Muốn ly hôn vì phát hiện vợ rất giả tạo?
Khi em vợ tới sống cùng hai vợ chồng, tôi mới ngỡ ngàng phát hiện ra vợ mình sống quá giả tạo. Liệu tôi có nên ly hôn?
Tâm trạng cũa tôi bây giờ thực sự rất bế tắc. Tôi không còn biết phải đối mặt với vợ mình với em vợ mình như thế nào khi tôi phát hiện ra vợ tôi quá giả tạo.
Tôi năm nay 23 tuổi, đã kết hôn được 2 năm. Vợ tôi lớn hơn tôi 3 tuổi và có một cô em gái nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Lúc đầu tôi có có ấn tượng rất xấu về em vợ. Ngay từ khi quen nhau, vợ tôi vẫn hay nói xấu cô ấy. Nào là áo của em, em gái cứ lấy mặc làm giản hết, thậm chí áo chip của em nó cũng lấy mặc. Nó ăn cắp tiền để nuôi trai. Con gái con lứa mà không làm việc nhà chỉ toàn lo đi ăn diện…Ôi thôi không biết bao nhiêu là điều tiếng về cô bé hư hỏng đó.
Tôi nghe vậy nên rất ghét. Tôi nghĩ cô em gái đó làm khổ thân người yêu tôi. Làm cho người yêu tôi biết nó ăn cắp tiền sợ gia đình biết đã phải lấy tiền lương bù vào. Tôi cứ đinh ninh khổ thân người yêu tôi phải làm lụng việc nhà hết… biết bao nhiêu là cái khổ. Vợ tôi còn nói, cô em gái còn chửi cha, mắng mẹ nói những câu tục tĩu nạt nộ cha mẹ mình. Mỗi lần nghe những câu chuyện như vậy tôi chỉ muốn tát vào mặt con bé đó. Tôi càng yêu người yêu tôi. Tôi thấy mình may mắn khi yêu được một người đảm đang, giỏi giang và quyết định cưới cô ấy.
Tôi thực sự bàng hoàng khi biết vợ mình sống quá giả tạo (Ảnh minh họa)
Khi vợ chồng tôi cưới nhau chúng tôi ra ở riêng. Nhưng cô em vợ lại đỗ đại học gần nhà vậy là buộc lòng chúng tôi phải cho cô ấy ở nhà. Về nhà sống chung, tôi rất kì thị em vợ vì đã có thành kiến từ trước. Dù em vợ ăn nói rất lễ phép nhưng tôi vẫn rất ghét và thấy nó rất giả dối (Tôi nghĩ ngay cả cha mẹ nó còn chủi nữa thì với mình chẳng qua là vì về đây ăn bám mình nên mới vậy mà thôi).
Nhưng rồi tôi dần phát hiện ra rất nhiều điều bí mật. Những bức tranh thêu tuyệt đẹp mà vợ tôi từng nói là cô ấy thêu thực ra là em vợ tôi thêu. Lúc đó, chỉ nhìn mấy bức tranh này mà bố mẹ tôi ưng ý lắm, còn hối thúc tôi cưới bằng được cô vợ tài đức này. Nhưng giờ đây, khi em vợ đến ở cùng tôi mới vỡ lẽ, em ấy đêm nào cũng thức tới 1,2 giờ sáng thêu tranh đem bán lấy tiền gói ghém thêm tiền sinh hoạt với vợ chồng tôi.
Em vợ tôi người nhỏ bé, chỉ tầm 45kg, trong khi đó vợ tôi lại nặng tới 50kg. Tôi lờ mờ nhận ra rằng, ai mới thực sự là người làm cho những chiếc áo của người kia giãn ra. Cho tới khi tôi tận mắt thấy vợ tôi vào phòng em vợ, lấy chiếc áo của cô ấy để mặc tôi mới biết vợ mình thực sự đã bịa đặt quá nhiều thứ.
Video đang HOT
Em vợ tôi cũng không ăn diện gì cả, mặc rất giản dị. Ao quần cũng toàn mua đồ chợ cái loại mà đổ đống giả rẻ bèo. Và cô ấy cũng rất siêng năng không lười biếng như vợ tôi nói. Mặc dù thêu tranh tới 1,2 giờ nhưng sáng nào em vợ tôi cũng dậy sớm giặt quần áo cho cả nhà, rửa bát (vợ tôi không có thói quen ăn xong rửa bát).
Lần đó, tôi đi làm về sớm, chợt nghe cuộc điện thoại vợ với mẹ vợ tôi :”Bà làm cái quái gì mà không rước nó về đi. Vợ chồng tôi không chứa nó nữa đâu. Nuôi ong tay áo, có ngày nó quyến rũ chồng tôi luôn mất. Còn bà nữa bà có biết dạy con không vậy? Tiền vợ chồng tôi không dư để bố thí cho gia đình này đâu…”. Đầu óc tôi gần như điên loạn khi nghe những lời đó từ vợ. Vợ tôi gọi mẹ bằng bà, nói tục, chửi thề rất nhiều suốt cuộc nói chuyện. Chốc chốc tôi lại nghe thấy câu: “Bà im đi biết gì mà nói”. Tôi ghê sợ. Người vợ dịu dàng ngọt ngào của tôi thì ra chỉ mà một đứa mất dạy. Tiền mỗi tháng tôi vẫn đưa cho nàng đem về giúp gia đình vì ba mẹ nàng đã về hưu số tiền lương hưu không thể đủ chi tiêu cho mấy đứa em còn đang ăn học. Vậy số tiền đó đã đi đâu?
Nghe vợ quát tháo mẹ tôi mới nhận ra bản chất thực sự của cô ấy là như thế nào (Ảnh minh họa)
Càng ngày tôi càng thấy ghê sợ người vợ này. Không thể chấp nhận được sống với cô ấy như thế nữa nên tôi quyết định ly hôn. Nhưng bên tôi cô ấy vẫn cứ dịu dàng. Khi tôi đề nghị ly dị, cô ấy khóc lóc năn nỉ và dọa sẽ tự tử. Giờ đâu tôi thực sự rối trí, không biết phải làm sao? Mong chị hãy cho tôi một lời khuyên! (Bạn đọc)
Trả lời:
Chào bạn! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, tôi hiểu rằng giờ đây bạn đang vô cùng hụt hẫng khi phát hiện ra bản chất thực sự của vợ và àng khó khăn hơn khi bạn muốn ly hôn nhưng cô ấy lại dùng cái chết để uy hiếp bạn.
Quả thực ở đời không ai học hết chữ “Ngờ”. Trường hợp của bạn cũng không phải là ngoại lệ. Nếu như cô em vợ không dọn về sống cùng vợ chồng bạn thì có lẽ bạn sẽ không bao giờ có cơ hội để nhận ra bản chất thực sự của người vợ “đầu gối tay ấp” với mình.
Vợ bạn có lẽ là một người rất coi trọng bạn. Bằng chứng là trước bạn cô ấy luôn tạo ra một sự chỉn chu đến thánh thiện để chiếm được tình cảm của bạn cũng như gia đình bạn. Nhưng có lẽ bạn đã đúng khi cân nhắc về việc có nên sống với cô vợ như vậy hay không? Vợ chồng sống với nhau không chỉ có hai người cô lập mà còn có rất nhiều những người thân yêu khác bên cạnh. Cô ấy không chỉ là một người vợ tốt mà còn cần phải là một người phụ nữ tốt.
Nếu cô ấy không thay đổi, ly hôn thực sự là giải pháp (Ảnh minh họa)
Việc cô ấy lừa dối, vẽ ra hình ảnh tốt đẹp về mình bằng cách phủ nhận, thậm chí là bôi nhọ em gái mình, việc cô ấy hỗn hào với chính cha mẹ đẻ của mình là một minh chứng rõ ràng nhất cho nhân cách của cô ấy. Không có gì phải bàn cãi là những điều đó không thể chấp nhận được. Nhưng trước khi quyết định ly hôn, bạn hãy thử cho cô ấy một cơ hội để tốt lên xem sao.
Trước tiên, bạn cần ngồi nói chuyện nghiêm túc về tất cả những gì bạn nhận thấy, phát hiện ra và yêu cầu một lời giải thích từ phía vợ. Nếu cô ấy nhận lỗi và hứa sửa đổi bạn nên cho cô ấy một chút thời gian. Hãy quan sát, theo dõi những chuyển biến của cô ấy trong cách đối xử với em gái, với gia đình và mọi người xung quanh. Nếu cô ấy có những chuyển biến tích cực (phải là thực chất chứ không tiếp tục giả tạo) bạn nên tha thứ cho cô ấy. Bởi xét cho cùng, tình yêu là làm cho nhau tốt lên. Ngược lại, nếu cô ấy không có thay đổi gì, hãy rời xa người phụ nữ đó vì cô ấy hoàn toàn không xứng đáng và dám chắc những đứa con sau này của hai người sẽ bị ảnh hưởng bởi một người mẹ có lối sống như thế.
Nếu buộc phải ly hôn, hãy phân tích cho vợ bạn hiểu rằng, tìm đến cái chết không phải là cách níu giữ bạn mà chỉ thiệt cho chính bản thân mà thôi. Dám chắc, một người sống ích kỉ như cô ấy sẽ không dại dột làm chuyện thiệt thòi về mình.
Chúc bạn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Tôi đã chán ngán chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi. Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi.Còn tôi thì không biết một xu. Ảnh minh họa
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Chậm mà chắc Chị vừa cầm cây đánh con, vừa la hét cho cả xóm nghe để thỏa cơn giận. Mỗi lần như thế, ai cũng biết chị đang "chém thớt", vì khi cơn giận đi qua, chị trút bầu tâm sự với hàng xóm, bảo cái tội con bé chưa đến nỗi bị đánh như thế, lỗi là ở... thằng cha nó! Chị ở nhà...