Muốn phát tang vợ ngay để còn đón nhân tình về nhà, chồng đã tự bó vợ dù vẫn còn thở và…
Vậy là mặc cho Mai vẫn còn thoi thóp Hậu vẫn lặng lẽ một mình lấy vải bó cho vợ. Xong đâu đấy thấy vợ đã mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu của sự sống thì Hậu tin chắc vợ đã chết.
Vậy là mặc cho Mai vẫn còn thoi thóp Hậu vẫn lặng lẽ một mình lấy vải bó cho vợ. Xong đâu đấy thấy vợ đã mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu của sự sống thì Hậu tin chắc vợ đã chết.
Cưới nhau 4 năm nhưng vợ chồng Hậu vẫn chưa có con. Mọi người đều bảo nếu là người khác thì có lẽ Hậu đã bỏ vợ lâu rồi nhưng vì gia đình nhà vợ anh là gia đình giàu có, Hậu được nhờ nhà vợ nhiều nên anh ta chưa dám trở mặt mà thôi.
Mai – vợ Hậu cũng đã đi khám chữa nhiều nơi, bác sĩ bảo số cô muộn con chứ không phải hết hi vọng. Cứ kiên trì thăm khám chắc chắn sẽ thành công. Thế nhưng Hậu thì lại bắt đầu chán nản, anh muốn bỏ vợ để kiếm vợ mới nhưng chưa biết phải bỏ bằng cách nào. Vì giờ nếu ra tòa thì anh ta tay trắng vì phần lớn tài sản có giá trị đứng tên vợ.
Hậu một mặt vẫn tỏ ra tử tế với vợ, nhưng một mặt anh ta đã bồ bịch bên ngoài để hòng kiếm lấy đứa con nối dõi. Hậu biết Mai cũng hiểu được sự khát khao có con của chồng. Nếu như anh kiếm được một đứa con trai chắc chắn vợ anh cũng phải chấp nhận mang về nhà nuôi chứ không dám cấm cản.
Nhưng rồi năm đó bất ngờ một chuyện xảy ra. Mai đang khỏe mạnh là thế bỗng nhiên bị đau đầu dữ dội và được đưa vào viện cấp cứu. Sau nửa tháng nằm viện bác sĩ đã phát hiện cô có khối u ở não và khối u đã phát tác không thể nào cứu chữa được nữa. Nhận được cái tin ấy mà cả nhà Mai đau đớn, bố cô có tiền muốn cứu con gái bằng được nhưng bác sĩ lắc đầu.
Video đang HOT
. Sau nửa tháng nằm viện bác sĩ đã phát hiện cô có khối u ở não và khối u đã phát tác không thể nào cứu chữa được nữa. (Ảnh minh họa)
Ai cũng đau khổ, duy chỉ có Hậu là vui mừng vì anh ta biết anh ta sắp rời bỏ được cô vợ vô sinh này mà vẫn giữ được tài sản rồi. Hậu mong vợ chết từng ngày nhưng nhà vợ lại cố gắng chữa trị nên phải tới nửa năm sau, sức khỏe của cô mới yếu đi trông thấy. Và tới thời điểm đó Mai chỉ còn thở thoi thóp. Hôm ấy Hậu ở nhà thấy vợ đã yếu lắm rồi, chắc chẳng sống được mấy chục phút nữa nên Hậu quyết định cho vợ tắt thở để còn phát tang đón bồ về.
Vậy là mặc cho Mai vẫn còn thoi thóp Hậu vẫn lặng lẽ một mình lấy vải bó cho vợ. Xong đâu đấy thấy vợ đã mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu của sự sống thì Hậu tin chắc vợ đã chết. Lúc này anh mới gọi điện báo tin cho mọi người rồi khóc lóc thảm thiết. Thấy Hậu một mình lo lắng bó cho vợ cẩn thận như thế thì nhà vợ cũng nghĩ Mai chết thật rồi. Mọi người bắt đầu chia nhau ra để lo hậu sự cho Mai.
Thế nhưng đúng lúc làm lễ nhập quan cho Mai thì diễn ra sự việc động trời. Thi hài Mai được chuyển ra làm lễ nhập quan vì khi người ta vừa đặt cô vào bên trong quan tài đậy nắp nhưng vẫn chưa đóng sập hẳn xuống thì bất ngờ người chị gái của Mai nhìn thấy mấy đầu ngón tay từ trong quan tài thò ra. Người chị chỉ tay hét lên rồi lăn đùng ra đất ngất luôn.
Mọi người thấy thế thì lao lại vội vàng mở nắp quan tài ra để rồi sốc ngất khi thấy mắt Mai đang mở trừng trừng trong quan tài. Ngay lập tức Mai được đưa ra bên ngoài và gọi xe cấp cứu. Lúc này thì âm mưu của Hậu mới được bại lộ. Hóa ra không phải Mai sắp chết mà chỉ là do ảnh hưởng của thuốc cô uống làm cô lịm đi mà thôi.
Trong thời gian Mai bị bệnh cô biết hoàn toàn chuyện bồ bịch và âm mưu của chồng nên mới giấu tình trạng bệnh của mình. Rõ ràng là bệnh cô có thể chữa được nhưng cô lại tung tin là không thể chữa. Và cứ giả vờ lay lắt thế cho chồng tin. Để rồi ngày hôm đó không ai có thể ngờ Hậu lại muốn giết vợ như vậy.
Trở về từ bệnh viện, Mai đặt luôn lá đơn ly hôn trước mặt chồng mặc Hậu quỳ xuống van xin rối rít. “Kết thúc thôi, như vậy là đủ để tôi thấy hết bộ mặt thật của anh rồi. Tôi chẳng ngu gì ở thêm với anh một ngày nào nữa để anh tìm cách giết tôi à. Chồng như thế thà không có còn hơn”.
Theo blogtamsu
Có bỏ chồng cũng phải đòi bằng được về quê ăn Tết dương với mẹ
Tôi đã tuyên bố hùng hồn với chồng như vậy sau khi tranh cãi nảy lửa với anh về chuyện, Tết dương này về nhà ai.
Cũng hiểu rằng, có những chuyện không cần làm quá để to tát hơn nhưng người phụ nữ cũng nên có chính kiến cho riêng mình. Không thể cứ hiền từ, cứ nhu nhược mãi để chồng, nhà chồng bắt nạt, điều khiển mình. Sống mà để người khác bắt mình làm theo ý của họ thì quả thật là vô cùng mệt mỏi...
Trước khi đến Tết dương vài ngày, rõ ràng hai vợ chồng đã bàn với nhau, Tết này về quê chơi với bố mẹ vợ, đưa cháu về thăm ông bà. Chồng có vẻ không hài lòng nhưng trước sự thuyết phục của vợ, anh cũng gật đầu một cách miễn cưỡng. Anh luôn không thích về quê ngoại, vừa xa lại vừa không tiện đi lại, ăn uống, rồi về lại không có bạn bè tụ tập. Nhưng bản thân tôi lại cho rằng, ở nhà nội, tôi cũng chẳng có ai để chơi, tôi thích về nhà ngoại vì có bạn có bè, tụ tập, hội hè vui hơn. Ai cũng có lý do của mình, nhưng lý do chính đáng hơn cả là, rất lâu rồi, tôi không được về quê ngoại. Lần này về cũng là dịp thể thư giãn. Tết âm về cũng chỉ ăn uống, tụ tập, nghỉ ngơi thì không có nhiều thời gian...
Thế mà, gần Tết dương 1 ngày, mẹ chồng gọi điện cho anh bảo, anh cho vợ con về chơi, ông bà lâu không gặp cháu, muốn cháu về rồi làm mấy mâm mời họ hàng sang chơi. Anh tự nhiên lại đồng ý ngay, quên mất cả lời hứa với vợ.
Tôi đứng ngoài chưa dám nói xen vào, xong câu chuyện với mẹ anh, tôi bảo anh &'anh chả nói về quê ngoại rồi sao còn nhận lời mẹ về quê nội?'. (Ảnh minh họa)
Tôi đứng ngoài chưa dám nói xen vào, xong câu chuyện với mẹ anh, tôi bảo anh &'anh chả nói về quê ngoại rồi sao còn nhận lời mẹ về quê nội?'. Anh trừng mắt nhìn tôi bảo &'thế mẹ gọi lên bảo về không lẽ bảo không?'. Tôi hắng giọng &'bảo không thì làm sao, anh bảo chúng con đã lên lịch về quê ngoại rồi nên đợt này không về nhà nội được, bố mẹ thông cảm, bảo không thì có gì là không được? Anh không phải đã hứa hẹn rồi sao? Thế bố mẹ anh không thể từ chối, còn bố mẹ tôi thì sao? Anh từ chối được bố mẹ tôi dù đã hứa hẹn trước mà anh không suy nghĩ gì à?'.
Chồng nghe tôi nói hăng mới định xông vào tát tôi. Tôi giơ mặt ra thách thức. Tôi bảo &'tôi thách anh động vào người tôi. Tôi nói cho anh biết, sống phải có trước có sau, có đi có lại. Anh là đàn ông, đừng ăn nói hai lời. Cũng đừng bao giờ quỵ lụy quá vào bố mẹ như thế, không có chính kiến gì, không làm được việc gì lớn đâu. Anh nên tôn trọng vợ con mình cũng như tôn trọng nhà vợ. Và tôi nhắc anh nhớ một điều, Tết dương này, nhất định về quê ngoại, anh gọi lại cho bố mẹ đi...'.
Trước giờ, anh chưa bao giờ thấy tôi tỏ thái độ như vậy nhưng bản tính bảo thủ của anh không cho phép anh làm điều đó. Anh lại một mực khăng khăng về quê nội. Tôi liền đổi giọng &'thế thì nhà ai người nấy về không liên quan đến ai, được chưa?'. Tôi điên tiết, không muốn đánh nhau với chồng nhưng thực tình, trong hoàn cảnh này, tôi không bao giờ chấp nhận. Một cuộc điện thoại của mẹ anh mà anh không dám nói sự thật là chúng tôi đã lên kế hoạch về quê ngoại rồi thì sau này, có gì, mẹ anh cũng chỉ đạo anh ạ?
Chồng thấy tôi nói cứng, dịu giọng bảo &'thế thì về nhà ngoại, lắm chuyện...'. (ảnh minh họa)
Chồng tôi hục hặc suốt ngày hôm đó, khó chịu lắm, tôi biết mình không còn cách nào khác là phải về nhà ngoại, nhưng cũng sẽ mất lòng nhà nội. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho mẹ chồng xin thưa không về quê nội vì chúng tôi đã có kế hoạch về ngoại rồi. Mẹ chồng tôi gào lên bảo &'nhà ngoại xa thế, để Tết âm rồi về một thể, sắp Tết rồi còn kéo nhau về làm gì cho tốn kém'. Tôi cười chỉ đáp lại &'không mẹ ạ, chúng con lâu rồi không về thăm ông bà ngoại, anh H không biết, chúng con xin phép bố mẹ đợt này không về thăm ông bà được, đợi Tết âm ạ... Con chào mẹ'. Nói rồi tôi cúp máy, chồng tôi đứng ngoài, tức anh ách mà không làm gì được...
Tôi bảo anh, kế hoạch đã thế rồi, còn bây giờ là tùy anh quyết. Anh thích thì cứ về nhà anh, tôi với con về nhà tôi, vậy là vẹn đôi đường cũng không làm anh khó xử... Chồng không nói gì, định giơ tay tát tôi. Tôi lại giơ mặt ra bảo &'phen này, có bỏ chồng tôi cũng phải về quê ngoại, anh hiểu chưa? Nếu anh đánh được thì đánh đi. Tôi mệt mỏi với người chồng không tâm lý vợ con, tôi mệt mỏi với cảnh lần nào về quê cũng phải xích mích, cãi vã. Tôi đi lấy chồng, không phải là người ăn kẻ ở, cũng không phải nô bộc cho anh. Vợ chồng bình đẳng, anh cũng nên đối xử công bằng và tôi cũng cần có quyết định của mình, không phải cái gì anh nói là được. Nếu cảm thấy không sống được với nhau, thì bỏ...'.
Chồng thấy tôi nói cứng, dịu giọng bảo &'thế thì về nhà ngoại, lắm chuyện...'.
Dù câu nói đó là đồng ý nhưng thái độ ấy khiến tôi không hài lòng. Tôi thật sự cảm thấy khó chịu với chồng, người đàn ông không biết cư xử. Tôi thề là, từ nay, tôi phải công bằng mà đối xử nội ngoại. Cũng là con cái trong nhà, cũng có bố có mẹ, ai cũng mong ngóng con cái, hà cớ gì tôi phải bỏ nhà ngoại để theo nhà chồng. Chỉ là lấy chồng thôi bà, có phải đi làm nô dịch, người ăn kẻ ở đâu mà không bao giờ dám sống cho riêng mình, phải không chị em...?
Theo Tintuc
Bị chồng đánh thừa sống thiếu chết, mẹ chồng dúi vào tay tôi 500 triệu và dặn đừng quay về Vừa nói anh vừa lao vào đấm đá tôi túi bụi. Mẹ chồng muốn can cũng không được vì anh ta đã chốt cửa trong. Tôi không còn sức chống cự, nằm thoi thóp trên sàn, lúc này anh ta mới mở cửa bỏ đi. Thế cô không nghĩ chi phí cho bố mẹ cô lên đây ăn ở cả tuần, rồi thì...