Muộn màng
Trong những ngày khốn khó nhất của cuộc đời, anh không ở bên tôi. Trong những lúc rối ren của cuộc sống, anh cách xa tôi đến cả ngàn cây số Trong những giây phút tuyệt vọng, tôi chỉ biết thổn thức một mình trong bóng tối.
Tại sao tôi lại như thế? Anh ở đâu? Anh im lặng không trả lời. Đã hơn 10 ngày trôi qua. Giông tố và lắm gian nan, anh không hề gọi điện, quên hỏi han tôi. Anh quên, đã quên rồi sao? Anh có quá nhiều việc phải nghĩ đến. Tôi không quan tâm nữa. Hình ảnh anh không biết đang nằm ở đâu trong tôi nữa. Tôi lờ mờ nhận ra rằng anh đang ở quá xa tôi. Chới với đến não nề. Tôi không thể tiến lại phía anh vì bên phía đó không hề có bàn tay anh chờ đón. Anh yêu, anh có còn thương yêu em hay không tự trái tim anh biết rõ. Khó có thể nào em đi vào trong suy nghĩ của chính anh.
Không thể nào.Lời yêu thương như chiếc lá. Tiếc thay, lá mùa đông đã rụng mất còn đâu. Anh! Biết bao lần em nói với anh rằng em không thể sống thiếu anh, biết bao lần em tự tin và nói yêu anh, đến bên anh với tình yêu say đắm nồng nàn, nhưng giờ đây…Sao em thấy xa vời quá vậy? Phải chăng em đã tự mình bước ra? Hay anh đã khóa trái cánh cửa nơi anh đang ở đó? Em không thể biết được. Thậm chí đến cảm giác của em, em vẫn không hề biết là đau đớn hay không? Em xót xa nhận ra trong muộn màng? Phải chăng con người anh là vậy? 4 năm trôi qua, 4 năm cho tình yêu giữa chúng ta. Đủ để bắt đầu hay quá thừa để kết thúc. Em còn yêu anh, yêu anh nồng nàn Nhưng con tim em lại đang rã nát.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một sự hối tiếc muộn màng
Đã bao ngày rồi chúng ta không có nói chuyện với nhau rồi anh nhỉ, anh có biết là em rất nhớ đến anh không vậy hả? Em không biết dạo này anh đang làm gì, đang nghĩ cái gì nữa, có bao giờ anh nhớ đến em không anh?
Anh có biết là ở nơi đây lúc nào em cũng luôn nhớ về anh không, từng giây từng phút em đều nghĩ về anh cả. Chắc có lẽ là em đã sai rồi, sai khi có cái quyết định điên rồ đó. Anh lúc nào cũng yêu em, nhưng em lại không biết trân trọng cái tình yêu đó, chính em đã phá vỡ nó, chứ không phải một ai khác. Em đã từng nói tình yêu là định mệnh, chắc có lẽ là chúng ta không có duyên, hay là chúng ta không hợp nhau thật vậy anh.
Chính em là người đã làm cho cái khoảng cách giữa em và anh xa nhau dần, em đã không biết trân trộng giữ gìn nó thì bây giờ em phải gánh chịu cái hậu quả này thôi. Bây giờ em mới hiểu ra là do em đã không biết tin tưởng vào anh, không tin tưởng vào tình yêu mà anh đã dành cho em. Em không có quyền trách ai trong chuyện này, bây giờ em rất đau và hối hận, nhưng em biết em không thể nào quay lại được nữa vì mọi chuyện đã quá muộn rồi đúng không anh.
Em không dám xin anh tha thứ cho em, nhưng em chỉ xin anh đừng bao giờ hận em. Tất cả mọi chuyện đều là do em không tốt, em đã không làm tròn bổn phận của mình.
Chắc là lúc trước bên cạnh em, chắc anh đã phải chịu dựng rất nhiều rồi phải không, với tánh khí như em thì ai mà chịu nổi chứ, với cái thời gian như vậy là đã quá lâu rồi, em nghĩ anh đã có lựa chọn đúng của mình, chắc có lẽ người con gái đó sẽ đem lại hạnh phúc cho anh. Em hi vọng anh sẽ có được hạnh phúc mà anh mong đợi, đối với em thì bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi, lúc anh ở bên cạnh thì em đã không biết trân trọng và giữ gìn cái tình cảm đó, không biết được tầm quan trọng của anh, đến khi đã thật sự mất anh rồi thì em mới nhận ra được điều đó, thì đã quá muộn rồi, khi mọi chyện không thể nào có thể cứu vản được nữa. Em đã sai khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mà chưa bao giờ em biết nghĩ cho anh, chắc có lẽ đó là sự trừng phạt mà thượng đế dành cho em.
Chính anh là người đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu, là hạnh phúc, mà em lại chính là người đã phá hỏng nó, làm cho anh phải đau khổ. Em là một cô học trò ngu ngốc, em đã không hiểu được giá trị của nó, không nhận ra giá trị của anh, để bây giờ không còn gì nữa thì mới biết hối hận, mới nhận ra mình sai, em không đáng để được thương yêu, em không xứng đáng với bất kỳ tình yêu của bất cứ ai nữa. Em sẽ mãi giữ những kỷ niệm đẹp của chúng ta, những ngày tháng bên cạnh anh, dù anh có tha thứ cho em hay không nhưng em vẫn muốn nói một lời xin lỗi với anh.
Em đã quá tham lam, quá ích kỷ, em thật lòng xin lỗi anh, và em sẽ mãi luôn nhớ về anh, chỉ cần nhìn thấy anh được hạnh phúc là em cũng đã hạnh phúc rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng đưa con đi thử ADN Sẽ chẳng bao giờ tôi viết những dòng này nếu như chồng không bí mật đưa hai con đi thử ADN. Đó thực sự là một sự xỉ nhục đối với tôi. Khi anh đề bạt ý kiến, tôi thấy rất sốc. Từ khi làm vợ anh, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phản bội, đừng nói đến chuyện ăn nằm...