Muốn ngoại tình chỉ vì “cậu nhỏ” của chồng yếu ớt
Chuyện Thúy bạn tôi có bồ, ai cũng biết, chỉ có chồng cô ấy là không biết.
ảnh minh họa
Chồng Thúy từ trước đến giờ bị yếu sinh lý, nhưng không bao giờ thừa nhận mình yếu, đã thế mỗi lần “yêu” xong đều “vênh vang” tuyên bố rằng mình là “đỉnh” nhất. Điều đó khiến Thúy tức tối, trầm cảm rồi không biết phải lòng một anh đối tác lúc nào không hay. Cô cũng phải đấu tranh, đắn đo mãi để thoát khỏi lưới tình nhưng không thoát được đành nhắm mắt làm liều. Thế nhưng khi quan hệ với “người mới” này, Thúy mới thấy mình thực sự là đàn bà. Như cô nói, cô cảm thấy hạnh phúc và thăng hoa, được tôn trọng và đáp lại chứ không phải cái kiểu như chồng cô, cứ như ban phát cho vợ, nhưng lại chả ra làm sao.
Thúy nói: “Bảo rằng mình ngoại tình chỉ vì tình dục thì đúng là nhục thật, nhưng bạn cứ thử lấy phải một ông chồng yếu sinh lý, ích kỷ và sỹ dởm xem chịu hy sinh được bao lâu. Nếu như lão tự biết mình yếu kém mà an ủi vợ có khi lại được cảm thông. Đằng này đã yếu còn sỹ. Sao phụ nữ chúng mình lại phải hy sinh vô ích thế chứ? Chúng mình vừa chăm sóc con cái, vừa đi làm, vừa cơm nước, dọn dẹp, vừa làm đẹp để chồng yêu, chồng ngắm, còn các ông ấy thì sao? đến cái việc đi tập thể dục cho khỏe khoắn để chiều vợ cũng không thèm làm. Chỉ biết sướng mình là xong, chẳng thèm quan tâm đến cảm giác của vợ”.
Nghe Thúy nói, tôi biết rằng cô ấy đang tiêu cực, tôi cũng biết cô ấy phải khổ sở thế nào khi ngoại tình, nhưng cái “góc vợ chồng” của cô ấy quả là khiếm khuyết khiến cô ấy không thể “trung kiên” hơn được nữa. Cô ấy cô độc trong cuộc sống chăn gối, bởi vậy khi tìm được người đồng cảm, cô ấy không thể dứt bỏ.
Những suy nghĩ “bao biện” ấy và trường hợp của Thúy như bám lấy óc tôi. Thú thật rằng tôi đã lén nhìn ngắm những người đàn ông trong phòng tập thể hình, tôi cũng tự hỏi, họ làm chuyện ấy có phải là “cực đỉnh” lắm không? so với những những người đàn ông lười biếng và bụng phệ thì chắc chắn là ổn hơn nhiều. Vợ của họ chắc rất hạnh phúc. Còn tôi, còn Thúy thì sao?
Đã từ lâu, chồng tôi bị mắc bệnh “khó lên”. Tức là “cậu nhỏ” phải khởi động rất lâu mới “cứng cáp” được. Vì thế, màn dạo đầu của chúng tôi bao giờ cũng kéo dài, và tôi luôn hỗ trợ chồng. Đôi khi mọi việc rất suôn sẻ và chúng tôi có thể tác chiến một cách bình thường, nhưng đôi khi cũng có những trục trặc xảy ra. Nói chung trong mỗi cuộc “yêu”, tôi đều hồi hộp và chồng tôi cũng vậy, chỉ sợ “cậu nhỏ” bỗng dưng nằm bẹp ăn vạ.
Video đang HOT
Gần đây, chồng tôi luôn cần phải “tiếp viện” giữa cuộc yêu. Đang “yêu “, kể cả đang nằm trong khu vực cấm và tác chiến nhưng “thằng nhỏ” bỗng dưng “biến mất. Khi đó, lại phải khởi động lại. Điều đó khiến tôi mất hứng và rất mệt. Đang tận hưởng thì bỗng dưng ngừng cuộc yêu và tôi lại phải mất công giúp sức, thì thử hỏi còn cảm xúc gì sau đó nữa? khi cái cảm giác sắp tới “thiên đường” lại đi qua một cách đột ngột, thì điểm “sung sướng” ấy sẽ vuột mất, chỉ còn lại sự chưng hửng, ngỡ ngàng sau cuộc yêu.
Tôi không còn muốn quan hệ với chồng nữa, tôi có thể đi ngủ mà không có cảm giác ham muốn. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn yêu nhưng nghĩ đến cảm giác hụt hẫng sau yêu lại thấy ngủ đi còn thoải mái hơn. Yêu rồi lại bực mình.
Vì thế, nếu chồng không đòi hỏi thì tôi cũng không cần phải chiều, thậm chí tôi muốn đi ngủ sớm để chồng không có cơ hội đòi yêu. Cứ như thế, mấy năm trôi qua, chuyện “yêu” của vợ chồng tôi nhạt như nước ốc.
Nghe nói chế độ hoạt động của cơ thể có thể giúp ích cho “chuyện ấy”, nhưng chồng tôi chẳng hề quan tâm. Anh chỉ biết làm việc, ăn và ngủ, không bao giờ tham gia bất cứ môn thể thao nào. Có lần tôi khuyên anh nên tham gia chơi cầu lông, tenis, đá bóng thì anh bảo chả có hứng. Có lẽ anh chả có hứng bất cứ việc gì ngoài những thói quen hằng ngày, rất an bài và nhàn hạ.
Tôi hay xem phim điện ảnh Mỹ và đôi khi có những cảnh quay rất sexy, những chàng trai cơ cắp, khỏe mạnh và nhiệt tình trong cuộc “yêu” khiến tôi không khỏi mơ ước. Lúc đó tôi chỉ mong ước chồng mình một lần hoàn thành nhiệm vụ bằng tất cả sự nhiệt tình mà không cần “tiếp viện” giữa chừng.
Có vẻ như khi ta tìm kiếm một điều gì đó hoàn hảo thì rất khó…vì thế, mặc dù khao khát được một lần yêu cho ra yêu, nhưng tôi vẫn chưa dám vượt rào để trải nghiệm. Thúy từng khẳng định rằng, nếu chăn gối không thỏa mãn, trước sau gì tôi cũng sẽ ngoại tình, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Những lời nói của Thúy cứ xoắn lấy tôi, tôi biết là quá tiêu cực, nhưng tôi cũng không biết mình có thể chịu đựng được đến cuối cuộc đời cái cảnh phải “tiếp viện” cho chồng hay không? Tôi mới 36 tuổi, tôi không nghĩ mình sẽ “kết thúc” sớm thế. Có ai đó đã nói rằng ngoài tình dục còn có nhiều thứ đáng quan tâm hơn như con cái, tình cảm vợ chồng, các mối quan hệ bạn bè, xã hội. Tôi nghĩ những điều đó có thể bù đắp được phần nào, nhưng về mặt tâm lý tôi vẫn cảm thấy không đáng để mình hy sinh.
Một hôm tôi quyết định nói thẳng với chồng: “Lần nào em cũng phải vã mồ hôi khởi động giúp anh, đã thế còn không lần nào được lên đỉnh. Anh không thấy rằng em đang phải hy sinh vì anh sao? Anh có biết em làm việc đó khổ hơn trăm lần anh dậy sớm mà tập thể dục. Anh nhàn thế cơ mà, vậy sao anh không giúp em để cả hai cùng vui vẻ?”.
Chồng tôi ngạc nhiên nhìn tôi, ú ớ nói: “Vậy mà anh tưởng em vẫn… thỏa mãn”. Tôi quay ngoắt đi: “Đàn ông các anh vô tâm thật. Chả trách…”. Tôi định dẫn chứng ra cô Thúy, cô Hoa, cô Linh… ngoại tình chỉ vì chồng vô tâm trong chuyện ấy, nhưng rồi lại thôi. Tôi không muốn xử lý mọi việc theo cách đó, tôi chỉ nhất quyết không “tiếp viện” cho anh trong cuộc yêu. Trước sự quyết liệt của tôi, anh đành phải lên kế hoạch tập tành.
Sau 3 tháng, mọi chuyện đều ổn. Sức khỏe của anh cũng tốt hơn lên, cân nặng cũng giảm đi và anh không còn nằm ườn như trước nữa. Tôi tìm Thúy và nói với cô ấy rằng, cũng có trường hợp vì chúng ta chưa thực sự cố gắng, chưa làm hết cách, hoặc chưa đủ quyết liệt để cứu vãn tình thế. Đôi khi đàn ông cần được “tiếp viện” theo cách khác.
Theo Kiến Thức
Đau lòng nghe người cũ nói 'Em chán chồng quá rồi, chỉ muốn ngoại tình thôi'
Câu nói "Em chán chồng quá rồi, chỉ muốn ngoại tình thôi" của người cũ khiến tôi choáng váng.
Đó là câu chuyện của cô em gái chơi thân với tôi gần chục năm nay. Đứa em mà trước đó tôi đã bao lần tỏ tình nhưng không thành công, vì nó nói "chơi với nhau quá thân rồi khó yêu lắm anh ơi". Thế là nó từ chối mình rồi đi cưới người đàn ông khác, bây giờ nó lại tâm sự với mình là nó muốn ngoại tình vì quá chán cuộc sống hôn nhân hiện tại.
Cách đây 3 năm Hương (tên cô em gái đó) chào tạm biệt tôi để lên xe hoa với một anh chàng đẹp trai hơn tôi, giàu có hơn tôi, nói chung cái gì cũng hơn tôi, chỉ có yêu em thì chưa chắc đã bằng tôi mà thôi.
Cuộc sống của Hương 2 năm vừa qua sau khi sinh ra bé Bảo chẳng có gì hạnh phúc. (Ảnh minh họa).
Hương lấy chồng được 3 năm đã có một đứa con trai kháu khỉnh. Gia đình Hương và cả gia đình chồng Hương đều khá giả, vì thế cuộc sống của hai vợ chồng Hương thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu. Bởi gần một năm đầu tôi vẫn còn theo dõi cuộc sống của cô bé lắm, chỉ sợ nó xa vòng tay mình sẽ khổ, chủ sợ gã đàn ông lắm tiền nhiều của kia làm khổ nó thôi. Nhưng ai ngờ, càng dõi theo lại càng thấy nó hạnh phúc, có chồng đẹp, có nhà riêng, có xe đẹp, có con kháu khỉnh... ôi cuộc sống thế còn có gì bằng.
Kể từ đó tôi bỏ thói quen dõi theo em, sống cuộc sống cho riêng mình, và tất nhiên là cố gắng tán gái, tìm đối tượng để kết hôn. Nhưng quả là khó, con gái bây giờ chỉ thích người lắm tiền nhiều của, nếu không thì lại phải đẹp như soái ca. Mà những thứ đó tôi đều không có. Vậy là 3 năm Hương lấy chồng là 3 năm tôi chỉ chơi với tụi FA.
Không ngờ, mới đây, sau 2 năm ngừng dõi theo Hương, thì bỗng cô bé ấy liên lạc lại với tôi nói buồn chán, muốn tìm người tâm sự. Tưởng đã quên được cô bé ấy, vậy mà nghe xong cuộc điện thoại của em, tôi tức tóc chạy đến bên em.
Cô bé ấy vẫn đẹp, xinh như ngày nào, thậm chí nét đẹp ấy còn quyến rũ hơn, tay dắt theo đứa con nhỏ. Cô bé Hương ngày nào giờ chững chạc hơn nhiều, ăn nói cũng điềm đạm hơn, và trên hết là ánh mắt luôn buồn.
Tôi với Hương ngồi nói chuyện trong quán café được hơn 2 tiếng thì cả hai chào tạm biệt và hứa sẽ còn liên lạc với nhau. Câu chuyên ban đầu chỉ là hỏi thăm sức khỏe vu vơ, cuộc sống hiện tại... Về sau đêm nào chúng tôi cũng lên facebook, zalo inbox nói chuyện như thủa xưa, như lúc con bé còn chưa lấy chồng.
Những ngày nói chuyện với Hương tôi mới biết, cuộc sống 2 năm vừa qua sau khi sinh ra bé Bảo chẳng có gì hạnh phúc. Hương nói, "đó là những tháng ngày đau khổ, buồn tủi. Chồng em không ngoại tình, không đánh đập em, nhưng anh ấy đi suốt, đi hoài, chẳng mấy khi có nhà. Ban đầu em còn thông cảm, nhưng riết mãi em chán, nhà cao cửa rộng mà chỉ có hai mẹ con buồn tủi.
Chồng em đi công tác nước ngoài có khi đến vài ba tháng về 1 lần, chỉ được 2, 3 ngày lại đi. Em đau ốm, hay con đau ốm đều phải tự thân vận động, duy chỉ có tiền là không thiếu. Mới đây, em còn cảm thấy chồng em như sợ gần gũi vợ con ý, anh ây không còn mặn nồng chuyện chăn gối, cũng không ôm ấp con cái như những ông bố khác. Nói chung em thấy kỳ lắm. 2 năm nay em sống như cái bóng vô hình bên chồng...".
Cho đến ngày hôm qua, đột nhiên Hương nói "Anh à! Bỗng dưng em muốn ngoại tình quá, em cũng là phụ nữ, chẳng lẽ sống cảnh ni cô suốt đời". Nói xong rồi em khóc, tôi chỉ biết an ủi những câu sáo rỗng rồi cúp máy chào em.
Thật sự khi ấy tôi vô cùng sốc, Hương thừa biết tôi yêu Hương, và càng thừa hiểu 3 năm qua tôi vẫn sống cảnh độc thân. Giờ cô ấy nói vậy chẳng lẽ là đang mở đường, muốn tôi băng qua lối vượt rào. Nhưng nếu tôi làm thế thật nghĩa là tôi đang thừa cơ hội làm kẻ thứ 3, phá vỡ hạnh phúc gia đình Hương. Tôi nên làm gì lúc này?
Theo ĐSPL
Nói thiệt, em ngán anh đến tận cổ rồi chồng ạ, giờ em chỉ muốn ngoại tình thôi! Cưới được 3 năm, mới có với nhau 1 mặt con, mà em đã than thở: "Em chán, nhiều lúc chỉ muốn ngoại tình!". Anh biết vì sao không? Nhiều khi em chỉ muốn ngoại tình, với người đàn ông trước đây em muốn lấy làm chồng Cũng phải, ngày yêu nhau, chồng em bảnh bao, ga lăng bao nhiêu, bây giờ cưới...