Muốn l.y hô.n vì phải làm hết việc ở nhà chồng
Tất cả việc nhà đều mình tôi làm hết, bố mẹ và chồng chơi cả ngày nhưng không ai mó tay vào, dù tôi đi làm cũng rất áp lực và vất vả.
Ảnh minh họa
Cuộc sống gia đình hiện tại khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi và anh kết hôn được 4 năm, đã có con 3 tuổ.i. Tôi làm nhân viên văn phòng, thu nhập 7 triệu/tháng. Anh làm nghề tự do, tháng được 10 triệu, tháng chơi dài. Hàng ngày, tôi dậy sớm, đi chợ, nấu đồ ăn sáng cho cả nhà và thức ăn cả ngày. Chiều đi làm về, lại là tôi tắm cho con và nấu cơm bữa tối rồi giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng nên ông bà đón cháu giúp chúng tôi.
Chồng tôi ngày nào có việc thì đi làm, không thì đi chơi, bài bạc, ăn nhậu có khi 1h sáng mới về. Những tháng kiếm được tiề.n, chồng đưa cho tôi nhưng vẫn giữ lại 1 đến 2 triệu để tiêu. Còn lương của tôi tháng nào hết tháng đấy. Khi 2 vợ chồng tôi cãi nhau về tiề.n, bố mẹ chồng tự ái nấu ăn riêng, trong khi chi phí điện, nước, gas, mắm muối vẫn do tôi sắm hết.
Khi chồng đi ăn nhậu, tôi hay cằn nhằn vì chồng tôi đã bị gút. Tôi nói gì mà không hài lòng thì anh lại giận dỗi và tìm bạn đi uống cho tới khuya mới về. Có lần nhậu về, tự nhiên anh gây sự, tát tôi và nói cả nhà tôi dở hơi. Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì cuộc hôn nhân này, nhưng tôi sợ con gái tôi sẽ ảnh hưởng nếu tôi l.y hô.n. Tôi rất mong chuyên gia tư vấn cho tôi. Tôi phải làm gì bây giờ. (Dung)
Video đang HOT
Trả lời
Cuộc sống gia đình rất phức tạp vì mỗi người một tính cách và ai cũng cho mình là đúng, trong khi ít ai nghĩ đến nếu gia đình có một người sai lầm thì cả nhà đều phải chịu chung hậu quả của sự mặt nặng mặt nhẹ… Vậy làm thế nào? Người xưa nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” thì mình phải xem nhà mình là loại cây gì để mà liệu cách “cắm hoa” , rồi xem “nhà mình cảnh gì” để mà liệu cách thu xếp. Ngày nay, nhiều khi ta nhầm vì cứ muốn có một gia đình “kiểu mẫu” mà không hiểu những lời người xưa dạy cho nên dễ đi đến chủ quan, áp đặt, gia trưởng, mơ mộng… mà làm cho gia đình trở nên phức tạp.
Trường hợp của bạn có lẽ từ hai việc: Thứ nhất, anh ấy đi làm tự do nên thu nhập không ổn định, trong khi bạn đi làm lương chưa đủ chi tiêu. Thiếu tiề.n là nguyên nhân gây áp lực đối với bạn; Thứ hai, do anh ấy làm tự do nên tính kỷ cương không có, dễ sa đà “nhàn cư vi bất thiện” và công việc nhà trở thành áp lực đối với bạn. Từ hai vấn đề này đã làm cho bạn rối trí nên xuất hiện hiện tượng mất kiểm soát tâm lý, dẫn đến thái độ hành xử sai lầm. Hai nguyên nhân ở trên nếu không thể tìm được cách thay thế thì phải chấp nhận trong sự nỗ lực nhất và không nên đặt thành vấn đề. Nếu cứ lôi hai nguyên nhân này ra thì sẽ khó khăn cho bạn về mặt tâm lý mà có thể dẫn đến thái độ mất kiểm soát.
Xét ra, chồng bạn cũng không quá tệ vì anh kiếm được tiề.n đều đưa cho bạn mà chỉ giữ lại 1, 2 triệu thì đây là người chồng có trách nhiệm tài chính. Riêng việc nhà, anh ấy không làm có phải vì từ bé đến giờ anh ấy đã được chiều chuộng không? Nếu đúng thế thì đây là thói quen. Thay đổi thói quen khó lắm và phải dần dần. Còn cha mẹ chồng, ông bà lo đón cháu, giúp trông cháu là tốt rồi. Riêng việc nhà, bạn có thể nhờ bà hoặc ông giúp phần nào, bạn nên nhẹ nhàng nói để ông bà thấy mà lo giúp cùng bạn. Có khi do bạn làm thường xuyên nên ông bà cũng không biết phải làm gì.
Việc ăn nhậu của chồng bạn thì bạn cần tế nhị để anh vui. Bạn đã thấy khi bạn “nói gì mà anh không hài lòng thì anh lại giận dỗi và tìm bạn đi uống đến khuya mới về” là bài học để bạn đừng làm anh ấy giận dỗi. Người xưa dạy “lạt mềm buộc chặt”. Bạn cần áp dụng cách này.
Chúc bạn khéo léo.
Theo VNE
Vợ tôi chấp nhận chồng ngoạ.i tìn.h nhưng không muốn l.y hô.n
Thà là cô ấy cứ lồng lộn lên chử.i rủa, rồi thuận tình l.y hô.n thì tôi còn có con đường thoát. Đằng này cô ấy cứ lạnh lùng cam chịu khiến tôi không biết xử lý thế nào.
Tôi vốn sinh ra trong một gia đình khá giả. Từ nhỏ tôi cũng được nuôi dạy đàng hoàng, ăn học tử tế. Đùng một cái vào năm tôi 12 tuổ.i, ba mẹ tôi làm ănthua lỗ, bị phá sản. Ba tôi mới đầu bị trầm cảm, sau thoát ra không được, ông đâ.m ra ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Mẹ tôi một nách bốn đứa con giữa đất Sài Gòn trong hoàn cảnh trắng tay. Không trụ được, cả nhà đành dắt díu nhau về quê ngoại là một xã vùng sâu thuộc huyện Mộc Hoá (tỉnh Long An) tìm nơi nương tựa.
Ngoại tôi dựng tạm một ngôi nhà lá đơn sơ sát bên nhà ngoại và cắt cho ba mẹ tôi hai công ruộng để làm kế sinh nhai. Mặc dù khó khăn vất vả nhưng ba mẹ tôi nhất quyết không để anh em tôi dốt chữ. Tuy mới 12 tuổ.i nhưng là con trai duy nhất trong nhà lại là con cả, tôi rất ý thức được điều này, động viên các em cố gắng học tập. Mỗi ngày, tôi phải dậy từ 3h sáng chuẩn bị cơm nước, lội bộ đường đồng gần chục cây số mới đến được ngôi trường cấp hai. Đi học một buổi, còn một buổi và ngày Chủ nhật tôi ra đồng phụ với ba mẹ việc đồng áng. Nhưng cho dù có cố gắng hết sức, tôi cũng chỉ học hết lớp 9 vì trường cấp ba xa quá mà tôi không đủ điều kiện ở trọ để đi học.
19 tuổ.i, tôi già dặn như một người đàn ông từng trải. Cuộc sống quanh quẩn nơi mảnh đất xa xôi, thiếu thốn mọi thứ tiện nghi vật chất cả tinh thần khiến con trai, con gái quê tôi lập gia đình rất sớm. Tôi cũng thế, 20 tuổ.i tôi lấy vợ, để có thêm người phụ công việc đồng áng. Gia đình nhà vợ tôi là gia đình gốc nông dân cố cựu mấy đời ở đây. Chúng tôi cưới nhau do mai mối. Đi coi mắt thấy cô ấy cũng được, tôi gật đầu.
Vợ tôi không thấy nói gì nhưng tôi biết cô ấy buồn lắm.
Ở với nhau chưa tròn năm thì nhân một dịp có người bạn làm ăn của ba tôi tên là Hoà tình cờ biết được chỗ chúng tôi đang ở, tới thăm. Thấy cảnh nhà tôi cơ cực, ba tôi thì già nua bệnh hoạn, bác Hoà nghĩ tình bạn xưa với ba tôi bèn kêu tôi theo bác về thành phố, bác sẽ chỉ cách làm ăn, may ra thoát được cuộc đời cơ cực. Tôi liền khăn gói theo bác. Vợ tôi không thấy nói gì nhưng tôi biết cô ấy buồn lắm.
Vốn được sinh ra và có hơn mười năm lớn lên trên thành phố này nên tôi cũng nhanh chóng hoà nhập được. Lên tới đây, tôi mới biết thì ra bác Hoà là chủ một doanh nghiệp dịch vụ thương mại lớn vào hàng nhất nhì thành phố. Bác cho tôi ăn ở trong nhà bác và vào công ty học việc. Tôi rất cảm kích tấm lòng của bác Hoà nên cố gắng hết sức học tập và làm việc. Bác tạo điều kiện cho tôi học bổ túc văn hoá ở trung tâm giáo dục thường xuyên của quận. Tốt nghiệp cấp ba, tôi ghi danh học đại học tại chức khoa Quản trị kinh doanh. Trong công ty, từng bước, tôi được bác Hoà chỉ dẫn, nâng đỡ tôi trong công việc. Cuối cùng, bác tin tưởng cất nhắc tôi lên vị trí Trưởng phòng Kế hoạch. Tôi giữ vị trí ấy cho đến bây giờ đã qua bốn năm.
Trong suốt những năm tôi làm việc ở thành phố, hằng tháng, tôi đều đặn gửi tiề.n về nhà phụ giúp ba mẹ, nuôi các em đi học, và chăm lo cho cả gia đình bên vợ. Thỉnh thoảng tôi cũng sắp xếp công việc về thăm nhà. Mẹ tôi khuyên tôi nên đưa vợ lên thành phố để vợ chồng gần nhau. Cô ấy mới đầu không chịu, nói đã quen sống ở quê rồi. Sau mẹ tôi phân lẽ thiệt hơn thì cô ấy đồng ý. Xưa nay tôi được bác Hoà cho ở trong nhà. Nay đưa vợ lên, tôi thuê một căn nhà ở ngoài để cùng sống chung.
Nhưng cứ dăm ba bữa là cô ấy lại than nhớ nhà, khóc lóc đòi về. Tôi cũng thông cảm vì tôi suốt ngày bận việc công ty, cô ấy ở nhà một mình cũng buồn nhưng cứ tới tới lui lui như vậy, nội chuyện đưa rước tôi cũng mệt mỏi vì cô ấy không dám ra đường một mình. Còn để tìm cho cô ấy một việc làm cho đỡ buồn thì tôi cũng không biết tìm việc gì vì ngoài làm ruộng, cô ấy không có chuyện môn nào khác, chữ nghĩa lại qua chưa hết lớp trường làng. Ở chưa đầy năm, một lần về thăm nhà cô ấy ở luôn dưới quê, nhất định không lên nữa. Sau đó không lâu, tôi được bác Hòa cử đi công tác nước ngoài một tuần. Đi với tôi còn có Hồng Duyên, cô con gái lớn của bác Hòa, nhỏ hơn tôi bốn tuổ.i, cũng đang làm việc tại phòng Marketing của công ty. Thật ra, từ lúc lên thành phố, được bác Hòa cho ăn ở trong nhà, chúng tôi đãxem nhau như anh em và rất thân thiết vì hợp tính nhau. Nhưng phải đến tuần lễ đi công tác cùng nhau, chúng tôi mới phát hiện là chúng tôi thật sự yêu nhau. Duyên bảo biết rõ hoàn cảnh của tôi nên rất thông cảm.
Mối tình ấy kéo dài đến nay đã hơn hai năm, nhưng chúng tôi vẫn không dám để lộ ra ngoài. Với bác Hòa, tôi thấy mình thật có lỗi. Với vợ tôi, tôi càng không phải. Nhưng thật sự tôi và Duyên rất yêu nhau và cảm thấy không thể thiếu nhau. Trong khi tình cảm giữa hai vợ chồng tôi hầu như đã cạn. Tôi quyết định đề nghị một cuộc chia tay. Vợ tôi sau một hồi yên lặng, cô ấy nói với tôi rằng, cô ấy sống như vầy đã quen bao nhiêu năm. Cô ấy không muốn thay đổi. Tôi muốn yêu ai thì yêu, lấy ai thì lấy cô ấy không làm khó dễ nhưng ly dị thì cô ấy không đồng ý.
Tôi cố thuyết phục và gặng hỏi lý do thì cô ấy chỉ có một câu: "Em sống như vầy quen rồi". Bây giờ, nếu tôi đơn phương l.y hô.n thì có nhẫn tâm với cô ấy quá không? Nhưng nếu không l.y hô.n thì làm sao tôi đường hoàng công khai chuyện của tôi với Hồng Duyên. Để lâu ngày, chuyện đến tai bác Hòa hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, không chừng tôi mất luôn cả việc làm. Bây giờ, tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Đêm tân hôn, lúc chồng chạm vào người tôi chỉ muốn khóc thét và bỏ chạy Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi vì đó là lần đầu của tôi. Chồng tôi bước vào phòng, vừa nhìn thấy tôi anh đã ôm hôn thắm thiết và rồi... ảnh minh họa Tôi cứ ngỡ cuộc hôn nhân của mình rồi sẽ hạnh phúc nhưng mộng đẹp của tôi đã vỡ tan ngay trong đêm tân hôn đầu tiên. Ngày...