Muốn ly hôn có phải là độc ác, ích kỷ?
Cuộc đời tôi như áng mây buồn, u ám và nặng nề. Tôi không có được một nụ cười hạnh phúc đúng nghĩa.
Tôi 32 tuổi, có một con trai gần 3 tuổi. Sau khi cưới chồng tôi mới lộ thói xấu cờ bạc, rượu chè mà anh lấy lý do là quan hệ làm ăn đặc thù của ngành xây dựng. Không những thế, anh ta còn đánh đập tôi rất nhiều lần. Nhiều lần tôi muốn ly hôn, anh ta không cho phép, không ký đơn.
Khi tôi không chịu nổi nữa, âm thầm gửi đơn xin đơn phương ly hôn lên tòa, anh ấy dè chừng và có những thay đổi tích cực. Sau nhiều lần tòa gọi lên hòa giải không thành, anh ta lại ngọt nhạt muốn tôi rút đơn. Nhưng trong lòng tôi trống rỗng, chỉ muốn được giải thoát.
Mẹ tôi nhiều lần gọi điện, bảo tôi ích kỷ, độc ác, không biết nghĩ cho con trai vì chồng đã thay đổi rồi thì cố gắng mà sống với nhau, hàn gắn đi. Chồng tôi có tiền, lại biết quay đầu là bờ thì còn đòi hỏi gì. Nhưng tôi không muốn tiếp tục cuộc sống vô hồn, khổ tâm bên anh ta nữa.
Ảnh minh họa.
Gần đây anh ta liên tục từ chối bạn nhậu, về nhà sớm đón con, chơi với con, tắm và cho con ăn. Anh ta không chửi tôi mỗi khi vì bận công việc mà về muộn như trước, không đay nghiến chuyện ăn mặc của tôi, không nổi khùng trước mặt con. Thỉnh thoảng thèm rượu bia quá, anh ta vẫn đi nhậu đêm, nhưng là khi con đã ngủ say. Trong chuyện ấy, tôi thật sự không có nhu cầu, nhiều lần chỉ bất đắc dĩ nằm yên để anh ta thỏa mãn cho xong.
Cuộc đời tôi vô cùng u ám và nặng nề. Kể cả khi chơi cùng con, cười với con, tôi cũng thấy lòng mình nặng trĩu. Nhiều bữa cơm, đang ăn nước mắt bỗng rơi. Tôi không biết vì sao, chỉ thấy mình đã cạn khô tình cảm dành cho chồng, dù đôi khi nhìn anh là nước mắt trào ra.
Video đang HOT
Có lẽ những tổn thương trong tôi quá lớn và khó lòng bù đắp. Tôi ám ảnh với cảnh mình bế con, chồng giơ chân đạp khiến 2 mẹ con ngã lăn ra sàn; những khi anh ta đang tắm với con nhưng lập tức thả con đấy, chạy ra tát tôi, gây sự rồi bỏ đi, mặc thằng bé trần truồng, lạnh run đứng giữa chậu tắm khóc toáng đầy sợ hãi… Hay có lần anh ta túm cổ áo tôi, lôi ra ngoài ban công rồi hét lên: “ Mày có tin tao đẩy mày từ tầng 25 xuống không hả?”. Không ít lần tôi đến cơ quan với mắt thâm tím một bên, phải nói dối đồng nghiệp là hôm qua ngã xe, rồi lại cụng đầu vào bậu cửa…
Ảnh minh họa.
Nên dù chồng thay đổi, tôi cũng thấy xa lạ, luôn có cảm giác đó là bề nổi, không thật. Tôi sợ hãi nghĩ rằng anh ta chỉ âm mưu lấy lòng, để tôi rút đơn rồi lại tiếp tục đày vợ con trong địa ngục mà thôi.
Tôi nói ra hết nỗi sợ của mình với mẹ, cũng chỉ nhận được lời khuyên hãy cố gắng thêm. Bố tôi ngày xưa cũng không ít lần cầm đòn gánh rượt đuổi bà chạy khắp làng, đêm đang ngủ dựng dậy đấm thùm thụp vào lưng mà bà vẫn chịu nổi, cắn răng cắn cỏ để nuôi lớn 3 anh em tôi nên người. Bố tôi khi về già cũng đỡ hơn nhiều, không còn đòn roi với mẹ tôi nữa. Thế nên mẹ tôi càng tin, việc bà nuốt nước mắt chịu đựng khi xưa là một việc làm đúng đắn. Bà muốn tôi đừng ích kỷ, chỉ nghĩ đến thân mình mà làm khổ con trai. Gái mang danh bỏ chồng cũng chẳng hay ho gì và khó tìm được hạnh phúc.
Quan niệm của mẹ đã cũ. Nỗi sợ hãi, trống vắng trong lòng tôi là thật. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để một lần chấm dứt dù ý muốn ly hôn không ngừng thúc giục. Liệu tôi có phải là một người mẹ ích kỷ, một người con độc ác khi muốn sống cuộc đời tự do của riêng mình không?
N. Y.
Theo phunuonline.com.vn
Con gái à, khi buồn thì cứ khóc chứ đừng gồng mình tỏ ra "tôi không sao, tôi rất ổn"...
Khóc thì đã sao chứ, khóc đâu có nghĩa là yếu đuối, là bị lụy. Vậy tại sao cứ phải cố giấu nước mắt vào trong, sao cứ phải gồng mình tỏ ra tôi mạnh mẽ, tôi không sao cả, tôi tự lo được cho mình...
Con gái à, khi buồn thì mình cứ khóc!
Hãy cứ dừng lại khi mệt mỏi và hãy cứ nghỉ ngơi khi thấy mình không thể bước tiếp được nữa. Đừng giả vờ mạnh mẽ, đừng có khi không vui vẫn cứ thể trưng ra một khuôn mặt tươi tỉnh, với đôi mắt biết cười. Chẳng ai nhận ra rằng phía sau đó là cả một trời tâm sự. Chuyện buồn bạn không kể, chuyện khó bạn không than, thành ra không một ai biết rằng bạn cũng đang không ổn một chút nào.
Thay vì tự mình thừa nhận rằng gặp chút vấn đề nho nhỏ, để rồi sẽ có người cùng bạn san sẻ những nỗi niềm không vui... thì đằng này, bạn cứ tự ôm vào lòng những tổn thương và giữ chặt chúng cho riêng mình. Ngày qua ngày, ai nấy cũng đều tin rằng bạn mạnh mẽ là thật, bạn ổn là thật, và bạn vui là thật... Nhưng thật ra bạn chẳng cần phải cố gắng để tỏ ra như thế làm gì. Bởi nước mắt nếu không thể giúp bạn tống khứ hết mọi cảm xúc mệt mỏi lẫn buồn bã tiêu tan, thì nước mắt được sinh ra có phải là vô ích?
Hãy để cho những giọt nước mắt được thể hiện sự có ích của chúng. Dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đúng là sau mỗi lần bạn khóc xong, mọi nỗi buồn đều trở nên dịu dàng hơn hẳn. Khóc lóc không có nghĩa là yếu đuối, hoặc dù có yếu đuối, thì một chút ấy đã có sao? Bạn cũng là con người, cũng có những cảm xúc buồn vui hờn giận. Và khi buồn thì được phép khóc! Chẳng ai cấm, chẳng ai cười chê hay trách mắng. Bởi vì bạn có quyền!...
Con gái à, khi buồn thì mình cứ khóc! Nhưng chỉ cần đừng ỷ lại, đừng dựa dẫm...
Khóc vì buồn thì được phép. Khóc để tự nạp năng lượng và chiến đấu với cuộc đời thì được hoan nghênh. Chứ khóc lóc để mà dựa dẫm, để mà ỷ lại, để không còn sức chiến đấu thì chẳng khác nào "bánh bèo vô dụng", đúng không nào?
Là con gái, chắc hẳn sẽ có rất nhiều tâm sự, chắc hẳn sẽ rất dễ chạnh lòng. Vậy thì hãy tìm một ai đó đủ tin tưởng để nói ra những tâm sự của mình đi, hãy tìm ai đó đủ hiểu mình để có thể khóc thật to như một đứa trẻ bị lấy mất đi món đồ chơi yêu thích. Khóc thì đã sao chứ, khóc đâu có nghĩa là yếu đuối, là bị lụy đâu. Vậy tại sao cứ phải cố giấu nước mắt vào trong.
Bản lĩnh của một cô gái là biết tự làm cho mình trở nên vui vẻ. Khi vấp ngã thì tự biết vực mình đứng lên. Lúc yếu lòng thì biết tự nhủ cho bản thân mình mạnh mẽ. Chỉ khi nào bạn làm chủ được niềm vui, nỗi buồn của riêng mình, thì bạn mới trở thành người có sức hút trong ánh nhìn của người khác.
Số phận của mỗi cô gái là nhẹ nhàng bình yên hay gian truân vất vả, hầu hết phụ thuộc vào cách cô ấy nhìn cuộc đời này. Đừng nghĩ rằng con gái sướng khổ là do một tấm chồng. Bởi không ai có thể định đoạt được cuộc đời người khác, họ chỉ có thể định đoạt được cuộc đời mình. Vậy thì, bạn hãy cứ nghĩ: buồn mãi rồi cũng chán, phải tự làm mình vui lên! Và có như thế, cuộc sống của bạn lúc bấy giờ mới trở thành niềm ngưỡng mộ của nhiều cô gái khác...
Sau tất cả, con gái cần nhớ rằng, trong cuộc sống và cả chuyện tình yêu, khóc cũng được, cười cũng được, miễn sao tốt cho bản thân mình là được. Vui cũng được, buồn cũng được, miễn sao luôn là chính mình là được. Và yêu cũng được, ghét cũng được, miễn sao đừng giữ mãi trong lòng là được. Hạnh phúc hay khổ đau thì cũng phải trải qua để biết cảm giác cuộc sống như thế nào.
Vì là con gái mà, ai chẳng có những lúc yếu mềm, ai chẳng có những lúc muốn gục đầu vào ai đó khóc thật to như thể không biết trời đất là gì. Là con gái, đâu thể cứ mãi phải tỏ ra mạnh mẽ, đâu thể cứ mãi phải gồng mình lên tỏ ra cho mọi người biết rằng "Tôi không sao cả, tôi rất ổn". Như vậy chẳng phải mệt mỏi lắm sao? Thế nên con gái à, khóc vì buồn thì được phép!
Theo bestie.vn
Phụ nữ hãy tử tế với chính mình, vì làm gì có thứ tài sản nào quý giá hơn bản thân? Phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi, cuộc sống này cũng chẳng khoan nhượng bạn bao giờ. Nhưng nếu bạn biết tử tế với bản thân thì ít ra bạn sẽ không tự làm khổ chính mình. Bạn luôn có thể đợi chờ một loài cây lớn lên mỗi ngày, thấy nó ra lá, ra hoa. Bạn chờ đợi những người mà bạn...