Muốn ở vậy sau 2 lần bị phản bội
Biết chuyện anh có con với người cũ, tôi tha thứ và chấp nhận con anh, cố gắng trở thành mẹ tốt. Nhưng anh vẫn bỏ theo cô gái khác.
Tôi năm nay 27 tuổi, dù không đẹp nhưng nhìn cũng dễ thương. Tôi làm kế toán, công việc ổn định và thu nhập cũng đủ sống. Tôi đã trải qua hai mối tình nhưng đối với tôi, tất cả đều rất đau khổ, dù khi yêu, tôi luôn thật lòng nhưng kết quả thì tôi vẫn trắng tay. Mối tình đầu của tôi đến từ lúc tôi còn là sinh viên. Tôi học ở Sài Gong, còn anh lại học ở tỉnh. Dù xa nhau nhưng trong thời gian ba năm, tôi vẫn yêu anh và luôn sống giữ gìn để chung thủy với anh. Chúng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại và email. Lúc đầu, anh rất yêu tôi và sợ mất tôi nên thường hay hờn ghen vô cớ nên khi điện thoại hoặc nhắn tin, tôi không trả lời. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi khi anh không tin tôi, trong khi tôi thì rất tin tưởng anh.
Một lần tôi về quê nghỉ Tết, tôi và anh lại gặp nhau, nỗi nhớ nhau không thể nào nói được. Suốt ngày, tôi và anh luôn ở bên nhau, chỉ khi nào ngủ thì anh mới chịu về nhà vì nhà anh cũng gần nhà tôi. Rồi đến đêm giao thừa, anh chở tôi đi chơi. Vì quá yêu anh và muốn chứng minh tình yêu của mình nên tôi đã trao cho anh cuộc đời của mình. Anh rất hạnh phúc khi có được tôi và luôn luôn nói: “Anh rất yêu em, khi hai đứa ra trường, tụi mình sẽ làm đám cưới”. Tôi ngây thơ tin tưởng và vô cùng hạnh phúc, cứ nghĩ như vậy anh sẽ yêu tôi nhiều hơn nữa nhưng mọi chuyện lại khác.
Khi tôi lên Sài Gòn tiếp tục học được một thời gian không lâu, anh ít điện thoại và cũng không thường xuyên nhắn tin cho tôi nữa. Tôi nghĩ là anh sắp thi nên cũng không nói gì. Nhưng vô tình một đêm, tôi thấy nhớ anh không sao ngủ được, tôi lấy điện thoại gọi để được nghe giọng nói của anh thì thật phũ phàng cho tôi khi người bắt máy điện thoại của anh lại là một cô gái. Cô ấy nói: “Anh ngủ rồi, đừng gọi làm phiền anh và sau này cũng đừng liên lạc với anh nữa vì cô ấy là người yêu của anh”. Suốt đêm đó, tôi đã khóc và không sao ngủ được. Tôi không trách anh mà chỉ hận bản thân mình tại sao lại quá tin và yêu anh.
Sáng hôm sau, anh gọi để giải thích với tôi nhưng vì nỗi đau, tôi không cho phép tôi tha thứ cho anh. Tôi quyết định sẽ không bao giờ gặp anh và không liên lạc với anh nữa nhưng anh đã tìm đủ mọi cách để xin tôi tha thứ. Cũng vì quá yêu anh và biết tại tôi không ở gần nên anh mới như vậy nên tôi chấp nhận. Nhưng hạnh phúc không được bao lâu thì lại một cô gái khác điện thoại cho tôi trách móc và nói tôi đừng làm phiền anh nữa. Tim tôi đau đến nỗi tôi không còn cảm giác gì. Tôi không biết phải làm sao. Chuyện buồn này tôi cũng không biết tâm sự với ai vì nếu tôi nói ra, mọi người lại còn trách tôi nhiều hơn. Bởi tôi quá dại dột, tôi chỉ biết đi một mình và khóc một mình, khóc cho đến khi tôi không còn khóc nổi nữa thì mới về.
Rồi thời gian cũng trôi qua nhưng nỗi buồn của tôi vẫn không hết. Dù tôi không nói ra nhưng bạn bè thấy tôi buồn nên thường rủ tôi đi chơi. Tôi bắt đầu biết uống rượu. Tôi uống thật say rồi lại khóc thật nhiều để quên hết nỗi buồn vì tôi nghĩ nếu cứ khóc thì nỗi buồn sẽ theo nước mắt mà trôi đi hết. Trong một lần đi đám cưới của người bạn, tụi bạn tôi ai cũng có người yêu đi cùng, còn tôi thì chỉ một mình nên bạn tôi đã nhờ một người chở tôi đi. Người này tôi cũng quen nhưng ít nói chuyện nên tôi cũng đồng ý cho anh ấy chở tôi.
Video đang HOT
Hôm đó trời lại mưa mà anh thì không mang áo mưa theo. Chúng tôi tìm chỗ trú mưa. Mưa làm ướt tôi, anh quan tâm cho tôi lắm, giống như quan tâm người yêu vậy. Tôi biết lần đó về, anh ấy đã thích tôi nhưng tôi thì vô tâm. Anh ấy thường xuyên xuất hiện trong những cuộc vui chơi của tôi và bạn tôi, vì thế, mọi người cho tôi và anh là một đôi. Anh ấy là người Sài Gòn, gia đình khá giả, dù có việc làm ổn định nhưng anh ấy vẫn sống dựa vào gia đình. Nhưng tôi vẫn không có tình cảm gì với anh.
Thời gian qua, chúng tôi gần nhau và đi chơi với nhau nhiều hơn. Tôi biết anh rất yêu tôi, rất tốt với tôi, luôn quan tâm và bên tôi lúc tôi buồn. Dần dần, tôi cũng có tình cảm với anh và chúng tôi yêu nhau, rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi nghĩ tôi sẽ được bù đắp lại những đau khổ mà tôi đã trải qua. Nhưng hạnh phúc không được bao lâu khi tôi biết được người yêu cũ của anh đang mang trong người giọt máu của anh. Đứa bé đã hơn 4 tháng và là một bé trai. Vậy mà anh ấy lại yêu tôi và bỏ rơi người đó. Tôi không thể tả nổi cảm giác của tôi lúc đó, đau khổ và muốn bỏ đi thật xa.
Anh luôn miệng nói anh yêu tôi. Anh bảo lúc trước, anh đến với người đó chỉ vì ham muốn. Tôi không muốn nghe và cũng chẳng muốn tin những lời giải thích tội lỗi của anh. Đứa bé không có tội và anh phải chịu trách nhiệm của mình. Tôi buồn quá nên rủ một đứa bạn đi uống thật say. Tôi uống nhiều đến nỗi không còn tỉnh táo để về nhà. Bạn tôi cũng vậy. Nó say đến nỗi không đưa tôi về được nên đã gọi cho anh đến đưa tôi về. Nhưng lần đó, anh không đưa tôi về mà lại đưa tôi vào khách sạn. Thật sự tôi không biết gì hết.
Đến sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi mới biết mình đang nằm trong vòng tay của anh. Anh an ủi và nói rất nhiều. Anh nói rất yêu tôi và sẽ có trách nhiệm với con nhưng cũng không rời xa tôi. Anh mong dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn ở bên anh, chấp nhận và tha thứ cho anh. Tôi đồng ý với anh rằng khi con anh ra đời, người kia sẽ để con lại cho anh nuôi và đi lấy chồng. Thế nhưng anh đã không giữ lời hứa là sẽ luôn bên tôi mặc dù tôi đã tha thứ và chấp nhận con anh. Tôi đã không quan tâm đến chuyện sau này tôi sẽ ra sao khi sống cùng với anh và con anh nhưng tôi tin chắc mình sẽ là một người mẹ tốt để lo cho con vì nó đáng được như vậy. Nhưng như vậy, tôi vẫn không thể có được anh. Anh lại quen người khác. Tôi nghĩ người đó sẽ tốt hơn tôi vì tôi biết, tôi đã quá tốt với anh, hơn cả bản thân mình nhưng vẫn không giữ được anh.
Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống của mình. Nếu không có gia đình, nếu không vì thương ba mẹ và tôi còn phải cố gắng làm để nuôi em gái đi học, chắc tôi sẽ không còn khả năng sống tiếp nữa. Rồi tôi buông xuôi tất cả, bỏ qua và cố quên hết những buồn đau nhưng tôi không tự tin để yêu thêm lần nữa. Hiện giờ, rất nhiều đồng nghiệp trong công ty cũng có tình cảm với tôi nhưng tôi không dám nghĩ sẽ yêu thêm nữa. Tôi sống cô đơn thì không sao, chỉ thương cho ba mẹ lúc nào cũng mong muốn tôi có gia đình. Sống độc thân là chuyện bình thường phải không các bạn? Các bạn có thể cho tôi một lời khuyên được không? Xin chân thành cám ơn.
Theo VNE
Đánh mất mình bởi vì quan hệ xác thịt
Ban đầu, tôi trao thân cho Mạnh vì muốn bù đắp cho anh và để 'cắt đuôi' người khác. Nhưng rồi, tôi đắm chìm mãi, không thể thoát ra.
Năm 24 tuổi, tôi quen Mạnh. Anh hơn tôi một tuổi, đến nay cũng được hơn hai năm. Những năm tháng đầu bên anh, tôi được chăm sóc chu đáo nhưng chỉ về mặt tinh thần thôi, có lẽ vì lúc đó tôi chưa thực sự thuộc về anh. Trong khi đó, Tuấn là bạn thân của tôi, hơn tôi 2 tuổi. Đã nhiều lần Tuấn đề nghị một mối quan hệ lâu dài với tôi. Nhưng tôi không yêu Tuấn dù anh quan tâm tôi hết mực. Anh có thể vì tôi mà làm tất cả. Bản thân tôi luôn nghi ngờ về điều đó vì tôi không xinh đẹp nên chỉ coi đây là những lời nói trên đầu môi của bọn con trai.
Gia đình muốn tôi lấy Tuấn vì anh có điều kiện hơn và lại rất hợp tuổi. Còn Mạnh chẳng có gì ngoài tình yêu anh dành cho tôi. Bạn bè tôi bảo Mạnh là con trai mà miệng nhỏ thì làm sao khá nổi. Hơn nữa, anh lúc nào cũng lầm lì như thể người nào đó đang mắc nợ anh nên chẳng ai thấy thiện cảm. Sự ngăn cản từ phía gia đình và bạn bè làm tôi dần mệt mỏi. Tôi muốn rời xa Mạnh để tiến tới mối quan hệ thực sự với Tuấn.
Ngày gia đình tôi và gia đình Tuấn ra mắt, tôi đã liên tục gọi điện cho Mạnh vì tôi lo cho anh. Nhưng đứa con gái già đầu như tôi thật ngốc, anh vẫn sống tốt đấy thôi. Hôm đó, anh đi nhậu với bạn tới tối mới về và nhắn lại cho tôi: "Anh đi nhậu từ sáng tới giờ". Rồi những ngày sau đó, nhìn thấy Mạnh tiều tụy, tôi thật sự không cầm lòng được. Tôi chỉ thấy sự đau khổ của Mạnh mà quên mất đi trên đời này còn có Tuấn nữa. Tôi chỉ nghĩ về Mạnh, về cái lần đầu tiên tôi biết hôn người khác giới và những lần đầu biết khóc vì yêu.
Tôi muốn bù đắp cho Mạnh (tôi đã nghĩ thế) nhưng trong lần đầu tiên, anh cương quyết không chịu và bảo rằng anh không là người như thế. Rồi chúng tôi vẫn làm cái việc đáng xấu hổ đó và tôi muốn nói cho Tuấn biết để anh từ bỏ tôi vì tôi không yêu Tuấn, nghĩ tới cảnh phải ngủ chung giường với Tuấn mà tôi thấy ớn lạnh.
Ở đời chẳng ai biết được chữ ngờ, Tuấn bình thản nghe tôi nói (có thể chỉ cố tỏ vẻ như vậy thôi). Tuấn còn nói trên đời này không phải cứ ngủ chung với nhau thì phải lấy nhau. Tuấn hiểu rõ con người tôi như thế nào mà! Và rằng anh vẫn yêu thương tôi dù bị tôi cắm sừng trước. Tôi rất bối rối, tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế. Có lẽ tại Tuấn biết tôi không yêu Tuấn vì tôi vẫn hay nói thế. Tôi thấy xấu hổ với anh, với gia đình tôi - những người đã yêu thương tôi.
Tuấn vẫn kiên nhẫn với tôi và hối thúc chúng tôi cưới sớm. Trong khi tôi thà làm nhiều người thất vọng để được bên cạnh Mạnh còn hơn. Tôi nhớ mãi ánh mắt tuyệt vọng có chút oán hờn khi Tuấn cố với cánh tay tôi như sợ tôi sẽ đi mãi mãi. Tôi lấy làm thỏa mãn vì được làm điều mình muốn, tôi lún sâu vào niềm đam mê xác thịt với Mạnh. Và vì đã quan hệ 1 lần hay 10 lần thì cũng như nhau thôi, hơn nữa, tôi thấy thương mỗi khi bên nhau, Mạnh luôn cố kiềm chế. Tôi đâu còn gì để mất.
Tuấn đã bị tôi xua đuổi khỏi cuộc đời mình. Kể từ đó, tôi chỉ có Mạnh tôi luôn chiều anh hết mực, dù anh hay gắt gỏng với tính tình vô tâm của tôi. Ngày trước, anh không như thế. Dần dần, tôi hiểu rõ về anh hơn. Anh muốn tôi dịu dàng hơn nữa, muốn tôi nói chuyện với anh phải dùng đại từ "anh hoặc em" mỗi khi bắt đầu (vì nhắn tin tôi hay quên mất từ đó). Anh bảo không dạy từ đầu sau này cưới nhau về, tôi sẽ leo lên đầu anh để ngồi. Lúc đó, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong vì chính tôi đã chọn anh. Anh không bao giờ muốn đi chung với bạn bè tôi vì anh không thích. Tôi nghĩ có lẽ do anh sợ tốn kém nhưng không dám hỏi vì sợ anh giận. Cứ vài ngày, anh lại phê phán khuyết điểm của tôi, kể cả trong "chuyện ấy".
Lòng tự trọng hối thúc tôi phải rời xa Mạnh. Đã bao lần tôi tính chuyện chia tay và anh lại xuống nước xin lỗi. Tôi mệt mỏi vì tính gia trưởng của anh nhưng rời xa anh thì trên đời này còn người nào chịu lấy đứa con gái như tôi. Tôi nghĩ nếu chúng tôi không đi quá giới hạn thì có lẽ anh sẽ đối xử với tôi khác hơn. Anh biết rõ có giận dỗi bao lâu thì tôi cũng ngoan ngoãn trở về bên anh. Từ ngày yêu anh, tôi dần đánh mất tất cả, niềm tin của gia đình, sự quan tâm của bạn bè và cả con người mình. Tôi đã không còn nhận ra tôi là ai nữa.
Tôi dần cảm nhận tình yêu mình dành cho Mạnh đã mất đi theo những lần anh chê trách tôi. Nếu là tôi của lúc trước thì đã đùng đùng nổi giận cứ cho mọi việc ra sao thì ra. Giờ đây, tôi chỉ biết im lặng, tự trách mình. Có lẽ đó là hình phạt mà ông trời đã dành cho tôi chăng?
Theo VNE
Anh lạnh nhạt sau khi tôi trao thân Anh mới về nước, công việc chưa đâu vào đâu, suốt ngày phải đi tỉnh nọ tỉnh kia để lo việc ổn định trong vài năm nữa. Anh không muốn lấy vợ vì lấy xong cũng không chăm lo cho gia đình được, sẽ làm tôi khổ. ảnh minh họa Tôi quen anh được 5 tháng, cách đây gần một tháng tôi có...