Muốn phá thai vì quá đơn độc trong nhà
Chồng thất nghiệp, mẹ và em chồng tính bừa bộn, cẩu thả, bụng bầu 3 tháng tôi vừa phải lo kinh tế vừa làm việc nhà.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 29 tuổ.i. Tôi lấy chồng đã được khoảng 2 năm rưỡi và đã có một b.é tra.i gần 2 tuổ.i. Tôi đang có bầu tháng thứ 3. Chồng tôi là người hiền lành, mát tính nhưng ít tâm lý với vợ. Anh là con trưởng trong một gia đình có tư tưởng truyền thống. Những ngày tháng này, tôi hay phải sống trong trạng thái chịu đựng, mệt mỏi, ghét trở về nhà sau mỗi ngày làm việc. Tôi không biết phải làm như thế nào?
Tôi và chồng quen nhau được khoảng 5 tháng thì làm đám cưới. Chồng tôi là con nhà lao động ở quê, hiện làm ăn kinh tế trên Hà Nội. Tôi là tuýp người phụ nữ năng động, ngoại hình cao ráo, nhan sắc tạm ổn, hơi nóng tính, công việc ổn định. Gia đình bố mẹ tôi tuy không giàu có nhưng cũng cơ bản, rất lo lắng, quan tâm cho con cái và có thể gom góp đủ tiề.n mua nhà cho tôi trên Hà Nội. Ông bà và bản thân tôi luôn mong muốn tôi lấy được tấm chồng tốt, gia đình cơ bản là thỏa mãn lắm rồi.
Bố mẹ tôi đến giờ vẫn trách tôi rằng tôi đã bị chồng lừa. Lý do là thế này: Tôi quyết định lấy anh không hẳn bởi tình yêu. Tôi cũng không hiểu vì sao tại thời điểm đó, tôi lại đồng ý yêu anh trong khi đó xung quanh tôi còn rất nhiều chàng trai theo đuổi và muốn tiến xa hơn với tôi. Tôi thấy anh là người có trách nhiệm. Tôi đã trao sự trong trắng của mình cho anh, mặc dù trước đó tôi là người rất nghiêm khắc với bản thân trong chuyện trinh tiết. Tôi cũng không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại buông lỏng mình như vậy.
Video đang HOT
Rồi tôi có thai, tôi muốn bỏ thai vì tôi sợ bố mẹ tôi buồn vì việc này. Anh ngăn tôi lại bằng mọi cách và thuyết phục tôi làm đám cưới. Tôi đành đồng ý. Cuộc sống sau hôn của tôi không được suôn sẻ bởi tôi và chồng tôi khắc khẩu. Niềm tin về cuộc sống kinh tế ổn định đã bị tan vỡ khi những gì anh hứa với tôi đều không thực hiện được. Tôi thất vọng tràn trề. Nhưng rồi cũng phải dẹp sang một bên để chấp nhận thực tại.
Vợ chồng tôi thuê một phòng trọ nhỏ chừng 15m2. Lúc này, tôi đã có bầu đến tháng thứ 6. Cùng ở với vợ chồng tôi là em trai tôi đang học đại học trên Hà Nội. Em trai tôi ở trên gác xép của phòng trọ. Vì thương con sắp đến ngày đẻ mà nhà cửa chật chội như vậy, ông bà lên chăm cháu thì không biết sẽ ở đâu, bố mẹ tôi gom góp tiề.n sẵn có và vay mượn thêm để mua một căn hộ chung cư cho vợ chồng tôi cùng em trai tôi ở cho thoải mái. Việc mua nhà này vợ chồng tôi không đóng góp được gì.
Vì thiếu tiề.n mà không biết vay mượn ở đâu nên bố mẹ tôi phải hỏi vay bố mẹ chồng tôi. Bố mẹ tôi rất rõ ràng, vay là trả. Sau khoảng hơn một năm, bố mẹ tôi đã trả khoản tiề.n đó cho bố mẹ chồng tôi. Trong khoảng thời gian đó, tôi rất buồn vì vợ chồng tôi không giúp đỡ được bất kỳ đồng nào. Chồng tôi tuy danh là giám đốc một công ty tự lập nhưng kinh tế khó khăn nên cũng không có động thái gì giúp đỡ. Tôi gần như quyết định phần lớn công việc trong gia đình.
Rồi tôi sinh nở. Bà nội, bà ngoại thay phiên nhau lên chăm cháu. Đến khi con tôi được 1 tuổ.i thì bắt đầu nảy sinh những rắc rối. Lúc này, trong căn hộ hai phòng ngủ của nhà tôi có đến 7 người ở: hai vợ chồng tôi, em trai tôi, mẹ chồng (bà bán trà đá nên ở luôn nhà tôi), em chồng (sinh năm 87, chưa đi làm), con trai tôi 1 tuổ.i và mẹ đẻ tôi lên chăm cháu. Bố mẹ đẻ tôi rất dễ tính và không hề so bì việc căn hộ này là của ai hay co.i thườn.g gì nhà chồng tôi. Với họ hàng và người ngoài, tôi cũng như mọi người trong nhà vẫn nói là căn hộ này do cả bên nội ngoại mua cho. Chính bản thân mẹ chồng tôi cũng đề xuất là nói như vậy (để đỡ mất sĩ diện nhà chồng).
Nhưng do không hợp tính nết của mẹ chồng, em chồng nên tôi và mẹ tôi cảm thấy bức xúc. Mẹ con tôi thì ưa sạch sẽ, gọn gàng, còn mẹ chồng, em chồng, chồng tôi lại rất cẩu thả, bừa bãi, đặc biệt là em chồng tôi. Ngay chính mẹ chồng và chồng tôi còn thừa nhận bản tính hoang dã của em chồng. Thử hỏi, trong một gia đình mà có hai cách sống khác nhau: người chuyên dọn dẹp, người chuyên bừa bãi thì tôi sẽ như thế nào? Tôi luôn phải lựa lời để vừa lòng mẹ tôi và mẹ chồng. Tôi áp lực lắm. Nhiều khi sự ăn nói vụng về, không suy nghĩ của mẹ chồng tôi cũng khiến tôi và bố mẹ tôi bực mình.
Đến bây giờ, đã một năm trôi qua, tôi phải sống trong chịu đựng tại chính căn hộ của tôi. Tôi cảm giác tôi như một đứa osin. Mọi việc trong nhà gần như đến tay tôi hết. Tôi dậy sớm nấu cháo cho con, đi làm đến tối về thì lại đi chợ, nấu cơm, cho con ăn tối, dọn dẹp nhà cửa… Trong căn hộ, chỉ mình tôi một tính sạch sẽ, gọn gàng, những người còn lại giống nhau ở tính lười, bẩn, bừa bãi. Đã rất nhiều lần tôi phân công việc nhưng chẳng có gì khác. Tôi sinh bực mình, cáu giận rồi dẫn đến bất lực với chính những người trong gia đình tôi. Tôi thích sạch sẽ, gọn gàng thì tôi tự dọn dẹp. Tôi đã nói ban đầu, tôi vốn dĩ là người nóng tính, nhìn nhà cửa như vậy nên không tránh được việc tôi hay to tiếng trong nhà.
Giờ tôi đang mang bầu hơn 3 tháng, không hiểu có phải vì việc này không mà tôi luôn khó chịu với mọi thứ, khó chịu với mẹ chồng, em chồng. Tôi cảm giác chồng tôi không thông cảm được cho tôi (vốn dĩ hai vợ chồng tôi khắc khẩu). Xin nói thêm rằng, khoảng một năm nay, chồng tôi thất nghiệp, kiếm được ít tiề.n, ở nhà trông con cho tôi đi làm nên gánh nặng cơm áo gạo tiề.n cũng làm tôi căng thẳng, mệt mỏi. Tôi hoàn toàn không hợp với em chồng và mẹ chồng tôi. Tôi luôn ức chế, tôi cố nhịn mà không nhịn được.
Tôi không thể nói thẳng với mẹ chồng và em chồng tôi về tình trạng hiện nay mà chỉ có thể chia sẻ với chồng về nguyện vọng của tôi là cho em chồng ra ở riêng. Nhưng tôi cảm thấy, chính chồng tôi cũng bất lực, không giải quyết được. Lo cho vợ con không xong thì sao mà lo được cho mẹ và em chồng? Đã nhiều lúc nghĩ quẩn, tôi muốn bỏ đứa con trong bụng để không phải vướng bận sau này. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc ly dị chồng. Tôi muốn giải thoát khỏi sự bức bối này. Tôi nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này? Xin cảm ơn.
Theo VNE
Hãy để trái tim em được ngủ yên!
Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Ngày đó khi em còn là cô bé tròn 20 với trái tim nhân hậu, căng tròn nhựa sống... những ước mơ trong em chất đầy trang nhật ký. Anh cùng em bước qua bao buồn vui, thăng trầm tuổ.i học trò em yêu quý anh biết mấy. Em xích gần với anh hơn qua những câu chuyện gia đình anh kể: "Đ ước gia đình mình cũng có một giờ cơm sum vầy, vui vẻ vang tiếng cười nói như gia đình H, nhà Đ lúc nào cũng ăn cơm với nước mắt", em dường như hiểu và thương anh hơn. Ngày đó em đâu biết tình yêu là gì nhưng rồi em cũng cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho em.
Anh đã cùng em vượt qua bao khó khăn trong thời sinh viên. Những chuyến xe buýt 2 tiếng đồng hồ mới gặp mặt được và cả những lần em đạp xe dường như một buổi sáng chỉ để lên thăm anh. Những năm tháng sinh viên của anh rồi cũng trôi qua, anh cố nán lại cho tới ngày sinh nhật của em mới đi ra Bắc làm việc. Em thật bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào khi tiễn anh lên xe, thế nhưng anh đâu biết khi em về với phòng trọ giọt nước mắt chực trào trên đôi mi thất thanh gọi: "anh ơi"... Những tháng ngày sinh viên em không có một người thân nào nơi thành phố chật hẹp ấy, nguồn động viên lớn nhất vẫn là anh. Em tự dặn bản thân cố gắng chăm ngoan học giỏi, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và anh.
Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu (Ảnh minh họa)
Bao nỗi nhớ em phải cất giấu vào trang nhật ký, đôi lúc em vừa viết và vừa khóc. Những lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng nơi đất Sài Thành. Sinh nhật 22 ấy là lần sinh nhật không có bánh kem, không có nến nhưng có anh đón cùng em và cũng là ngày yêu thương trọn vẹn cuối cùng. Anh đã rời xa em mãi mãi không một lý do dành riêng cho em. Trái tim em quặn thắt nghĩ về anh, cảm giác như mình bị đối xử thật tê, em đã chạy xe một mình mỗi khi đi làm thêm về cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trong đêm khuya. Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu. Thứ tình cảm mà bấy lâu nay em cứ dối lừa cảm xúc. Hay vì em sợ mất anh, ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Hay em dặn lòng mình cố nắm giữ và quý trọng những gì mình đang có?
Đã bao giờ anh hiểu được cái cảm giác tiễn người mình yêu thương nhất lên một chuyến xe đi xa và sẽ rất lâu nữa mới gặp lại? Cái cảm giác người ở lại anh biết không? Một cô gái mạnh mẽ như em cơ mà, em vượt qua được. Em đã là nguồn động viên lớn nhất để anh cố gắng học thế nhưng anh đã để em ở lại lúc em cần những lời động viên nhất. Mọi chuyện đã qua và sẽ trở nên tốt đẹp, em đã gói gém tất cả vào quá khứ, khóa chặt lại những trang nhật ký em viết dành riêng cho anh. Em sẽ yêu một người khác, nơi ấy em thấy được bình yên, ấm áp. Trái tim em xứng đáng được như vậy anh à.
Em đã không sai khi gạt bỏ lòng tự trọng một bên để níu kéo anh, và giờ đây em nhận ra rằng người đáng phải khóc với những nỗi đau chưa kịp đặt tên ấy là anh bởi anh đã mất đi người hiểu và yêu thương anh nhất. Trong quá khứ anh vẫn mãi là anh nhưng hiện tại anh là người dưng anh ạ. Chúng ta không thể gặp mặt và cũng không thể là bạn thân như anh muốn. Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Theo VNE
Em đã ngã vào vòng tay người khác "Anh hãy quên em đi,em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em". Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à! Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen...