Muốn quan tâm dù biết anh có bạn gái
Có lúc muốn làm ngơ, không quan tâm gì mới mau xóa được ký ức về anh, nhưng hiện tại lại thấy lo, muốn động viên anh nhiều.
ảnh minh họa
Tôi là cô gái tỉnh lẻ học tập và đang lập nghiệp tại Sài Gòn. Năm học lớp 12 cũng là năm gia đình gặp biến cố, sự nghiệp, của cải do ba mẹ ôi gây dựng nên lần lượt đội nón ra đi. Từ một đứa con gái luôn được bao bọc, chỉ biết ăn học tôi đã trở thành cô bé Lọ Lem giữa thành phố Sài Gòn.
Ngày đặt chân đến thành phố, ngay sau khi tìm được phòng trọ tôi đã phải lăn lội đi tìm việc làm thêm. Là dân tỉnh lẻ, lại thêm trước giờ luôn dựa dẫm vào gia đình nên sự hiểu biết về cuộc sống của tôi còn quá non nớt. Sài Gòn khi đó với tôi thật lạ lẫm, một mình lang thang khắp nơi để tìm việc. Tôi tự bươn trải cuộc sống bằng những công việc: rửa chén, tạp vụ quán ăn, gia sư, phát tờ rơi, bán hoa vào những dịp lễ.
Rồi cuộc đời đã giúp tôi trưởng thành hơn nhiều, từ một con bé nhút nhát, rụt rè, hay khóc nhè những lúc khó khăn tôi đã trở nên mạnh mẽ, cứng rắn và lì lợm hơn rất nhiều. Tôi sống không va chạm hay dựa dẫm vào ai, cũng không để ai có thể ăn hiếp, chèn ép được mình. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại khá. Đến một ngày tôi gặp người ấy, sau thời gian dài làm bạn, chúng tôi hẹn hò. Vì mong muốn của gia đình, bạn tôi đi du học.
Sau 3 năm chờ đợi, gia đình muốn bạn tôi định cư bên đó, họ mang gia cảnh của nhà tôi ra cân đong đo đếm để buộc bạn lựa chọn. Vì tự ái, lòng sĩ diện, sự tổn thương lòng tự trọng, tôi không đợi người ta quyết định mà tự mình dứt khoát ra đi. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, không muốn quan tâm đến bất cứ vấn đề nào dính dáng đến người đó nữa. Tình đầu tan vỡ, bao nhiêu mộng đẹp tôi từng xây trong tưởng tượng bỗng chốc vụt tan. Tôi đau nhiều lắm nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, luôn miệng nói không sao để người thân và bạn bè không phải lo lắng.
Từ đó, dường như tôi cạn nước mắt vì sau này dù có biến cố gì xảy ra, đôi lúc muốn khóc cho nhẹ nhõm nhưng không khóc được, không biết nước mắt cạn từ khi nào. Tôi trở thành người vô cảm, lạnh nhạt với tất cả đàn ông, luôn nghi ngờ và thiếu niềm tin vào cái gọi là tình yêu chân thật. Qua nhỏ bạn thân, tôi biết anh, lúc đầu không để lại ấn tượng gì vì vết thương trong tim chưa lành hẳn, tôi chỉ xem anh như một người bạn nên hay chọc ghẹo, nói móc để hai đứa tranh cãi như những cặp đôi vui vẻ trong phim Hàn.
Video đang HOT
Sau một thời gian dài nói chuyện, vài lần gặp gỡ riêng không có mặt nhỏ bạn thân, tôi bỗng cảm thấy tim mình loạn nhịp, nhìn anh cao to pha chút vẻ thư sinh, nhưng không phải vì cái mác công tử bột chốn thị thành mà vì cái nụ cười thật giản dị trên môi anh. Nói ra thật khó tin nhưng đó là sự thật, không hiểu sao nụ cười của anh luôn cho tôi cảm giác thật bình yên, bên anh tôi được sống thật lòng mình, tạm gác mọi muộn phiền để cùng anh chém gió. Tính tôi tinh nghịch nên hay chọc anh cười. Có lẽ anh không hiểu được vì sao tôi luôn dí dỏm khi nói chuyện cùng anh, vì để muốn thấy anh vui lúc ở bên tôi, quan trọng hơn là để tôi được thấy nụ cười giản dị đó.
Làm theo mách bảo của con tim, tôi đã hùng hồn tuyên bố sẽ cưa anh. Tôi nói là làm, bắt đầu “chiến dịch cua trai”, luôn muốn làm cho anh những điều tốt nhất, mang đến cho anh tiếng cười khi trò chuyện cùng. Đã vài lần anh nhắc tôi đừng làm thế, vì có lẽ anh sợ rồi tôi sẽ phải buồn, nhưng vì là người cá tính, lại thêm ương bướng pha chút ngang tàng nên tôi mặc kệ những lời anh nói, cứ làm theo những gì mình cho là nên làm, và trong tâm luôn nghĩ rằng ông trời sẽ không phụ những người thật tâm. Tôi nói sẽ cua anh cho đến khi nào anh có bạn thì tôi vui vẻ ra đi.
Chuyện của anh, tôi không hề cho ai biết, kể cả nhỏ bạn thân. Đến một ngày nhỏ bạn tôi nói đang đi cà phê cùng nhóm bạn, trong đó anh dẫn người yêu ra mắt. Nghe xong tim tôi như vỡ vụn, nghẹt thở mà vẫn phải trả lời nhỏ bạn, nói vài câu chúc phúc cho anh. Cả đêm tôi mất ngủ, nghĩ nhiều số phận trớ trêu của mình, dường như may mắn rất ít khi mỉm cười với tôi. Có lẽ bởi tôi và anh dường như ở hai thế giới trái nghịch nhau: anh là chàng công tử bột nơi thị thành, cách sống của anh luôn chậm rãi và bình yên vì đã quá đủ đầy, còn tôi chỉ là cô gái tỉnh lẻ, vì mưu sinh và gánh nặng gia đình nên cuộc sống luôn tất bật, bon chen, nhịp sống lúc nào cũng vội vã.
Anh cao to với vẻ thư sinh, công tử, thích yên bình chứ chẳng muốn bon chen, còn tôi thì nhỏ bé với vẻ ngoài bất cần, cá tính lại mạnh mẽ, luôn tham vọng phải tiến xa hơn trọng sự nghiệp. Tôi nghĩ số phận đã an bài như thế nên sau đêm đó đã quyết định dừng “chiến dịch”, tôi dặn lòng sẽ phải từ bỏ anh. Vì anh đã chọn con đường đi riêng, tôi không thể để anh phiền lòng, làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh được. Tôi gần như ngừng hẳn liên lạc, lao vào công việc để loại bỏ dần ký ức về anh. Đôi khi chỉ vì muốn biết anh sống có tốt không nên thính thoảng có hỏi thăm anh như những người bạn bình thường. Dù không có được anh nhưng thực tâm mình tôi luôn mong anh được hạnh phúc.
Thời gian gần đây tôi nghe anh nói chuyện tình cảm đang trục trặc, lẽ ra khi nghe như thế tôi phải thầm vui mới phải, vì biết đâu tôi lại sẽ có 1% cơ hội để giành lại anh, không hiểu sao khi nghe xong tôi lo cho anh nhiều lắm, sợ anh buồn, anh khổ vì người ta. Tôi sợ nỗi buồn kia rồi sẽ làm mất đi nụ cười giản dị mà tôi từng trộm nhớ. Thay vì im lặng để mọi việc xuôi theo tự nhiên, dù bận rộn với công việc nhưng tôi vẫn luôn cố dành thời gian để chia sẻ, động viên, để cho anh những lời khuyên tốt nhất, mong anh với người yêu sẽ tìm được hướng đi chung. Tôi biết có lẽ chỉ bên người đó mới khiến anh hạnh phúc.
Chắc sợ tôi buồn nên anh cũng ít chia sẻ thật lòng, chỉ trả lời những câu mà tôi gợi hỏi. Mỗi lời khuyên cho anh là mỗi lần tim tôi bị bóp nghẹt, tôi cố giấu cảm xúc để anh không đọc được suy nghĩ của mình. Các anh chị ơi, xin hãy cho tôi lời khuyên nên làm gì bây giờ? Cứ làm ngơ để mặc anh giải quyết theo cách của anh hay tôi nên luôn động viên để anh có nghi lực và những quyết định sáng suốt cho tương lai của mình?
Hiện tại tôi rất mâu thuẫn, có lúc muốn làm ngơ, không quan tâm gì đến anh nữa, như thế tôi mới mau xóa được ký ức về anh, nhưng hiện tại tôi lại thấy lo cho anh nhiều, muốn động viên anh vượt qua những khó khăn hiện tại để đến khi anh đã nắm chặt hạnh phúc trong tay tôi sẽ âm thầm ra đi mãi mãi, trả lại sự bình yên cho anh như thể tôi chưa từng xuất hiện. Tôi phải làm sao để tốt cho cả anh và tôi? Cảm ơn các anh chị đã dành thời gian đọc những tâm sự.
Theo VNE
Không có lẽ tôi vô sinh thật?
Những điều cô ấy nói khiến tôi đâm nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của mình. Không có lẽ tôi vô sinh, bất lực thật?
Tôi rất dở về khoản rượu chè, bia thì 1 lon, rượu thì tuyệt đối không rớ tới. Thế mà sau khi cưới vợ được gần 1 năm, bà xã ham con mà thấy vẫn chưa đậu thai nên nghe lời bạn bè đi cắt về mấy thang thuốc bắc, ngâm rượu bắt tôi phải uống. Thú thật là tôi không biết uống rượu nên chỉ ngửi mùi đã buồn nôn nhưng vì thương bà xã nên tôi nhắm mắt, nhắm mũi uống.
Ngày nào cũng vậy, cứ 9 giờ tối là tôi bị tra tấn khi bà xã bưng ly rượu đến tận bàn làm việc, hết lời động viên tôi cố gắng phấn đấu "tất cả vì tương lai con em chúng ta". Hôm nào tôi ngán quá không uống nổi thì bà xã lại giận dỗi và chê "nam vô tửu như kỳ vô phong", đàn ông không uống rượu như cờ không có gió.
Biết vậy nhưng cơ địa mỗi người mỗi khác, tôi uống rượu vào bị dị ứng nổi mẩn ngứa khắp người, đến lúc lên giường như có trăm ngàn con kiến bò dưới da thịt, chỉ lo gãi chớ tâm trí đâu mà dìu nàng "lên chốn vưu sơn". Kỳ cục nhất là từ khi uống cái thứ rượu bổ ngang, bổ dọc của vợ, tôi bị giảm sút sức chiến đấu nghiêm trọng: Trước đây vợ chồng hay gần gũi đầu hôm để rồi còn ngủ nghê lấy sức; bây giờ thì phải thay đổi giờ giấc đến gần sáng. Lúc đó bà xã dựng dậy bắt trả bài trong lúc tôi vẫn mơ màng giấc điệp nên làm ăn trật vuột, không đến đầu, đến đũa.
Tôi đã mấy lần dọa bà xã, nếu còn bắt ép như vậy, tôi sẽ lén đổ hết mấy hũ rượu của cô ấy và đình công luôn. Thế là bà xã lu loa là tôi vô sinh mà không biết lo, đàn ông mà vô dụng... Tôi giận tím mặt, ôm mùng chiếu xuống đất ngủ luôn. Những điều cô ấy nói khiến tôi đâm nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của mình. Không có lẽ tôi vô sinh, bất lực thật? Nếu không, sao bà xã tôi không có bầu?
trankha...@gmail.com
Không có lẽ tôi vô sinh, bất lực thật? Nếu không, sao bà xã tôi không có bầu? (Ảnh minh họa)
Bạn thân mến,
Có lẽ bà xã của bạn quá ham con nên mới sốt ruột như vậy. Hãy thông cảm mà đừng trách móc, nặng lời hoặc có hành vi cử chỉ khiến cô ấy càng căng thẳng hơn. Bạn thật là có phước khi được bà xã nâng niu chăm sóc như vậy, có phước thì nên tận hưởng chứ đừng làm người bạn đời của mình tủi thân, thất vọng rồi nghĩ quẫn này kia.
Cái chuyện muộn con đâu phải là do đàn ông mạnh hay yếu mà là do chất lượng của những "yếu tố cấu thành", đó là tinh trùng và trứng. Nếu hai thứ ấy khỏe mạnh, đông vui thì khả năng thụ thai cao; còn ngược lại thì phải giao ban nhiều lần mới có kết quả. Bạn đừng vì những lời nói lúc hờn giận của bà xã mà bị ức chế, đâm ra tự ti, mặc cảm và tưởng rằng mình... bất lực thật.
Bạn yên tâm, nếu trước đây vẫn mần ăn bình thường thì nghi vấn bất lực nên loại bỏ; tình trạng hiện nay của bạn chẳng qua chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi. Rượu thuốc chỉ có tác dụng khi dùng đúng cách, đúng liều và nhất là các vị thuốc dùng ngâm rượu phải được kê toa từ những người có chuyên môn.
Tuyệt đối không nên nghe người này, người kia chỉ dẫn rồi mua hàng trôi nổi, không rõ nguồn gốc hoặc không phù hợp về sử dụng. Đã từng có trường hợp bị tử vong vì những thứ trong rượu thuốc không rõ nguồn gốc. Bạn nên nói rõ với bà xã điều này, nếu cần thì đích thân bạn đến cơ sở đông y uy tín để được khám, bốc thuốc.
Đúng là cơ địa mỗi người mỗi khác. Nếu bạn bị dị ứng với rượu thuốc bà xã ngâm thì phải dừng ngay chớ đừng cả nể mà chuốc họa vào thân. Hơn nữa, thuốc bắc có thể ngâm rượu, cũng có thể sử dụng bằng cách khác như sắc uống. Các bạn nên tham khảo ý kiến thầy thuốc nếu muốn dùng các loại đông dược để làm cho cơ thể "khỏe hơn, nhanh hơn, mạnh hơn".
Về việc chậm con, nếu chỉ mới hơn 1 năm thì cũng không có gì phải lo lắng quá đáng. Tốt nhất là các bạn nên đến bệnh viện để khám, làm các xét nghiệm để xác định rõ chất lượng của tinh binh và trứng để có hướng ứng xử phù hợp.
Theo VNE
Nếu ngày ấy tôi liều mình "yêu" anh Suýt chút nữa tôi đã trao thân cho người đàn ông sắp lên xe hoa với cô gái khác. Khi yêu, đừng coi ai đó là tất cả... Đó là bài học tình yêu đầu đời mà tôi nhận được và cũng là bài học đắt giá mà suýt chút nữa tôi phải đánh đổi bằng sự trong trắng của mình. Tôi từng...