái nào chấp nhận ra đi để người yêu mình đến với cô bạn thân nhất như em không? Em dám chắc với anh rằng, sẽ chẳng có ai như em đâu, và cũng sẽ chẳng có người con gái nào đủ can đảm đứng lại nhìn anh và cô bạn thân trao nhau những nụ hôn nồng thắm nhất....
Em bỏ đi không phải vì em hèn nhát, cũng không phải vì em đã bỏ qua, mà vì em hiểu rằng chỉ có ở bên cô ấy, anh mới hạnh phúc. Em chưa bao giờ oán trách anh vì điều đó, nhưng em lại hận vì anh đã nói dối em. Cảm giác lòng tự ái bị tổn thương không cho phép con bé kiêu hãnh như em đứng lại van xin một lý do để mình chấp nhận. Em ra đi dù bản thân mình không phải là người thứ ba.
Sau bao năm trời như vậy, lẽ ra em vẫn nghĩ rằng anh đang hạnh phúc với người con gái anh thật lòng yêu. Nhưng có chuyện gì xảy ra thế? Ngày hôm nay anh là một doanh nhân thành đạt, anh có mọi thứ mình muốn nhưng anh vẫn là người độc thân. Anh đến công ty trong vai một người giám đốc uy nghiêm và quyền lực để rồi đến tối trở về nhà, anh lặng lẽ úp cho mình một gói mỳ nguội ngắt trong căn nhà thiếu vằng bàn tay phụ nữ.
Lặng nhìn bàn tay cầm chiếc thìa gõ lanh canh những âm hưởng vô định trong ly cà phê đắng ngắt, anh chẳng nói gì ngoài việc nén những tiếng thở dài. Em cũng không hỏi vì em hiểu, anh vẫn như ngày xưa, chỉ khác rằng anh không dám nhìn vào mắt em. Vì anh sợ phải nói lời xin lỗi. Con tim em không tha thứ, hay đã bằng lòng khi đôi bàn tay anh nắm chặt đôi bàn tay em. Khó lắm, em muốn giằng mạnh tay ra để anh hiểu sự tức giận từ những năm tháng trước đây đến giờ vẫn như một kỷ niệm buồn. Nhưng chẳng hiểu sao em lặng yên để anh nắm đôi bàn tay đó mà không nói một lời.
Chiều nay trời lại mưa, những hạt mưa cứ rơi như trút vào lòng người thêm một gánh nặng. Hình như em đã lạc đường, muốn tìm cho mình một lối ra nhưng lại không dám bước thử vì sợ mình lại nhầm phương hướng như trước đây. Em sẽ đến với anh, chấp nhận từ bỏ tất cả để được quay về với những hồi ức tuổi mười tám hay quên anh đi để tiếp tục cuộc sống với người con trai yêu em hơn cả chính bản thân mình? Những suy nghĩ lặng lẽ như dòng nước chảy ngược mà em đang phải gồng mình để không bị cuốn theo. Trách mình sao thiếu bản lĩnh.
Người ta thường bảo, "khi yêu ai đó, đừng viết tên họ vào hình trái tim mà hãy viết vào một vòng tròn. Bởi vòng tròn không có điểm đầu và cũng không có điểm cuối. Bạn không thể biết vì sao mình yêu người đó và tốt nhất là tình yêu đó không bao giờ có điểm kết thúc...".
Có phải chăng chính vì suy nghĩ đem toàn bộ những tình cảm đầu đời của em đặt vào vòng tròn đó mà giờ đây, em không thể tìm cho mình một câu trả lời đủ làm con tim em quy thuận. Thấy dòng đời sao lắm chông gai. Hơn bao giờ hết, em mong muốn có một ngôi sao băng như thủa bé vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ để em thực hiện được điều ước của mình. Nhở nhoi lắm, nhưng giá mà, có ai đó giúp em khỏi lạc đường!
Theo VNE
Chuyện tương lai đâu có ai biết trước Trên đời này có quá nhiêu chuyên tới mà không hê báo trước, chẳng hạn chuyên bông chôc người mà ta hằng yêu dâu thay lòng. Sớm nay, thay vì ngủ nướng như mọi ngày, em dây thât sớm và môt mình lang thang trên con phô vắng. Giâc mơ đêm qua vân còn ám ảnh trong tâm trí khiên cho lòng em...