Muốn ly hôn vì ngán cảnh ‘tay hòm chìa khóa’
Những lúc chưa hết tháng đã hết tiền, em nói chồng thì anh ấy bảo tiêu gì mà hết nhanh thế, tiền lương hàng tháng tôi đưa hết cho cô rồi.
Ảnh minh họa
Em có một chuyện rất muốn nhận được sự tư vấn. Em năm nay 29 tuổi, là giáo viên. Em kết hôn từ năm 2006, có một con trai năm nay học lớp 3 và một con gái 5 tuổi. Chồng em làm công nhân, anh ấy là nguời sống tình cảm, ít nói và rất nóng tính. Anh có đi làm và khi về nhà cũng biết chia sẻ với vợ việc nhà. Tuy nhiên mọi việc bên nội, ngoại … anh ấy đều đùn đẩy cho em lo.
Vợ chồng em có làm nhà và phải vay mượn một ít, nhiều khi phải lo trả nợ người ta đòi mà trong nhà không có tiền, em bảo anh ấy vay giúp để trả nhưng anh ấy nói không biết vay ở đâu, ngại lắm… và em lại phải lo vay chỗ nọ đắp chỗ kia. Lương của em và anh ấy đều thấp, chỉ được khoảng 8 triệu cả hai người, bao nhiêu thứ phải lo, còn tiền lãi hàng tháng nữa. Những lúc chưa hết tháng đã hết tiền, em nói anh ấy thì anh ấy bảo tiêu gì mà hết nhanh thế, tôi không biết tiền lương hàng tháng tôi đưa hết cho cô rồi. Nhiều lúc em giận dỗi bảo vậy thì em đưa hết cho anh lo, có việc gì em sẽ xin anh thì anh ấy lại nói không biết. Cứ như vậy, đến giờ em không còn muốn nói chuyện tiền nong với chồng nữa vì có nói anh ấy cũng lại nói những câu đó.
Nhiều khi anh ấy nổi hứng gọi bạn đến lắp điều hòa, mua máy lọc nước rồi lại chịu tiền. Đến khi bạn đòi tiền anh ấy lại nói em vay, em bảo không vay được thì anh ấy cũng không nói gì. Vài hôm anh ấy lại bảo em vay chứ anh không biết chỗ nào vay được, bạn anh đến nhiều lần quá em đành phải đi vay để trả. Nhiều lúc em thấy mệt mỏi, giống như một người đàn ông lo cho gia đình vậy.
Video đang HOT
Chồng em cũng ham mê điện tử, về nhà là anh ấy có thể ngồi điện tử hàng giờ, đến khi em dọn cơm anh ấy vẫn chơi. Em góp ý thì anh ấy sửa được vài hôm xong rồi tái diễn. Nhiều khi có anh em, bạn bè đến chơi anh ấy mồm nói chuyện tay vẫn cầm điện thoại để chơi khiến em phát bực. Anh ấy ít khi dạy con học, hiếm lắm anh ấy mới dạy con được một hôm thì quát loạn nhà đến hàng xóm cũng nghe thấy. Con hôm nào cũng khóc vì bị bố quát.
Em làm giáo viên mầm non công việc rất mệt mỏi, về nhà làm việc nhà, tối đến con cái học hành khiến em lúc nào cũng muốn ngủ. Vợ chồng em lấy nhau từ năm 2006, từ cuối năm 2006 em có con là từ đó vợ chồng em ngủ riêng phòng đến nay. Nhiều lúc em cũng muốn con ngủ cùng bố mẹ nhưng anh ấy nói khó ngủ, đến bây giờ nếu chẳng may con có ngủ trên giường của anh ấy mà đái dầm là anh sẽ quát ầm lên, chửi mắng em. Vợ chồng em rất hay giận dỗi, mỗi lần anh ấy nóng tính là anh ấy hay đập phá, chửi bới, đuổi em ra khỏi nhà, anh ấy rất hay quát tháo con mỗi khi con làm sai chuyện gì… những lúc đó em chỉ biết im lặng, ôm con khóc. Chồng em đi từ sáng đến tối mịt mới về không hề gọi điện, nhắn tin… Rồi sau đó anh ấy lại yêu cầu em chấm dứt tình trạng này, bắt em phải vui vẻ. Chúng em rất nhiều lần bỏ qua cho nhau để làm lại từ đầu, anh ấy hứa không làm em buồn nữa nhưng được vài hôm lại tiếp tục có chuyện để phải giận nhau.
Thời gian chúng em chiến tranh lạnh còn nhiều hơn thời gian vui vẻ. Em đã nhiều lần đề nghị ly hôn nhưng anh không đồng ý. Còn đòi giết chết cả nhà để không phải li tán. Em sợ anh ấy làm liều, lại thôi. Nhưng giờ em không còn cảm thấy yêu chồng, không còn muốn gần gũi chồng, mỗi lần vợ chồng quan hệ em chỉ muốn nhanh cho xong, giả vờ thích để xong. Em rất sợ mỗi khi chồng đòi quan hệ. Cách đây một tuần, vợ chồng em lại xảy ra cãi nhau vì lí do chẳng đâu vào đâu. Nhưng thái độ hằn học của anh ấy khiến em sợ hãi. Em đã nhiều lần sống như người trầm cảm, nhiều lúc muốn chết cho xong. Em muốn li hôn nhưng mẹ đẻ em không đồng ý,khuyên em nhẫn nhục vì các con.
Cách đây hơn hai năm em có quen một người qua mạng, ở TPHCM. Người đó kém em 1 tuổi, cả hai nói chuyện tâm sự với nhau, anh ấy chưa vợ, cũng khuyên nhủ em rất nhiều về chuyện gia đình để mong vợ chồng em hạnh phúc. Sau một thời gian em và người đó nảy sinh tình cảm, anh ấy quan tâm, sẵn sàng chia sẻ với em. Rồi anh ấy nói lời yêu em, em cũng cảm nhận lòng mình cũng yêu anh ấy. Anh ấy nói sẽ đợi em đến khi nào em có thể đến với anh ấy. Anh đã bỏ mọi việc trong Sài gòn và ra ngoài Bắc làm để mong được gần em. Anh ấy sẽ chăm chỉ đi làm tiết kiệm để lo cho kinh tế gia đình không để em phải khổ. Anh ấy cũng nói chuyện của em cho bố mẹ a ấy và giải thích cho bố mẹ hiểu về tình cảm của anh ấy dành cho em. Chúng em đã gặp nhau và thực sự em thấy chúng em đã yêu nhau mất rồi. Nhưng em biết mình có gia đình và chủ động nói lời chia tay để cả 2 có thời gian suy nghĩ nhưng rồi cả hai lại tiếp tục đến với nhau. Giờ em không biết phải làm sao giữa hai người đàn ông. Một người chồng mà em không còn tình yêu – một người sẵn sàng hi sinh vì em. Em xin một lời khuyên!
Theo Xinhxinh
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...